Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh liền tới Cung Lung Hoa. Khang phi được thông báo, liền tới thư phòng ngồi chờ, nhìn thấy Chu Cẩm phi và Phùng Tu viện liền bước ra tiếp đón, cười nói, Tỷ tỷ và Phùng Tu viện sao lại đi cùng nhau vậy?
Phùng Tu viện hành lễ với Khang phi, trả lời, Thần thiếp thấy nương nương bị thương, nên muốn tới thăm một chút, nhưng sợ quấy rầy nương nương tĩnh dưỡng. Hôm nay thấy Cẩm phi nương nương đi qua, cho nên thần thiếp theo tới.
Khang phi sai người dâng trà và điểm tâm lên, sau đó cho tất cả cung nữ lui xuống.
Bổn cung cũng không có gì đáng ngại, làm phiền Phùng Tu viện quan tâm rồi.
Phùng Tu viện nói, Thân mình nương nương là kim tôn ngọc quý, lại bị thương ở cổ, bây giờ thần thiếp nghĩ lại, cũng cảm thấy sợ hãi.
Khang phi ôn hòa nhìn Phùng Tu viện, con ngươi trong veo như nước, Phùng Tu viện không cần vòng vo, trong phòng không có người ngoài, có lời gì cứ nói thẳng đi!
Chu Cẩm phi cũng nhìn Phùng Tu viện, chờ nàng mở miệng.
Phùng Tu viện không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói, Nương nương không muốn biết là ai đã giúp Đỗ Sung viện thượng vị sao?
Là Trịnh Quý phi. Khang phi nhìn vẻ mặt giật mình của Phùng Tu viện nói, Chuyện này bổn cung đã sớm đoán ra. Có thể chi phối người Hoàng thượng muốn tấn phong, ngoại trừ Hoàng hậu, Chu tỷ tỷ và bổn cung, thì cũng chỉ có Trịnh Quý phi. Hoàng hậu lên danh sách tấn phong, tất nhiên sẽ không phải nàng. Chu tỷ tỷ và bổn cung cũng không làm chuyện này, cho nên còn có thể là ai đây? Khang phi nhẹ nhàng cười, vô cùng nhu hòa.
Nhưng chỉ có Chu Cẩm phi mới biết, ý cười của Khang phi hàm chứa sự khinh thường đối với sự giả vờ thông minh của Phùng Tu viện, chẳng qua là được che giấu rất kĩ, cho nên người ngoài mới không dễ dàng nhìn ra mà thôi.
Thần thiếp không biết tự lượng sức mình, khẩn cầu nương nương tha thứ. Trên trán Phùng Tu viện toát một lớp mồ hôi mỏng.
Ngươi bằng lòng giúp bổn cung, trong lòng bổn cung rất cảm kích. Có điều, bổn cung đã là cây to đón gió, không muốn tạo nhiều rắc rối. Đỗ Sung viện vượt cấp tấn phong như thế nào đều không quan trọng, dù sao người quyết định cũng là Hoàng thượng. Bổn cung muốn đổi cũng không đổi được. Bổn cung biết, ngươi vốn là người không tranh sủng, làm như vậy chẳng qua cũng chì vì báo đáp bổn cung. Có điều, cách làm lần này của ngươi, lại là lòng tốt làm chuyện xấu. Phùng Tu viện, nghe bổn cung khuyên một câu, tự mình làm người thanh tĩnh của ngươi, đừng khuấy đảo vũng nước đục này.
Giọng của Khang phi không tính là lạnh, nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng. Phùng Tu viện nghe xong vội vàng gật đầu, Là do thần thiếp lỗ mãng.
Khang phi cười cười, không có ý trách cứ. Phùng Tu viện hơi do dự, nhưng vẫn nói, Nương nương, thần thiếp vẫn phải nói một câu, người phải cẩn thận với Đỗ Sung viện.
Khang phi gật đầu. Lời cần nói cũng đã nói xong, Phùng Tu viện không ở lại lâu, lập tức cáo từ rời đi.
