Ngày hôm đó, vừa ăn cơm trưa xong, có tiểu cung nữ tới truyền lời, Khang phi triệu kiến Dương Quỳnh. Trong thời gian nửa tháng, lúc đầu Khang phi có tới mấy lần, về sau thân thể Dương Quỳnh ổn định, Khang phi cũng không tới nữa. Nghe Thiên Linh nói, Khang phi ngược lại thường xuyên hỏi thăm tình hình của nàng. Dương Quỳnh không phải người thị sủng mà kiêu, cũng chưa bao giờ cảm thấy cứu Khang phi sẽ được thiên đại ân tình gì. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là cố gắng hết sức hoàn thành nghĩa vụ của một vệ sĩ mà thôi.
Thiên Linh khoác cho Dương Quỳnh một cái áo choàng thật dày, cẩn thận giúp nàng buộc dây lưng.
Cũng chỉ có vài bước đừng, có cần huy động nhân lực như vậy không? Dương Quỳnh cảm thấy cái áo choàng này là hoàn toàn không cần thiết.
Thiên Linh tức giận nói: Ngươi đã lâu có ra ngoài cửa sao? Ngày hôm qua trời vừa có tuyết rơi, hiện tại ở bên ngoài rất lạnh, thân thể ngươi còn chưa khỏe, sao có thể không cẩn thận một chút?
Đúng đúng. Dương Quỳnh bất đắc dĩ đành phải khoác áo choàng ra cửa.
Tẩm điện của Khang phi so với phòng của Dương Quỳnh ấm áp hơn nhiều. Xuân Dương thấy Dương Quỳnh tới, giúp nàng cởi áo choàng, treo ở trên kệ bên cạnh, kéo nàng tới bếp lò sưởi ấm, Nhanh hơ lửa, bên ngoài hẳn là rất lạnh.
Dương Quỳnh nói câu cám ơn, quay đầu nhìn Khang phi đang ngồi trên giường đọc sách. Chỉ thấy Khang phi mặc chiếc áo nhỏ màu Đinh Hương, bên dưới là váy hồng cánh sen, một đoạn cánh tay trắng muốt lộ ra bên ngoài, làm chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay trông hết sức bắt mắt.
Lúc này Khang phi cũng quay đầu, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp. Dương Quỳnh cả kinh, không hiểu sao cụp mắt. Ngẫm lại, lại cảm thấy kì quái, chính mình không làm việc gì trái với lương tâm, tại sao phải tránh né?
Xuân Dương, ngươi đi phòng bếp nhỏ bưng tổ yến tới đây. Khang phi phân phó nói.
Xuân Dương cực kì lanh lợi, tự nhiên biết rõ đây là Khang phi cố ý để mình ra ngoài, liền vội cúi người nói: Vâng. sau đó rời đi.
Dương Quỳnh thấy Xuân Dương lui ra, cũng hiểu được Khang phi có lời muốn nói với mình. Nàng đến trước giường Khang phi, vừa muốn quỳ xuống hành lễ, Khang phi nói: Miễn đi. Thân thể ngươi còn chưa khỏe, lại đây ngồi xuống. Nói xong, ngón tay duỗi ra chỉ thoáng qua cái ghế cạnh giường.
Dương Quỳnh không phải người đa lễ, nếu Khang phi đã nói vậy, nàng cũng không chối từ, liền tự nhiên ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ hôm nay của ngươi, cuối cùng bổn cung cũng yên tâm. Khang phi buông sách nhìn nàng.
Dương Quỳnh nói: Tạ nương nương quan tâm.
Khang phi nói: Trong khoảng thời gian này, bổn cung không đến thăm ngươi, ngươi có trách bổn cung?
Dương Quỳnh trung thực lắc đầu, Thưa nương nương, nô tỳ chỉ là cố gắng làm tròn bổn phận của mình, không có ý tứ tranh công.
