Mạc Nghiên nhìn chăm chú người đến người đi trên đường cái ngoài cửa sổ, mùi hương của cà phê từ từ lan tỏa ra khắp khoang miệng, mắt đen đạm mạc hiện lên mờ mịt ưu sầu. Từ ngày ấy, sau khi làʍ t̠ìиɦ xong với Tư Đồ Dịch, 5 người đàn ông đều giống như dư thừa tinh lực, hầu như mỗi ngày mấy anh đều áp bức cô làm cho đến khi ngất mới bằng lòng buông tha cho cô, ngay cả thuốc viên lúc trước cho cô uống cũng bị dấu đi. Bản thân cô cũng đã từng thừa dịp mấy anh không ở nhà rồi tìm khắp nơi nhưng lọ thuốc kia giống như biến mất khỏi thế gian, cô không thể tìm ra được.
Cô có thể cảm nhận được lời Tư Đồ Dịch nói là nghiêm túc, anh muốn có một đứa con để trói chặt cô nhưng…Đoạn tình cảm này là sai lầm, trẻ con không đáng phải thừa nhận sai lầm do người lớn mắc phải a? Cô cũng không thể chịu đựng được ánh mắt kỳ thị của người ngoài. Một tháng qua, cô sống một ngày mà giống như một năm. Khi nhìn thấy tơ máu chảy dọc xuống từ giữa hai chân, đáy lòng cô cảm thấy rất may mắn và cảm động, còn trên mặt 5 người đàn ông lại rất uể oải nhưng sau khi thời gian hành kinh trôi qua, bọn họ càng thêm ra sức cày cấy ở trên người cô. Cô sợ hãi bản thân nếu còn không rời đi thì không lâu sau sẽ mang thai đứa con của một trong số bọn họ…
“Nghiên Nghiên…. Nhóc con?” Bàn tay to múa may trước mắt cô, mày ninh chặt, Sở Cẩn Húc lo lắng nhìn Mạc Nghiên. Cô vội vàng lấy lại tinh thần rồi cười nói: “Anh... Húc, lúc nãy anh nói cái gì?!”
“Nghiên Nghiên, cho dù em có bất luận phiền não gì ở trong lòng thì cũng có thể chia sẻ với anh chứ đừng vẫn luôn giấu kín như vậy, aizzz… Tuy em rất hiểu chuyện nhưng cũng không thể giữ kín mọi việc và chịu đựng một mình như vậy!” Sở Cẩn Húc tức giận nói, ngón tay nhéo nhéo gương mặt cô giống như đang trừng phạt.
“Ngô... Dạ… Đau a, em biết rồi!” Mạc Nghiên bĩu cánh môi không ngừng lẩm bẩm.
“Nếu em không muốn nói thì cứ để anh hỏi và em chỉ cần trả lời...” Sở Cẩn Húc thở dài, khuôn mătm tuấn dật càng thêm ngưng trọng. ”Cung Kỳ Diệp là bạn trai của em sao?”
“Dạ… Vâng…” Mạc Nghiên chậm rãi trả lời nhưng lại bị Sở Cẩn Húc đánh gãy. ”Nhóc con, lúc em đang nói dối thì tay sẽ theo bản năng mà túm chặt, vậy cho nên em đừng gạt anh… Cậu ta không phải là bạn trai của em đúng không?!” Gặp cô trầm mặc không nói, hắn liền tiếp tục hỏi. “Còn Diệp Hàn
Ngự thì sao? Cậu ta cũng là… Người theo đuổi em sao?” Sở Cẩn Húc chần chờ trong chốc lát rồi thở dài một tiếng.
“Nhóc con…. Ngày hôm ấy, cô gái ở bên ngoài nhà hàng đó chính là em đúng không? Còn hai người đàn ông đứng bên cạnh chắc hẳn là bạn của Cung Kỳ Diệp… Thần y - Dịch thiếu và cá sấu khổng lồ trong ngành thương nghiệp - Tiêu tổng.” Ngón tay thon dài bực bội vỗ vỗ trán, mắt đen sắc bén không buông tha mỗi một biểu tình nào trên khuôn mặt cô.
