" Thật là một dâm bảo bối..... ha ha..... Thật muốn làm chết cô....." Diệp Hàn Ngự rút ra ngón tay dài, liếʍ nhẹ mật dịch còn đọng trên ngón tay, động tác gợi cảm tà khí khiến người khác không thể chống đỡ được.
" Không..... A..... Ngô...... Không phải..... Tôi không thích...... A a...... Ân ân...... Dừng lại...... Ha a....." Nghe được lời hắn nói, Mạc Nghiên khóc nức nở bất lực lắc đầu, chỉ muốn phủ nhận thân thể bởi vì đâu đớn mà có phản ứng thành thật.
" A.... Không cần đè chỗ đó.... Buông tha tôi... huhu...." Cảm nhận được người đàn ông đang đè nhẹ cái miệng phía dưới hoa đế, Mạc Nghiên trong nháy mắt kinh hoảng thất thố, đôi tay vô lực muốn phản kháng người đàn ông trên người nhưng lại không ngờ rằng bàn tay to của Diệp Hàn Ngự ngồi ở bên cạnh gắt gao túm lấy đôi tay của Mạc Nghiên lướt qua đỉnh đầu rồi đè ở trên sô pha, da thịt tuyết trắng toàn thân hơi phiếm hồng, thân thể trắng noãn mềm mại không hề che lấp bày ra ở trước mặt tất cả những người đàn ông trong phòng, cô chỉ có thể để mặc tên đàn ông ở trên người đốt lửa, đôi mắt đen nhánh lộng lẫy nhắm chặt rơi lệ, môi đỏ phấn nộn không ngừng rêи ɾỉ cầu xin tha thứ.
" Thật là khó chịu.... Mau dừng lại.... Không cần chọc.. Ưm ưm.... Cầu xin anh.... Không.... Được.... Ha a.... Dừng... Lại...." Mạc Nghiên mệt mỏi cầu xin tha thứ hy vọng anh có thể dừng lại cho cô nghỉ ngơi.
" Không phải.... A..... Quá nhiều.... Nuốt không trôi...... Ha a.... Không cần....." Mạc Nghiên bất lực mà khóc lóc, đôi tay bị người đàn ông bên cạnh gắt gao chế trụ nên không thể tránh thoát, nơi tư mật lại bị tên đàn ông trên người hung hăng thọc vào rút ra, thân thể giống như sắp đến cực hạn.