Tư Đồ Dịch bật TV lên, trên màn hình là khung cảnh đêm trước khi Mạc Nghiên chạy trốn, cô đi vào từng phòng của 5 người đàn ông, đầy mặt quyến luyến, đáy mắt toát ra nhàn nhạt tình yêu rồi sau đó lại nằm úp lên trên giường và khóc nức nở.
"Em cũng có cảm giác với bọn anh đúng không?... Xem đi, em khóc đến mức sắp thành cô gái mưa rồi..."
Tiêu Mục Thần nhìn di động, anh bất đắc dĩ cười cười: "Đây là điện thoại của em... Em đúng là bé con vô lương tâm, sao có thể nhẫn tâm xóa hết toàn bộ hồi ức giữa chúng ta cơ chứ.... Nhưng không sao, chúng ta có thể sáng tạo ra thêm nhiều hồi ức..."
"Tôi đang lo lắng cái gì mà... Các anh còn không rõ sao...?" Mạc Nghiên mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn 5 người đàn ông. "Các anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta không bình thường sao? 5 người đàn ông... Cùng chung một cô gái...? Những người ngoài kia sẽ nói chúng ta như thế nào... Nói tôi là một cô gái da^ʍ đãиɠ cơ khát... Và bá chiếm 5 người đàn ông rồi hàng đêm chìm trong bể tình... Nếu chỉ là chơi đùa... Thì xin các anh... Buông tay... Sau này, người mà các anh muốn ở bên cạnh chính là một người phụ nữ khác chứ không phải tôi..."
Cô phơi bày hết tất cả những lo âu suy nghĩ từ hồi lâu dưới đáy lòng ra hết, trên khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh tràn ngập thống khổ và khó chịu cùng với... Tình tố...
"Đã không còn kịp rồi... Anh chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho em. Biết vì sao bọn anh đều đồng thời cam tâm tình nguyện chia sẻ chiếm và hữu em không...?" Ngón tay thon dài lướt qua cánh môi cô, Diệp Hàn Ngự lâm vào trong hồi ức.
"Danh hiệu 5 ông hoàng Đế Đô cũng không phải dễ dàng đảm đương như vậy... Hết thế hệ này rồi lại đến một thế hệ khác kế vị, những gia tộc khác đều như hổ rình mồi đối với vị trí này, nếu không có đủ năng lực và thế lực thì sẽ thực dễ dàng bị dẫm đạp... Hoặc diệt tộc.... Thời ông nội của anh... Từng bởi vì một nhánh nhỏ trong tộc liên kết với gia tộc khác mà bị kéo xuống... Nhưng những người đó lại không biết ba của anh chính là bạn thân của ba 4 tên này (ý chỉ 4 anh còn lại)... Nhưng cũng nhờ khi đó... Mà anh đã cảm nhận được tư vị bị người khác giẫm đạp và làm nhục... Hừm! Thật không dễ chịu... Lúc đó, anh chỉ có thể dựa vào bản thân mình và một chút hỗ trợ ngầm của 4 tên này để bò lên trên từng chút một... Anh đã dẫm dưới chân không biết bao nhiêu thi thể mới có thể bò lên vị trí này... Vậy nên em đừng sợ bọn anh...." Bàn tay to bao trùm đôi mắt của Mạc Nghiên vì sợ rằng đáy mắt cô sẽ toát ra sự sợ hãi anh.
Mộc Trạch Uyên chậm rãi thở dài xong lại nói tiếp: "Tất nhiên... Đừng nói là chỉ mình Ngự... Ngay cả 4 người bọn anh cũng phải trải qua một khoảng thời gian rèn luyện thống khổ để có thể tiếp nhận vị trí này từ tay ba mình... Ta có thể dễ dàng lấy được quyền lợi nhưng lại khó có thể bảo vệ nó... Vậy nên từ khi 5 người bọn anh tiếp nhận vị trí này thì bọn anh đã quyết định sẽ cùng nhau kiến tạo ra đế quốc ngầm to lớn... Cùng nhau cộng chung hoạn nạn... Quan trọng nhất chính là để con cái đời sau có thể được bảo hộ nhờ quyền lực này và huấn luyện chúng nó trưởng thành.... Đâu ai ngờ, điều bọn anh khó có thể dự đoán được chính là bọn anh đã quyết định xong cuộc sống sau này... Nhưng lại chưa gặp được một nửa mà bản thân muốn dắt tay qua cả đời...."
Mạc Nghiên trầm mặc hồi lâu xong bẹp môi đỏ lẩm bẩm: "Vậy tôi sẽ dần dần trở nên tham lam và có dã tâm... Mỗi ngày tiêu hết tiền của các anh, rút cạn thẻ của các anh, biểu lộ lòng tham không đáy với các anh, bắt các anh mỗi ngày đều phải bồi ở bên cạnh tôi..."
Tư Đồ Dịch cưng chiều cười cười: "Có thể a, bọn anh rất sẵn lòng! Bọn anh hy vọng mỗi ngày em đều sẽ tham lam không biết kiềm chế đòi hỏi bọn anh... Mặc kệ là quyền, tiền hay là tình yêu thì bọn anh đều sẵn sàng dâng hiến, đơn giản vì đó là em."