"Đây là người do Cung Kỳ Diệp thuê đến để phụ giúp xách đồ cho em." Mạc Nghiên nhanh nhảu bịa ra thân phận của Diệp Hàn Ngự trước khi anh kịp mở miệng.
Sao anh lại không biết bản thân là nhân viên cấp dưới của A Diệp nhỉ... Diệp Hàn Ngự hơi mím môi, đáy mắt anh hiện lên một tia không vui. Anh tiến lên vài bước rồi nhẹ nhàng gật đầu với Sở Cẩn Húc, môi mỏng gắt gao mím, phần cằm kiên nghị có đường cong căng chặt. "Chào anh, tôi là Diệp Hàn Ngự."
Nghe được tên của anh, Sở Cẩn Húc kinh ngạc nhướng mày kiếm, ánh mắt chuyển qua cô gái sắc mặt có chút lo âu đang đứng ở một bên. Sở Cẩn Húc cảm thấy có chút không thích hợp, hắn rũ mắt tự hỏi vài giây xong ngay lập tức nở nụ cười: "Chào cậu, tôi là Sở Cẩn Húc, anh của nhóc con."
Đột nhiên, Sở Cẩn Húc nhếch tươi cười không có ý tốt nhìn Diệp Hàn Ngự và nói: "Aizzz! Nghiên bé bỏng, anh không biết là bây giờ còn có thể thuê được nhân viên anh tuấn đẹp trai như thế này! Phải hỏi Cung thiếu để cậu ta đề cử cho anh vài người."
"Ahaha... Anh Húc có thể hỏi anh ta thử xem..." Mạc Nghiên cười gượng nói và còn không quên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vì sợ anh đột nhiên mất khống chế rồi trút lửa giận lên trên người Sở Cẩn Húc.
Trong hai tròng mắt của Diệp Hàn Ngự hơi ẩn chứa sự tức giận nhưng khi nhận được ánh mắt mang theo sát khí của bé con, anh liền nuốt nỗi ủy khuất vào đáy lòng và giận dỗi quay mặt qua hướng khác.
Sở Cẩn Húc chậm rãi nhướng mày, hắn không ngừng đánh giá Diệp Hàn Ngự. Đột nhiên, hắn chuyển hướng qua Mạc Nghiên và nói:" Nhóc con, anh nhớ là dưới tầng lầu này có một quán café, em có bằng lòng vận động đôi chân quý giá của mình để đi mua 1 ly đồ uống cho anh không? Đương nhiên là anh sẽ không quên đưa tiền cho em, bé con tham tiền."
"Ngô... Được rồi." Ánh mắt cô bất an đảo qua đảo lại giữa Diệp Hàn Ngự và Sở Cẩn Húc. Chần chờ một chút lâu xong Mạc Nghiên mới chậm rãi di động bước chân, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh vài cái.
Đợi Mạc Nghiên đi xa, Sở Cẩn Húc nheo lại đôi mắt thâm thúy rồi nhìn về phía người đàn ông có bề ngoài và khí độ nổi bật đang đứng ở bên cạnh mình. "Chẳng phải Diệp thủ trưởng đây là bạn thân của Cung thiếu sao? Từ khi nào mà cậu lại làm việc dưới tay cậu ta thế? Còn nữa, Diệp thủ trưởng và Cung thiếu có mục đích gì với Nghiên Nhi. Nhà chúng tôi không chấp nhận nổi hai tôn đại Phật như hai cậu đâu!" Đáy mắt hắn hàm chứa ý cười nhưng lại làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Diệp Hàn Ngự phủi phủi ống tay áo, bộ vest thủ công phụ trợ cho khí chất cao quý của anh. "Anh Húc chắc đã có hiểu lầm với tôi, tôi rất nghiêm túc với Ngiên Nhi." Giọng điệu anh nhàn nhạt nhưng kiên định và hữu lực, mặt mày rất có ý chân thành.
"Ai là anh Húc của cậu? Đừng loạn nhận người thân... Cậu quen biết nhóc con từ khi nào? Còn nữa, rốt cuộc Cung thiếu có phải là bạn trai của nhóc con không?" Sở Cẩn Húc ghét bỏ liếc nhìn anh.
