“Lập tức đưa hộ chiếu của Lâm Vũ Vi tới đây ngay cho tôi!” Tư Đồ Dịch mệnh lệnh nói.
“Tìm được rồi…”
“Không đúng, không phải những người này! Tôi thực chắc chắn có hình của cô gái mà các anh tìm trên hộ chiếu.” Tên nhân viên khiếp sợ kêu lên tiếng.
Cung Kỳ Diệp quay đầu ra lệnh cho nhân viên giám sát camera: “Chọn lọc những camera theo dõi ở quầy soát hộ chiếu rồi tua đến đoạn thời gian mà cậu nhân viên này làm việc.”
“Dừng một chút… Chính là cô gái này, tôi chắc chắn đó là cô gái mà các ngài cần tìm. Cô ấy đeo mắt kính quê mùa, bên cạnh còn có một người đàn ông đi theo.”
“Phóng to hình ảnh của hai người này đi.” Tiêu Mục Thần đứng lên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm trên thân ảnh màn hình. “Dừng!”
Tìm được rồi… Bé con quen thuộc triển lộ ở trên màn hình, tầm mắt khi tiếp xúc đến camera theo dõi thì nhanh chóng xoay qua một bên, nhìn như vô tình nhưng kỳ thật là đang chột dạ. Đáy mắt của 5 người đàn ông ở đây đều ngay lập tức hàm chứa ý cười nhu hòa. Cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông lúc đầu trong phòng VIP rốt cuộc cũng hóa thành hư ảo.
Mộc Trạch Uyên đột nhiên lấy lại tinh thần. “Cô ấy lên chuyến bay nào?”
Nhân viên soát vé đang thở hổn hển, câu hỏi của Mộc Trạch Uyên khiến hắn ta nhanh chóng phản ứng lại: “Là máy bay cũ của hãng hàng không XX… Chuyến bay 259… À mà khoan… Hiện tại, máy bay đã chuẩn bị cất cánh!”
Diệp Hàn Ngự tức muốn hộc máu nói: “Đáng chết… Bảo mấy tên phi công ngay lập tức dừng bay.”
“Nhưng… Nhưng có điều không chỉ làm ảnh hưởng đến hành khách trên chuyến bay kia… Mà còn sẽ ảnh hưởng tới những chuyến bay khác… Ngô.”
“Tôi sẽ gánh tất cả phí tổn thất của hành khách, ngay lập tức thông báo dừng bay!” Tiêu Mục Thần giận dữ hét, gương mặt dữ tợn làm người khác cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Báo với cơ trưởng của chuyến bay đó rằng trên máy bay có một vị hành khách là người bệnh của tôi. Bảo bọn họ ngay lập tức dừng lại, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của những hành khách khác.” Tư Đồ Dịch ánh mắt đạm mạc nói, hai bàn tay nắm chặt tiết lộ anh đang sợ hãi.
“Vâng!”
“Tao và A Uyên đi là được rồi, 3 đứa mày ở lại chuẩn bị thu thập và giải quyết tốt hậu quả.” Tư Đồ Dịch ngăn cản 3 tên bạn tốt lại rồi liếc mắt với Mộc Trạch Uyên, sau đó nện bước dồn dập chạy về phía máy bay nơi có Mạc Nghiên.
“Các vị hành khách xin chú ý, bởi vì phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn nên mong các vị chờ trong chốc lát!”
“Sao đột nhiên lại dừng a?” Mạc Nghiên cắn chặt cánh môi. Cô bất an về phía Sở Cẩn Húc ngồi bên cạnh.
Sở Cẩn Húc ngăn một tiếp viên hàng không lại rồi dò hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi tại sao máy bay lại đột nhiên dừng lại?”
“Khiến quý khách bối rối, thật ngượng ngùng. Hiện tại, chúng tôi vẫn còn chưa xác định rõ nguyên nhân mà nhân viên ở sân bay bảo dừng lại. Phỏng chừng là lát nữa sẽ cất cánh ngay, xin ngài kiên nhẫn chờ.”
Tiếng ồn ầm ỹ vang lên, trên mặt tất cả những hành khách ở đây đều lộ ra biểu tình không kiên nhẫn. “Việc này cũng quá khoa trương đi? Tôi đã ngồi máy bay nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng gặp phải chuyện này.”
"Đúng vậy đúng vậy, mấy người có biết một phút đồng hồ của tôi xấp xỉ bằng mấy chục vạn không? Mấy người có bồi nổi không hả?”
“Bồi tiền! Bồi thường cho chúng tôi…”
“Đi hỏi một chút vì sao phải dừng bay?”
Bỗng chốc có hai người đàn ông một trước một sau chậm rãi triển lộ thân ảnh ở cửa khoang, toàn thân đẹp đẽ quý giá và khí vũ phi phàm ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hai tròng mắt sắc bén nhìn lướt qua ở trong đám người, cuối cùng ngừng lại ở một phương hướng.
Tư Đồ Dịch dẫn đầu đi lên trước, mặt mày mang theo nhu hòa nói nhỏ với Mạc Nghiên: ”Đến lúc nên về nhà rồi!”
Thủy mắt sau thấu kính lóe lóe. Mạc Nghiên giống như con đà điểu quay đầu hất tay anh. “Tôi không quen biết anh.”
“Cậu này, cậu có thể đừng tới quấy rầy em gái tôi được không?” Sở Cẩn Húc không kiên nhẫn mà nhìn Tư Đồ Dịch, trên khuôn mặt lạnh lùng mang chút không kiên nhẫn.
Tư Đồ Dịch tẩm cười nói với Mộc Trạch Uyên đứng bên cạnh. “A… Sao tôi không nhớ rõ là bệnh nhân của mình có một người anh trai? Các vị, thật ngại quá, tôi vừa mới trở về từ nước Đức thì được biết người bệnh của mình thừa dịp y tá không chú ý thì đã trộm trốn đi ra ngoài. Xem ra thì chính vị anh trai ”tốt” này đã mang cô ấy đi… A Uyên, hành động của anh ra có được tính là phạm pháp hay không a?”