"Thích không... Không nói lời nào thì anh sẽ coi như là em rất thích anh làm như vậy..." Cung Kỳ Diệp không chờ cô trả lời mà hung hăng dùng quy đầu ma xát với chỗ nhô lên đó ý đồ muốn bức ép ra sự che dấu cực hạn của cô.
"A, không... Huhu... Haaaaa.... Ha... A" Mạc Nghiên run rẩy toàn thân, ŧıểυ huyệt co rút, thân thể kịch liệt loạng choạng.
Cảm giác chặt hẹp dưới thân làm Cung Kỳ Diệp càng tăng nhanh tốc độ ra vào. Thừa dịp thân mình của cô cứng còng và kịch liệt run rẩy, anh liền dùng ngón trỏ và ngón cái bên tay trái kẹp lấy hoa đế, sau đó dùng lực xiết chặt, từng luồng mật dịch trong suốt phun trào ra ngoài và văng tung tóe lên tấm cửa kính pha lê trong suốt.
"Hừ a... Đã đủ rồi... Em mệt quá..." Lại thêm một đợt mật dịch ngọt nị trào ra, dưới thân của cô và anh sắp hình thành một vũng nước nhỏ, trong đó hòa trộn thể dịch của cả hai nhưng nhiều nhất chính là mật dịch cùa cô. Mắt đen tan rã nhìn hình ảnh pha lê phản xạ ra chính mình, môi đỏ hé mở, sợi chỉ bạc trong suốt lăn dọc theo khóe miệng xuống dưới, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng lúc này rất là quyến rũ yêu mị, giữa đuôi lông mày toàn là toàn là ý xuân không thể dấu được, cô bây giờ giống như một con yêu tinh mê hoặc lòng người.