“Sao anh lại…” Mạc Nghiên có chút khiếp sợ mà ngẩng đầu.
“Sao anh lại biết ư? Aizzz, 5 người bọn họ đối với những người khác đều phi thường lạnh nhạt, đương nhiên đối với người nhà như thế nào thì anh không biết. Hơn nữa, anh từng gặp qua Mộc Trạch Uyên trong một bữa tiệc ở bên Pháp, vậy nên có thể loại cậu ta ra và người còn thừa lại chính là hai cậu kia.” Sở Cẩn Húc tạm dừng một chút rồi nhấp ngụm cà phê xong chậm rãi mở miệng nói tiếp: ”Được rồi, có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến em liên lụy đến 5 người đàn ông đó?”
Mạc Nghiên bật cười, khóe môi lại trộn lẫn vài tia chua xót: ”Chuyện này kể ra thì dài lắm… Anh Húc không biết cũng tốt…”
Con ngươi sắc bén như ưng mang chút đau lòng nhìn cô em gái bảo bối. Đột nhiên, tầm mắt của Sở Cẩn Húc dừng ở trên phần da trắng như tuyết dưới lỗ tai cô, mắt đen sắc bén như mũi tên tản ra âm ngoan bén nhọn. “Bọn họ đã chạm vào em?” Tuy giọng điệu mềm nhẹ nhưng trên mặt lại mang theo nồng đậm hơi thở thị huyết.
Lời Sở Cẩn Húc nói làm khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên càng thêm trắng bệch, cánh môi mất đi màu sắc vốn có, bàn tay mềm theo bản năng che lấp dấu vết mờ nhạt dưới lỗ tai. Cô đã phủ rất nhiều lớp phấn lên cần cổ để che đi dấu hôn nhưng vẫn bỏ sót chỗ này. “Em không hy vọng mọi người bị thương, vậy nên…”
“Vậy nên em mới tiếp tục giao dịch với bọn họ phải không? Nhóc con, em quá ngây thơ rồi! Bọn họ chính là sói ăn thịt người không nhả xương, miếng thịt đến tận bên miệng sao lại dễ dàng buông tha a? Aizzz!” Sở Cẩn Húc thu liễm sát ý trên người đi. Hắn hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô. ”Nếu hôm nay em hẹn anh ra đây… Thì chắc là trong lòng đã có quyết định. Nếu em thật sự muốn thoát khỏi bọn họ thì cho dù phải hủy diệt thế lực của anh cũng không sao. Nhóc con, nghe anh nói.” Thấy cô còn muốn tiếp tục mở miệng, Sở Cẩn Húc nhẹ giọng khiển trách. ”Căn cơ của gia tộc anh ở nước Pháp, vậy nên nếu Mộc Trạch Uyên muốn động thủ thì cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Trước khi cậu ta ra tay thì cũng phải cẩn thận tự hỏi chứ huống chi là 4 người đàn ông còn lại. Thế lực gia tộc của bọn họ chủ yếu ở Đế Đô, vậy nên em không cần lo lắng cho anh. Cái quan trọng chính là cô chú kìa, có lẽ em phải thuyết phục hai người họ!”
Nhìn bé con trước mắt cúi đầu tự hỏi, con ngươi sắc bén hiện lên hung ác. Mấy tên đàn ông đó nếu dám động đến nhóc con nhà hắn thì cũng đừng tưởng có thể hoàn hảo như lúc ban đầu. Tuy hắn không thể lay động bốn người họ nhưng cũng có thể ngáng chân bọn họ một chút. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nếu Nghiên Nghiên thật sự muốn rời đi thì cho dù phải dùng bất cứ cách gì, hắn cũng muốn cứu cô ra khỏi hang sói đó…