Trong đại sảnh màu vàng kim, khách khứa tụ tập ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh, hội trường được bố trí xa hoa điển nhã (cổ điển + thanh nhã) và có tính riêng tư rất cao. Tất cả khách quý đến tham dự đều là người có thế lực và danh tiếng ở mọi lĩnh vực. Nguyên nhân tụ họp ở đây là vì chúc mừng thành phố B được xây dựng xong và điều quan trọng hơn là đến vì 5 ông hoàng Đế Đô.
Năm người đàn ồn tùy ý đứng ở trong một góc, diện mạo hoàn mỹ của họ giống như được điêu khắc, biểu cảm trên mặt phân biệt là tà tứ, lạnh lùng, đạm mạc, nho nhã và cao quý. Thân hình cao dài càng thêm có vẻ đứng thẳng khiến cho người ta có một loại cảm giác xuất sắc hơn người. Xung quanh 5 người các anh là một đám người có máu mặt cùng với vợ và con gái của họ. Từ ánh mắt lạnh nhạt là có thể phát hiện ra 5 người các anh đang không vui và thiếu kiên nhẫn nhưng điều này vẫn không khiến những người bên cạnh muốn bấu víu quan hệ lui bước.
Đột nhiên, một tiếng nhạc cổ điển thanh thúy đặc thù được phát ra từ túi quần của Diệp Hàn Ngự. Cảm giác bất an mãnh liệt khiến anh nhanh chóng nghe máy. Giọng nói truyền đến từ đầu bên kia mang theo sự sợ hãi và run rẩy khôn cùng. Ngay sau đó, sắc mặt của Diệp Hàn Ngự trở nên dữ tợn, sát ý trong mắt giống như muốn ngưng tụ thành vật thể. “Mau nói!…. Tất cả là một đám phế vật, xuất động ŧıểυ đội S.”
Tiêu Mục Thần cười cười, mắt đen u ám, khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này: “Thật ngại quá, chúng tôi có việc phải đi trước một bước, các vị cứ tận tình vui chơi đi.”
Xe rời đi nhanh giống như mũi tên vụt khỏi dây cung, biển số xe đặc thù khiến những chiếc xe cảnh sát muốn tiến lên ngăn trở ngay lập tức dừng lại.
“Là Nghiên Nhi chạy sao?” Mộc Trạch Uyên dồn dập dẫm chân ga, ánh mắt chuyên chú nhìn con đường phía trước, thỉnh thoảng còn lưu ý cuộc đối thoại của 4 tên bạn tốt.
“Chạy? Người của tao thật vất vả mới đuổi theo thì lại bị một đám người già xông ra cuốn lấy. Tao không tin trong vụ này không có bàn tay của Sở Cẩn Húc ȶᏂασ túng.” Tư Đồ Dịch bực bội gầm nhẹ, trong đôi con ngươi thâm thúy từ từ dâng lên tức giận, vận sức chờ phát động.
Mà lúc này, Tiêu Mục Thần tức giận mắng với người ở đầu bên kia điện thoại: “Phi công ở đâu?… Đau bụng sao… Hả? Đáng chết…”
“Trực tiếp chuẩn bị phi cơ riêng đi, tao lái.” Sườn mặt của Cung Kỳ Diệp lãnh ngạo, môi mỏng mím chặt, mắt đen tràn đầy khói mù, ngón tay bấm bấm màn hình. ”Là tôi, ngay lập tức dọn sạch sân bay, tìm một tuyến đường hàng không trống, là đường từ thành phố B bay đến Đế Đô.”
“Sao rồi… Liên lạc được với Nghiên Nhi chưa?” Mộc Trạch Uyên kiềm chế sự bực bội và cố áp lực lửa giận sắp bùng nổ.
“Tao có cài hệ thống định vị trên điện thoại của Nghiên Nhi… Nhưng vị trí hiển thị lại ở rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại NU… Mà đám phế vật kia lại chỉ tìm được có mỗi di động.” Diệp Hàn Ngự không ngừng tuôn ra lời thô tục, hơi thở thật thà nho nhã hoàn toàn biến mất hầu như không còn, thay thế vào đó lại là vô tận sương lạnh.
“A Thần, cho người chú ý xem xét coi Sở Cẩn Húc và Nghiên Nhi sắp tới có ghi chú mua phiếu ở đâu không…” Mắt xanh của Mộc Trạch Uyên sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Xe dồn dập chạy tới chỗ chuẩn bị phi cơ tư nhân. Còn trong sân bay hoàn toàn không thấy bóng dáng của một chiếc máy bay nào khác, chỉ có nhân viên hàng không đang đứng chờ ở một bên.
“Tuyến đường đâu?” Cung Kỳ Diệp đi thẳng đến ghế điều khiển, sau đó lập tức đeo tai nghe rồi liên hệ với đài quan sát. ”Nghe rõ… E-1068 sắp cất cánh.”
“Ước chừng khoảng bao lâu thì đến nơi?…” Tư Đồ Dịch đẩy khoang điều khiển ra dò hỏi Cung Kỳ Diệp, mặt mày mang theo sự gấp gáp.
Cung Kỳ Diệp đổi bàn điều khiển thành tự động xong mới xoay người trả lời Tư Đồ Dịch. “Hai tiếng đồng hồ… Bảo đám người kia chuẩn bị sẵn xe rồi khi tới nơi phân công nhau đi tìm Nghiên Nhi…”
“Được, tao đã cho người theo dõi Sở Cẩn Húc, băng ghi hình camera có phát hiện một cô gái có thân hình tương tự với Nghiên Nhi, chẳng qua là đang chờ xác nhận…” Tư Đồ Dịch nhíu mày. Anh rót rượu mạnh vào trong cổ họng, năng lượng nóng cháy len lỏi ở trong cơ thể áp chế hàn ý và bất an dưới đáy lòng anh.