Khang phi tán thưởng gật đầu, cười nói: Không phải ngươi chán ghét loại xưng hô nô tài này sao? Về sau không cần tự xưng như vậy nữa.
Nếu như nói lúc trước Dương Quỳnh có thể bình tĩnh ung dung, thì tin tức này không thể nghi ngờ là làm nàng sợ ngây người. Nàng có chút không dám xác định, dò hỏi: Ý của nương nương là...
Bổn cung nói sẽ cho ngươi một ân điển. Hoàng thượng đã lệnh Phủ Nội vụ bỏ cung tịch của ngươi. Hôm nay thân phận của ngươi là thường dân. Khang phi nhớ lại bộ dạng quỳ gối cầu xin trước mặt Hoàng thượng của mình, bất giác âm thầm cười khổ. Lúc trước mình bị chế trụ ở Lâm Phương các, cũng chưa từng quỳ cầu xin Hoàng thượng .Vậy mà hôm nay vì một cung nữ lại như vậy. Có điều rốt cuộc cũng là ân cứu mạng, chỉ cần không làm trái lương tâm, thì hồi báo như thế nào cũng không quá mức.
Tạ nương nương ân điển. Lần này Dương Quỳnh thật sự muốn quỳ xuống. Vô luận Khang phi nói miễn lễ như thế nào, nàng đều kiên trì quỳ cám ơn Khang phi.
Bổn cung còn chưa nói hết. Khang phi thấy nàng đứng dậy, mới tiếp tục nói, Tuy rằng Hoàng thượng trừ bỏ cung tịch của ngươi, lại không chịu cho ngươi xuất cung. Nói cách khác, cuộc sống của ngươi cùng lúc trước sẽ không có thay đổi gì lớn.
Dương Quỳnh cười nói: Cuộc sống từ trước tốt lắm, nô tỳ... ta không có gì bất mãn. Dương Quỳnh thầm nghĩ, thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ, đã quen xưng Nô tỳ , mặc kệ nội tâm bài xích như thế nào, thì cũng đã thành thói quen. Hôm nay muốn sửa đổi, còn cần một khoảng thời gian.
Vậy thì tốt rồi. Khang phi không nói thêm gì.
Trong phòng thoáng cái rơi vào yên tĩnh, Dương Quỳnh cảm thấy cực kì lúng túng. Nhưng Khang phi không lên tiếng, nàng cũng không dám tự tiện rời đi, nội tâm bất ổn.
Khang phi nhìn thấy phản ứng của Dương Quỳnh, cười nói: Thế nào? Không đứng sau lưng bổn cung, ngươi cảm thấy không thoải mái?
Dương Quỳnh phát hiện, thật đúng là có chuyện như vậy, vì thế cũng cười nói: Nương nương nói rất đúng. Đó mới là vị trí ta quen thuộc.
Nếu như ngươi đã quen bảo hộ người khác, vậy ngày đó, thời điểm Thục phi bị giết, tại sao ngươi không động thủ? Khang phi luôn muốn hỏi rõ vấn đề này.
Khang phi lắc đầu, Bổn cung chỉ là muốn biết rõ đáp án.
Dương Quỳnh gật đầu, mở miệng nói, Tình huống ngày đó, nương nương vô cùng rõ ràng. Một mình ta che chở người cùng Cẩm phi nương nương đã vô cùng khó khăn. Lúc Thục phi nương nương bị giết, quả thật ta có thể ra tay cứu nàng một mạng, thế nhưng nếu lúc ấy thích khách thừa cơ xông tới đả thương ngươi hoặc Cẩm phi nương nương thì sao?
Là bởi vì như vậy? Thế nhưng rốt cuộc Thục phi cũng là một mạng người. Khang phi nhớ tới ngày ấy, thân thể mềm mại của Thục phi ngã xuống bên cạnh, cách mình không xa, máu tươi phun tung tóe, Thục phi chết cũng không nhắm lại cặp mắt xinh đẹp.
