Thu Lan nghe xong ánh mắt buồn bã. Ngô Đồng vốn chỉ có ý thăm dò, nhưng thấy vẻ mặt Thu Lan như vậy, biết là mình đã dùng đúng biện pháp, vội vàng nói, Vẻ mặt cô nương mang nét ưu sầu, phải chăng tại hạ đã nói sai điều gì?
Thu Lan vội vàng lắc đầu nói, Không sao. Ngô đại nhân nói không sai, là... là do nô tì.
Ngô Đồng tỏ vẻ không hiểu, sau đó lại cố ý như đã hiểu thông suốt nói, Chẳng lẽ là cô nương đắc tội với nương nương? Khiến nương nương không vui?
Thu Lan vẫn lắc đầu, thấy Ngô Đồng vẫn hiếu kì nhìn mình, nàng nhìn xung quanh một chút, thấy trong chính điện không còn ai khác, liền than thở, Đại nhân thật sự là có lòng từ bi. Nô tì chỉ là một cung nữ nho nhỏ, sao dám làm phiền đại nhân quan tâm như vậy?
Ngô Đồng lắc đầu nói, Cô nương nói vậy là không đúng rồi. Nữ tử thế gian đều là trời xanh ban ân, nam nhi chúng ta đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc.
Thu Lan nhìn thoáng qua Ngô Đồng, bị ánh mắt hoa đào kia khiến trái tim đập loạn, Nô tì đa tạ đại nhân quan tâm. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nương nương vốn rất coi trọng nô tì, nhưng từ sau khi Khánh ma ma tới, thì nương nương dần dần xa lánh nô tì, không chỉ riêng nô tì, mà mấy tỷ muội khác vốn dĩ được nương nương coi trọng cũng đều như vậy.
Ngô Đồng mở to hai mắt, không hiểu hỏi, Khánh ma ma là ai? Làm sao lại lọt được vào mắt xanh của nương nương vậy?
Thu Lan lắc đầu, Nàng là ma ma mà mẫu gia của nương nương đưa vào cung làm bạn với nương nương, vừa vào cung thì đã được nương nương coi trọng. Nô tì thấy chẳng qua cũng chỉ là một lão ma ma có phần cẩn trọng mà thôi, thật sự thì nhìn không có gì đặc biệt.
Ngô Đồng cười nói, Tục ngữ có câu, 'Nhà có một lão, như có một bảo', lão nhân gia luôn hiểu biết hơn chúng ta nhiều.
Thu Lan thấy cặp mắt đào hoa của Ngô Đồng lúc cười lên cong cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, càng thêm hấp dẫn, trên mặt đỏ ửng, vội vàng nói: Ngô đại nhân nói đúng, là do nô tì hẹp hòi.
Nếu cô nương đã nói như vậy, ngược lại là trách tại hạ rồi. Có điều nghe cô nương nói thế, tại hạ cũng muốn được diện kiến vị Khánh ma ma này, chỉ là không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không.
Thu Lan suy nghĩ một chút, đề nghị nói, Chờ đại nhân kiểm tra hết tất cả những lễ vật này, tất nhiên là phải tới phục mệnh nương nương, đến lúc đó có thể sẽ gặp Khánh ma ma.
Đa tạ cô nương nhắc nhở. Ngô Đồng thuận tay kiểm tra lại những lễ vật còn sót, xác định không có thứ gì ảnh hưởng đến thai nhi xong mới đứng lên nói, Tại hạ đã kiểm nghiệm xong, cô nương có thể dẫn đường không, tại hạ muốn tới gặp Quý phi nương nương phục mệnh.
Thu Lan đương nhiên đồng ý. Hai người cùng nhau rời chính điện, đi về phía thư phòng.
Ngô Đồng nói, Thu Lan cô nương, tại hạ thấy sắc mặt ngươi không tốt, có thể nên dùng một chút phấn hoa đào.
Thu Lan hơi sửng sốt, sau đó gật đầu cười nói, Đa tạ đại nhân.
Đến ngoài thư phòng, Thu Lan đi vào xin ý kiến của Trịnh Quý phi, không lâu sau thì bước ra dẫn Ngô Đồng vào thư phòng.
