Phùng Tiệp dư đi rồi, Đỗ Mỹ nhân và Giang Mỹ nhân đứng ở cửa một lúc, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Thật lâu sau, Đỗ Mỹ nhân hỏi: “Ngươi nói nàng đến thăm chúng ra rốt cuộc là có mục đích gì?”
Giang Mỹ nhân lắc đầu, “Nàng có thể ngồi vững vàng ở vị trí Tiệp dư, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó. Nàng có mục đích gì ta không rõ, nhưng lời nàng nói rất đúng. Sắp tới Hoàng thượng sẽ đại phong Hậu cung, nếu phạm sai lầm vào lúc này, thì rất có thể ngay cả bản thân mình cũng sẽ không giữ được.” Nói xong, nàng quay người trở về phòng của mình.
Đỗ Mỹ nhân suy ngẫm lại lời Giang Mỹ nhân nói một lần nữa, cũng cảm thấy có lý. Tranh đấu cấu xé lẫn nhau thế nào cũng được, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất định vẫn phải ngoan ngoãn một chút. Nếu không sẽ giống như Tôn Mỹ nhân, vô vọng tấn phong.
Phùng Tiệp dư rời khỏi Thiên Nhu Uyển, quay trở về Loan Hương Cư của mình. Sau giờ ngọ, nàng đi dạo loanh quanh trong tiểu đình phía sau, trùng hợp gặp được Khang phi cũng đang đi dạo.
Trong đình, Phùng Tiệp dư nói khẽ với Khang phi, “Thần thiếp đã dựa theo dặn dò của nương nương, truyền lời cho các nàng rồi. Kế rung cây dọa khỉ này, chắc chắn có thể khiến các nàng ngoan ngoãn một thời gian.”
Vẻ mặt Khang phi thản nhiên, nhìn không ra trong lòng nàng đang suy tính chuyện gì, “Chuyện này còn cần phải cảm ơn ngươi đã giúp bổn cung thu xếp.”
Phùng Tiệp dư nói: “Nương nương đừng nói vậy. Thần thiếp sớm đã quy phục nương nương. Nương nương có bất kỳ phân phó gì, cứ nói thẳng là được.”
Khang phi gật đầu, hỏi: “Phùng Tiệp dư, việc đại phong Hậu cung, ngươi cảm thấy mình sẽ ở vị trí nào?”
Phùng Tiệp dư đúng là có ưu thế. Hiện giờ cửu tần chỉ còn lại ba, trong những người còn lại, vị phân của nàng là cao nhất, đương nhiên khả năng được tấn phong địa vị cao cũng rất lớn, cho nên Khang phi mới hỏi câu như vậy.
Phùng Tiệp dư nghĩ một lúc mới nói, “Thần thiếp đã từng nói, chỉ hy vọng bình an qua ngày. Vị phân càng cao, nguy hiểm càng lớn. Cho nên, thật ra thần thiếp hy vọng có thể được ở một vị trí không quá cao.”
“Thật sự?”
Phùng Tiệp dư gật đầu.
Rốt cuộc Khang phi cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Ngươi là người thông mình, biết tiến thoái, chỉ cần ngươi không phạm chuyện hồ đồ, ông trời sẽ hậu đãi ngươi.”
Phùng Tiệp dư nghe được như vậy cũng vui vẻ cười rộ lên. Nàng biết, đây là một loại bảo lãnh nào đó của Khang phi.
Sau khi tách khỏi Phùng Tiệp dư, Khang phi tới Cung Hồng Huy.
Chu Cẩm phi nói: “Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Ngươi lại có thể lân la tới chỗ của ta.”
Khang phi nói: “Tỷ tỷ đang oán trách ta sao. Muội muội cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Mấy ngày nay mới được thái y chấp thuận, nói thân thể ta đã khỏi hẳn, bằng không nha, đừng nói xuất môn đến chỗ tỷ tỷ, mà ngay cả ra khỏi tẩm điện cũng đều có đám nha đầu trông coi.” Chu Cẩm phi tiếp nhận bao tay sưởi ấm do Phù Dung đưa tới, lấy nhung tơ phủ lên, tự mình đưa đến tay Khang phi, “Chỗ ta đã không cần thứ này, có điều ngươi sợ lạnh, cầm cái này cũng có thể thoải mái hơn.”