Nương nương, ta là hộ vệ, không phải Phật Tổ. Phật Tổ có thể phổ độ chúng sinh, đó là bởi vì Phật Tổ có pháp lực vô biên. Nếu như võ công của ta cao hơn nhiều so với thích khách, có thể bảo hộ chu đáo cho người cùng Cẩm phi an toàn, có lẽ ta sẽ ra tay, nhưng ta không làm được. Ở giữa các ngươi cùng Thục phi nương nương, ta chỉ có thể chọn một bên, hơn nữa phải chọn các ngươi. Dương Quỳnh nói chuyện thần thái rất bình tĩnh, hoàn toàn không có sát khí của ngày hôm đó.
Khang phi cũng hiểu rõ đạo lí này. Tình huống lúc ấy như vậy, coi như Dương Quỳnh bỏ các nàng mà đi, nàng cũng sẽ không cảm thấy kì quái, Ngày đó dưới tình huống cấp bách như vậy phải đưa ra lựa chọn, thật sự là làm khó ngươi.
Dương Quỳnh lắc đầu nói: Nương nương, căn bản ta cũng không chọn lựa. Từ đầu đến cuối, mục tiêu bảo vệ của ta cũng chỉ có mình nương nương. Nếu cần thiết, ta cũng sẽ bỏ qua Cẩm phi nương nương.
Những lời này thật sự làm Khang phi kinh hãi. Nàng vẫn cho rằng Dương Quỳnh liều mạng chống đỡ là để bảo vệ nàng cùng Cẩm phi hai người, hóa ra nếu không phải mình không chịu bỏ lại Cẩm phi, một mình thoát thân, thì khả năng Cẩm phi cũng đã thành vong hồn dưới lưỡi kiếm, Tại sao?
Dương Quỳnh hít sâu một hơi, cười nói: Nương nương, người có lẽ không biết, hộ vệ là một chức nghiệp không cho phép phạm sai lầm. Vô luận là bất kì lí do gì, đối mặt với bất kì tình huống nào, thân là hộ vệ, đều phải bảo đảm cố chủ an toàn. Một khi cố chủ chết, mà hộ vệ còn sống, như vậy sau này còn ai dám dùng? Cho nên, hộ vệ chỉ có thể chết, mà không thể phạm sai lầm. Thục phi nương nương cũng được, Cẩm phi nương nương cũng được, ta có thể cứu là tốt nhất, không cứu được cũng không sao. Nhưng nếu như người xảy ra chuyện, thì ta tồn tại cũng không có ý nghĩa.
Tại sao ngươi phải lựa chọn chức nghiệp tàn khốc như vậy? Khang phi cảm thấy cái đó cùng Cấm Long Vệ của Hoàng thượng không có gì khác nhau. Mà nàng vẫn cho rằng, một khi trở thành Cấm Long Vệ, những người đó sẽ tồn tại như những hồn ma, không thể gọi là người.
Dương Quỳnh nhe răng cười cười, có chút nghịch ngợm, Bởi vì ta sẽ không làm những việc khác.
Hôm nay ngươi đã không phải là nô tài của bổn cung. Ngươi nói thật với bổn cung, ngươi có còn giống như trước bảo hộ bổn cung, cho đến khi chết? Khang phi rất ít hỏi ai vấn đề như vậy. Nàng là một nữ tử cực kì thông minh, am hiểu mưu tính nhân tâm. Nàng gần như có thể làm cho người khác khăng khăng một mực bán mạng vì mình, nhưng cái này cũng cần sử dụng một chút kế sách dụ dỗ. Có điều, Dương Quỳnh không giống, một người không có người thân, không có gia thế, không có người bận tâm, thì phải thu mua lợi dụng như thế nào? Hơn nữa trong tiềm thức, Khang phi cũng không muốn lợi dụng thu mua nàng.