Thư phòng của Trịnh Quý phi rất văn nhã, trên giá sách bày đầy các loại thư tịch. Trong Hoàng cung chỉ nói Khang phi là người thông thái, nhưng lại bỏ quên mất tài danh của Trịnh Quý phi.
Vi thần tham kiến Quý phi nương nương. Tất cả các lễ vật đều đã được kiểm nghiệm xong, không có chỗ nào bất ổn.
Trịnh Quý phi cười gật đầu, Thực sự là khiến Ngô thái y vất vả rồi. Khánh ma ma.
Khánh ma ma ở bên cạnh ngầm hiểu, đi tới cạnh Ngô Đồng, lấy ra một cái hầu bao trong tay áo đưa cho Ngô Đồng nói: Ngô đại nhân, đây là chút lòng của nương nương.
Quý phi ban thưởng, Ngô Đồng không dám không lĩnh. Lúc đưa hai tay nhận lấy, cảm giác trên tay đau nhói một cái, cúi đầu nhìn kỹ, nhưng lại không phát hiện có vết thương gì. Ngô Đồng cũng không để ý, tạ ơn Trịnh Quý phi xong liền rời đi.
Ngô Đồng đi rồi, Trịnh Quý phi cho tất cả cung nữ lui ra ngoài, nói với Khánh ma ma, Lần này ngươi đúng là cẩn thận hơn trước.
Khánh ma ma cười thâm trầm, nói: Đó là bởi vì hắn là thái y. Thái y trẻ tuổi như vậy, nếu như chúng ta có thể sử dụng, vậy sẽ rất có lợi.
Trịnh Quý phi thừa nhận nói, Đúng vậy. Có điều cổ của ngươi có hiệu quả không? Ngươi cũng đã nói, hắn chính là thái y.
Trừ phi hắn đã từng đến Miêu Cương, biết loại cổ này, bằng không sợ rằng hắn cũng không cảm nhận được.
Bổn cung khuyên ngươi vẫn nên cẩn trọng là tốt nhất. Bây giờ Hoàng hậu, Khang phi và Cẩm phi liên thủ, tình thế của chúng ta cũng không được lạc quan lắm. Trịnh Quý phi vuốt ve vòng ngọc trắng của mình, trên môi nở nụ cười châm chọc.
Nương nương yên tâm, nô tì sẽ cẩn thận.
Ngô Đồng trở về Thái Y Viện, Nguyễn Viện Phán hỏi qua tình hình cụ thể, thấy không có gì bất thường liền thả cho hắn về nghỉ ngơi. Ngô Đồng vừa vào phòng của mình, liền sợ nảy người, Ngươi vào bằng cách nào?
Dương Quỳnh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, hờ hững nói, Lần tới khi ngươi ra ngoài, nhớ khóa kỹ cửa sổ.
Ngô Đồng nhún vai, thờ ơ đi tới hộc tủ của mình, trong đó là dược liệu trân quý mà hắn cẩn thận cất giữ.
Làm sao? Xảy ra chuyện gì? Dương Quỳnh nhìn hắn, rõ ràng là đang chế thuốc giải.
Ngô Đồng vừa chọn dược liệu vừa nói, Bên cạnh Trịnh Quý phi có một cổ lão ma ma, mới vừa rồi còn lợi dụng lúc ban thưởng hạ độc ta.
Dương Quỳnh thấy hắn nói hờ hững nhẹ nhàng, hỏi, Ngươi cũng có thể giải được sao?!
Ngô Đồng gian tà cười cười, Lão thái bà kia cũng coi như lợi hại, nhưng đáng tiếc lại gặp phải ta.
Dương Quỳnh thấy Ngô Đồng vừa nói chuyện vừa lấy ra một con rết trong một cái hũ. Con rết vẫn không nhúc nhích, chắn hẳn là đã chết. Hắn thả con rết vào trong bát, đổ một ít thuốc bột vào. Một làn khói xanh bốc lên, con rết tan chảy thành một thứ nước màu đen. Dương Quỳnh nhíu này, đưa tay che mũi.