“Vẫn là tỷ tỷ thương tiếc ta.” Khang phi cầm bao tay sưởi ấm, nhất thời cảm giác ấm áp lên nhiều.
“Nghe nói nha đầu Thanh Diệp xảy ra chuyện?” Chu Cẩm phi cho Phù Dung và Như Quyên ra phòng ngoài, chỉ để lại hai người các nàng nói chuyện.
Khang phi gật đầu, “Đúng vậy. Hôm nay ta đến cũng là muốn nói với tỷ tỷ chuyện này. Lần trước cây trâm ngọc mà tỷ tỷ nhìn thấy, bên trong có giấu phấn mê tình, cũng là ta nhất thời sơ suất, để Thanh Diệp mang một phần đến Thái Y Viện tra hỏi. Không ngờ phấn mê tình này lại lợi hại như vậy, Thanh Diệp chỉ đụng tới một chút liền trúng phải.”
Chu Cẩm phi nghe xong lo lắng nói: “Vậy nàng có sao không?”
“Cũng may nàng thông minh, lại biết võ công, nên giờ mới không có chuyện gì. Có điều vì muốn giải dược tính của phấn mê tình mà nàng liền nhảy vào hồ nước trong Ngự Hoa Viên, thời tiết lạnh như vậy, nên trên người nàng có rất nhiều chỗ bị tổn thương do giá rét.” Giọng điệu Khang phi thản nhiên, đã không còn phẫn nộ.
Chu Cẩm phi nghĩ một chút: “Chuyện xấu trong Ngự Hoa Viên mấy hôm trước, chắc hẳn cũng có liên quan?”
Khang phi cười thần bí, “Nữ tử kia hẳn phải là Thanh Diệp. Có điều Thanh Diệp tìm Thiên Thanh thay thế, lấy phấn mê tình đổ vào miệng nàng.”
“Tại sao Thiên Thanh lại ở đó? Chắc chắn phải có mục đích.” Chu Cẩm phi lập tức nghĩ thông suốt vấn đề then chốt.
“Tỷ tỷ nói đúng. Tôn Mỹ nhân và Cốc Chiêu dung đúng lúc cũng đi tới Ngự Hoa Viên nên đã phát hiện ra chuyện này, tất cả hình như cũng quá trùng hợp rồi. Chẳng qua nếu nói việc này là do một tay Tôn Mỹ nhân sắp đặt, ngược lại ta không tin.”
“Đúng vậy. Tôn Mỹ nhân là một kẻ ngu xuẩn. Có thể lợi dụng ngươi, hại Thanh Diệp trúng độc, tâm tư này, không phải người bình thường có thể có.” Chu Cẩm phi cau mày. Hiển nhiên, nàng cũng ý thức được sức mạnh của đối thủ.
Khang phi rất tán đồng với quan điểm của Chu Cẩm phi, “Tỷ tỷ, có thể làm ra chuyện này, không chỉ cần tâm tư, mà còn cần thực lực. Cung tần cấp thấp vào cung chưa lâu, căn bản không có khả năng điều động được thái giám và thị vệ trong cung.”
“Ý của ngươi là... người có thân phận như chúng ta?” Mặc dù Chu Cẩm phi hỏi Khang phi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Khang phi thở dài, “Nhiều năm chèn ép tranh đấu, hiện giờ bố cục mới được ấn định. Người mới tiến cung dù có trở mình, gây sức ép như thế nào cũng không thể thoát khỏi trời cao. Ánh mắt của Hoàng hậu, xưa nay chưa từng phải dụi một hạt cát nào. Nhưng nếu tứ phi và Hoàng hậu, những người có thân phận như vậy mà tranh đấu, thì Hậu cung này vