“Mạc ŧıểυ thư, cháo trắng đã nấu xong, xin hỏi hiện tại có cần bưng vào không?”
Tiếng đập cửa vang dội đánh thức Mạc Nghiên từ trong giấc ngủ mơ. Bởi vì đêm qua bị Tư Đồ Dịch điên cuồng lăn lộn nên thân mình cô vẫn còn có chút mệt mỏi. Cô tiến lên nhìn Cung Kỳ Diệp. Thấy anh vẫn còn mê man như cũ, cô liền mở cửa nói với cô hầu gái đang đứng ở bên ngoài: ”Tạm thời chưa cần, A Diệp vẫn chưa tỉnh ngủ.”
“Dạ.”
“Ngô… Không biết đã bớt sốt chưa nữa….” Tay mềm nhẹ nhàng đặt ở trên trán của người đàn ông, độ ấm vừa phải khiến cô an tâm. Nhưng lông mi của anh vẫn nhíu chặt như cũ, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua sau tai, cổ cùng với ngực của anh. Độ ấm trên thân thể anh bình thường nhưng mồ hôi mỏng cứ mãi tuôn ra lại làm cô có chút sốt ruột.
Giọng điệu khàn khàn vang lên ở bên tai cô, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh có chút thoải mái, cô liền thả lỏng trái tim đang thấp thỏm lo âu. “Lạnh quá… Ngô… Thật thoải mái…” Nhưng ngay khi cô dời tay đi thì lại nghe thấy anh phát ra thanh âm thống khổ: ”Ngô…. Nóng… Hừ….”
Điều này làm Mạc Nghiên có chút lo âu. Cô cầm que thử nhiệt độ được đặt ở một bên lên xem…. Quả nhiên, lại phát sốt thêm rồi! Cô dùng khăn lông lạnh lau chùi mặt cho người đàn ông, dưới nách, cổ và cả thân mình anh nhưng lại không hề thấy anh có chút hạ nhiệt. ”A Diệp… A Diệp…” Mạc Nghiên ôn nhu nhẹ gọi. Cung Kỳ Diệp vẫn nhíu chặt mi, anh thống khổ thấp giọng ô nghẹn.
Chốc lát sau, trong đầu cô đột nhiên hiện lên lời Tư Đồ Dịch nói: “Nếu cậu ấy mà sốt nặng thêm thì… Liền nghĩ cách làm cậu ấy đổ mồ hôi đi….”
Đổ mồ hôi…. Mình phải làm thế nào để anh ấy đổ mồ hôi a… Chẳng lẽ là cõng anh ấy chạy bộ…. Chắc mình bị điên rồi…. Mình còn nâng không nổi anh ấy dậy mà…. Đừng nói là… Phải làm như vậy nha?….
Mạc Nghiên đột nhiên nghĩ tới việc gì đó. Cô có chút bối rối e lệ nhìn người đàn ông đang hôn mê kia. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng rêи ɾỉ khàn khàn của anh, cô không dám nghĩ nhiều nữa mà chậm rãi bước lên trước.