Diệp Hàn Ngự thẹn thùng dùng ngón tay vuốt vuốt gương mặt. "Khụ khụ, em và Tiêu Mục Thần đều gặp Nghiên Nhi ở yến hội và bắt đầu có hảo cảm với cô ấy. Sau đó, trải qua 1 khoảng thời gian ở chung, em phát hiện bản thân dần dần thích cô ấy. Còn về phần A Diệp và Nghiên Nhi thì đúng là 2 người họ đang tìm hiểu nhau nhưng trai chưa cưới nữ chưa gả, tôi vẫn có quyền theo đuổi Nghiên Nhi."
Từ trong ánh mắt của Diệp Hàn Ngự, Sở Cẩn Húc nhìn ra được một tia kiên định. "Theo đuổi thì được nhưng không thể vượt quá giới hạn!" Trong giọng nói mang theo nồng đậm ý vị cảnh cáo. "Còn nữa, tính tình của nhóc con tương đối cứng, con bé ăn mềm chứ không ăn cứng. Có đôi khi, Nghiên Nhi sẽ che dấu đi ý nghĩ chân chính của bản thân để nhân nhượng cho người khác... Vậy nên cậu phải quan tâm săn sóc chút, phải biết nhìn mặt đoán ý, đừng làm con bé không vui, con bé mà không vui vẻ thì tất cả mọi người sẽ rất không vui."
"Dạ vâng anh rể." Ánh mắt của Diệp Hàn Ngự vô cùng chuyên chú nhìn Sở Cẩn Húc lải nhải.
"Ai là anh rể của cậu?" Tuy nói là như thế nhưng dưới đáy lòng của Sở Cẩn Húc hơi hơi âm thầm gật gật đầu. Tên này rất có kiên nhẫn nghe hắn nói, không tồi, nếu Nghiên Nhi chia tay với Cung thiếu thì có thể để tên này làm lốp xe dự phòng (bạn trai dự bị) cho con bé. Tìm đàn ông thì phải tìm loại này, tính tình tốt, biết nhẫn nại và lại thiệt tình thích Nghiên Nhi.
Khi Mạc Nghiên dồn dập chạy gấp trở về thì liền thấy Sở Cẩn Húc nghiêm túc dạy dỗ Diệp Hàn Ngự. Mà chuyện khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là Diệp Hàn Ngự vừa ngoan ngoãn đứng ở cạnh nghe anh Húc thuyết giáo vừa gật gật đầu, biểu tình rất nghiêm túc và chuyên chú. Cô thật đúng là không biết từ khi nào mà Diệp Hàn Ngự lại thân thiện với anh Húc đến như vậy....
"Anh Húc, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Mạc Nghiên đưa đồ uống cho Sở Cẩn Húc rồi nghi hoặc mà nhìn hai người (SCH + DHN).
"Nghiên Nhi thật nghịch ngợm, em nghĩ anh không quen biết Diệp thủ trưởng hay sao? May là tính tình cậu ta tốt nên không so đo gì với em." Sở Cẩn Húc tức giận trừng mắt nhìn cô nhưng giọng điệu lại rất nhu hòa.
"Anh Sở không cần khách khí như vậy, kêu em Hàn Ngự là được." Diệp Hàn Ngự cười nhu hòa và chân thành nhìn Sở Cẩn Húc.
Sở Cẩn Húc nhẹ nhàng gật đầu: "Nga! Vậy thì cậu có thể kêu tôi là Cẩn Húc."
.... Nhưng không thể gọi gì khác.... Đừng có loạn nhận người thân...
Ánh mắt nghi ngờ không ngừng dao động qua lại ở trên người Sở Cẩn Húc và Diệp Hàn Ngự, Mạc Nghiên cảm thấy rất buồn bực, đến tột cùng thì hai người này đã hàn huyên chuyện gì lúc vừa nãy.
"Được rồi, anh có việc phải đi trước. Hàn Ngự, nhớ phải đưa Nghiên Nhi về đến tận nhà nhé!" Sở Cẩn Húc cười, ánh mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo.
... Sau đó thì cậu liền có thể lái xe đi rồi...
"Đã biết." Diệp Hàn Ngự hiểu rất rõ ràng câu chưa nói ra của Sở Cẩn Húc nhưng... Anh đúng thật là sẽ đưa Nghiên Nhi về nhà và sau đó sẽ tiếp tục bồi cô, muahhaha.