Ngô Phương Văn bị lời trách mắng của Tư Đồ Dịch làm kinh ngạc nên nói năng lộn xộn: "Tôi... Tôi không cố ý, ai bảo chính anh ta muốn đứng chắn ở trước mặt tiện nhân này chứ?!"
Mạc Nghiên nôn nóng nhìn Tiêu Mục Thần, trong thoáng chốc, cô đỏ hốc mắt. "Tiêu Mục Thần, anh có khỏe không?"
"Anh không sao, độ ấm của trà không cao, được rồi! Nghiên Nhi, em đừng khóc!" Tiêu Mục Thần dùng ngón tay cái thô lệ lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.
Tư Đồ Dịch nhíu mày tiến lên trước túm lấy bên phần bả vai không bị thương của Tiêu Mục Thần, sau đó, sắc mặt anh xanh mét mệnh lệnh nói: "Mày mau theo tao đi rửa nước lạnh."
Nhìn hai người bọn họ bước vào WC có sẵn ở trong phòng ăn, Mạc Nghiên lạnh lùng đi đến trước mặt Ngô Phương Văn đang luống cuống tay chân. "Tự bản thân không theo đuổi được người đàn ông mình thích thì thôi, sao cứ phải giận chó đánh mèo lên người khác? Trước khi phạm vào sai lầm thì nên làm mình tỉnh táo lại chứ đừng để người khác biết con gái nhà họ Ngô không có giáo dục."
"Mày cho rằng mày là ai? Dựa vào cái gì mà đứng ở đây dạy dỗ tao... Ngô." Khuôn mặt mỹ lệ của Ngô Phương Văn trở nên có chút dữ tợn và ghê tởm. Trong khi cô ta đang muốn tiếp tục phun ra lời nói ác độc thì đã bị hai cái tên bảo vệ đứng bên cạnh lôi kéo ra ngoài.
Mạc Nghiên không vui mím môi. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Cung Kỳ Diệp, sau đó xoay người đi vào WC.
"Mày nên tự kiểm điểm bản thân một chút đi! Nếu thật sự thích Nghiên Nhi thì mày nên ngăn cản mọi hành động của người phụ nữ kia trước khi cô ta có ý định gây hại cho Nghiên Nhi chứ không phải tùy ý để cô ta diễu võ giương oai ở trước mặt Nghiên Nhi." Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt xanh lục sau lớp kính hiện lên khói mù.
Đáy lòng của Diệp Hàn Ngự trầm xuống giống như có một viên đá to đè ở trong lòng. ".... Tất cả chúng ta đều chưa thể bảo vệ tốt cho Nghiên Nhi, nếu lúc nãy A Thần không ngăn trở chén trà đó thì phải làm thế nào... Xuy, sao bây giờ tao càng thêm cảm thấy chúng ta có chút vô dụng a..."
"Sao rồi?" Mạc Mghiên mới vừa đi vào WC thì liền thấy Tiêu Mục Thần đã cởi áo sơmi ra để lộ nửa người trên tinh tráng. Khi cô tới gần thì thấy chỗ bị tạt nước trên lưng anh hơi hơi phiếm hồng.
"Vẫn còn tốt, cũng may là nước trà không nóng lắm!" Tư Đồ Dịch thở dài nhẹ nhõm.
"Anh thật ngốc! Vì sao lại ngăn trở thay tôi a huhu.." Mạc Nghiên thả lỏng thân mình căng chặt, nước mắt mới vừa nhịn xuống ngay lập tức lại trào ra hốc mắt. Nước mắt của cô rơi xuống giống như viên hạt châu bay tứ tung.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh nên tất nhiên là anh phải bảo vệ em rồi!" Tiêu Mục Thần ôm cô vào lòng, đuôi lông mày mang chút bất đắc dĩ đồng thời lại có vô tận ôn nhu và cưng chiều. Anh dùng môi mỏng cực nóng hôn lên khuôn mặt, hàng lông mày, chóp mũi, môi đỏ cùng với cần cổ tuyết trắng của cô khiến có cảm giác rất an toàn.
Lời Tiêu Mục Thần nói làm Mạc Nghiên ngơ ngác, nước mắt càng thêm trào ra. Trái tim cô run rẩy giống như có một cọng lông chim nhỏ nhẹ nhàng ghim vào bên trong, xúc động đến chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng cô. Cô dựa vào trong lòng ngực của Tiêu Mục Thần, từng giọt nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống làm ướt thân mình anh.
"Ngoan, Nghiên Nhi, em đừng khóc! Em khóc làm trái tim anh rất đau." Tiếng khóc nức nở nghẹn ngài của Mạc Nghiên gắt gao nhéo đau trái tim anh khiến anh khó có thể hô hấp. Anh ôm cô chặt hơn nữa rồi ôn nhu vỗ vỗ lưng cô và nhẹ giọng an ủi.
Ngay khi chén trà nóng kia bay về phía Mạc Nghiên thì anh mới nhận ra 1 điều là hóa ra trên đời này thật sự có một người làm anh muốn bảo vên và quý trọng. Mỗi khi cô rơi nước mắt, anh đều cảm thấy trái tim mình cũng hơi hơi độn đau. Rốt cuộc là anh bắt đầu thích phải cô gái ở trong lòng ngực này từ khi nào a... Ừm... Ngay cả chính anh cũng không rõ mình bắt đầu chìm đắm từ bao giờ a!
Sau khi nghe anh nói xong, Mạc Nghiên chu môi đỏ, trong giọng nói không tự giác mang chút làm nũng, hai tròng mắt lấm tấm nước càng thêm trong suốt. "Huhu... Trái tim anh làm gì mà đau a, gạt người...."
"Đúng... Đúng... Là anh gạt em...." Tươi cười bất đắc dĩ hiện lên trên khóe môi của anh, bên trong đôi mắt cưng chiều nhìn cô chứa đựng ý cười.
Tư Đồ Dịch cau mày nhìn tình cảnh ngọt ngào ở bên nhau của Tiêu Mục Thần và Mạc Nghiên xong, mí mắt hơi rũ. Anh nhẹ giọng thở dài rồi đi ra khỏi WC để lại cho hai người họ (TMT +MN) không gian riêng tư.
"A Thần có sao không?" Cung Kỳ Diệp mở miệng hỏi trước.
"Hắn không sao!" Tư Đồ Dịch nhẹ nhàng gật đầu với 3 người bạn của mình. Khi phát hiện 3 người họ mang chút nghi hoặc nhìn hướng WC, anh nói tiếp. "A Thần cũng thích Nghiên Nhi! Từ lúc hắn bắt đầu tùy thời chú ý Nghiên Nhi đến khi phát hiện người phụ nữ kia ra tay với Nghiên Nhi và kịp thời đứng ra chắn thì có thể nhìn ra được rằng là hắn còn quan tâm Nghiên Nhi nhiều hơn so với chúng ta..."
"A, tuy rằng hắn thích Nghiên Nhi muộn hơn chúng ta nhưng hắn lại sớm một bước được đến trái tim của Nghiên Nhi a...." Tư Đồ Dịch tự giễu cười ra tiếng nhưng trên biểu tình thì lại vừa bất đắc dĩ vừa chua xót.
Mấy ụp pa đừng bùn huhu >< Từ từ có phần hết >< Xl Diệp Phi nhưng Ami về phe Thần Phi đây muahaha ><