Chỉ cần nương nương có thể thủy chung đối đãi ta như một, ta sẽ một mực bảo hộ nương nương, thẳng tới cuối sinh mệnh. Dương Quỳnh ở trong lòng nghĩ, cảm thấy lời này cũng không có gì. Thế nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng liền cảm thấy không thích hợp, tại sao lại có cảm giác ám muội như vậy?
Quả nhiên, Khang phi nghe xong, mặt ửng hồng. Nhìn Dương Quỳnh hai mắt trong suốt dường như có thể chảy ra nước nhưng trong lòng lại bình bịch bình bịch nhảy loạn. Vốn định không nhìn tới ánh mắt của Khang phi, nhưng làm thế nào cũng không dứt ra được.
Cuối cùng vẫn là Khang phi cúi đầu trước, một lát sau mới ngẩng lên lần nữa, Bổn cung không dám cam đoan có thể đối đãi với ngươi thủy chung như một, bổn cung chỉ có thể cố gắng tận lực làm. Ngươi cũng nhớ kỹ giờ khắc này của ngày hôm nay, ngươi hứa hẹn với bổn cung. Nếu ngày nào đó bổn cung đối xử lạnh nhạt với ngươi, ngươi cũng không cần thực hiện lời hứa này.
Dương Quỳnh lời đến bên miệng đột nhiên ngừng lại, vốn dĩ nàng muốn nói: Nếu như ngươi không rời không bỏ, ta tất sinh tử gắn bó. Những lời này nàng không nhỡ rõ đã xem qua ở nơi nào. Lúc này cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong đầu. May thay nàng kịp thời ngậm miệng, nếu không một khi nói ra, không biết hai người các nàng còn lúng túng thành dạng gì.
Ta đáp ứng nương nương. Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu qua một bên, Dương Quỳnh trịnh trọng đáp ứng Khang phi.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Dương Quỳnh nhìn, đợi ý của nàng, Khang phi gật đầu. Dương Quỳnh đi mở cửa, bên ngoài là Xuân Dương bưng một cái hộp đựng thức ăn.
Xuân Dương tiến vào, đặt hộp thức ăn lên bàn nói, Phòng bếp sợ nô tỳ đem tổ yên tới cho nương nương thì đã lạnh, cho nên đặc biệt làm hộp thức ăn này, bên trong có đựng nước nóng, có thể giữ ấm.
Khang phi cười nói: Bọn hắn có tâm.
Xuân Dương nói: Có thể có được câu này của nương nương, là phúc khí của bọn họ. Vừa nói vừa lấy chung cách thủy trong hộp ra.
Dương Quỳnh nhìn, thấy cái chung này so với ngày thường nhỏ hơn rất nhiều, không sai biệt lắm thì là cái bát nhỏ.
Khang phi thấy nàng nhìn chằm chằm vào chung cách thủy nói: Những thứ này bổn cung ăn không nhiều, ngược lại làm lãng phí nguyên liệu, cho nên mệnh bọn hắn dùng chung cách thủy nhỏ như vậy.
Nương nương tiết kiệm, ngược lại ủy khuất chính mình. Xuân Dương nói xong, múc tổ yến trong chung ra một cái bát nhỏ, đưa tới trước mặt Khang phi. Khang phi nhận lấy uống một ngụm, khen: Dạo này bọn hắn nấu đồ bổ càng ngày càng ngon miệng.
Xuân Dương cười nói, Nương nương khẩu vị thanh đạm, lúc đầu bọn họ không rõ chừng mực, hiện tại cuối cùng cũng nắm được một vài điểm.
Khang phi gật đầu, quay sang nói với Dương Quỳnh, Ngươi thân thể không tốt, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai cùng bổn cung đi Cung Hồng Huy thăm Chu tỷ tỷ.
Dương Quỳnh đứng dậy nói: Vâng, nương nương.
______________
Editor: Hai tỷ quá đáng yêu ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ và chúc mừng Dương Quỳnh đã thoát khỏi kiếp nô tài :v