Phùng Tu viện đi rồi, Chu Cẩm phi mới nói, Ngươi nói xem, có phải nàng cảm nhận được sự uy hiếp của Đỗ Sung viện, cho nên mới có thủ đoạn như vậy không?
Ta nghĩ, nhiều ít thì nàng cũng có ý này. Dù sao đã lên tới tần vị, coi như trước đây nàng không có tâm tư tranh sủng, thì hiện tại cũng không thể khẳng định là vẫn sẽ như vậy. Tỷ tỷ, lòng người sẽ thay đổi. Nhiều năm như vậy, chúng ta còn chưa trải qua đủ hay sao?
Chu Cẩm phi ngập tràn cảm xúc gật đầu, Đúng vậy, lòng người sẽ thay đổi. Nàng nhìn Khang phi, ánh mắt dịu dàng nói, Cũng may, có vài người từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Khang phi dịu dàng cười. Nàng hiểu rõ nỗi khổ của Chu Cẩm phi. Tình cảm với Âu Dương Đình, không phải nói bỏ là có thể bỏ được. Lại đến một nơi không thể vui vẻ như thế này, Chu Cẩm phi có thể nhẫn nhịn tới bây giờ, cũng không phải là dễ. May thay Âu Dương Đình là một quân tử quang minh lỗi lạc, may thay mặc dù Chu Cẩm phi không thiện mưu như Khang phi nhưng lại hiểu rõ đúng sai. Đến bây giờ, tình cảm này, cũng đều đã biến thành những ký ức chung đẹp đẽ của hai người. Những gì đã đi qua, thì cũng giống như năm tháng, một đi không trở lại.
Khang phi kéo tay Chu Cẩm phi, khuôn mặt tuyệt đẹp mang nét trong sáng ung dung, mang theo sự thản nhiên ôn hòa, Tỷ muội chúng ta tới nay còn có gì phải sợ nữa?
Chu Cẩm phi cúi đầu nhìn bàn tay Khang phi kéo mình, cười nói: Ngươi ít tuổi hơn ta, nhưng lại thường xuyên khuyên giải ta, làm người tỷ tỷ này thật xấu hổ. Dừng một chút, nàng lại nói, Ngươi bảo ta theo dõi Chu Tiệp dư, hôm qua đã có tin tức rồi. Thược Dược nói bên cạnh Trịnh Quý phi có một lão ma ma gần đây thường xuyên ra vào Khê Cảnh Các, lần nào cũng lén lút vụng trộm tránh người ngoài.
Khóe miệng Khang phi cong lên, Quả nhiên là có liên quan đếnTrịnh Quý phi. Nghe nói Chu Tiệp dư này biết chút tài nghệ, cầm kì thi họa tinh thông mọi thứ, trước khi vào cung là một tài nữ vang danh.
Chu Cẩm phi cười khẩy một tiếng, Một nữ nhi tiểu môn tiểu hộ, chẳng qua cũng chỉ là có chút tài danh, chẳng lẽ sau khi vào cung còn muốn có ngày danh nổi hay sao? Nhìn tướng mạo của nàng như vậy, cũng không phải là đã trưởng thành, nói vậy Hoàng thượng có lẽ là chỉ ham tài danh của nàng, nên mới phá lệ ân sủng thôi.
Lời này của tỷ tỷ nghe mà thấy chua rồi. Khang phi trêu chọc nói, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hỏi: Tỷ tỷ mấy ngày gần đây tỷ có tin tốt rồi?
Mặt của Chu Cẩm phi hơi đỏ ửng, Gần đây Hoàng thượng bận việc tiền triều, rất ít vào Hậu cung, mặc dù có vào cũng chưa chắc đã tới chỗ của ta, thì sao ta có tin tốt được? Nàng nhìn băng vải trên cổ Khang phi, than thở, Nếu như ngươi không bị thương, thì đã có cơ hội hơn ta rồi. Đáng tiếc... Đều tại Tôn Di Ca đáng chết kia!
Thật ra ngược lại ta cũng không muốn chuyện kia. Chung quy thì có vẫn là có, mà không có thì cũng không cầu được. Nhưng Hoàng thượng bận rộn vài ngày rồi, không biết là có chuyện gì?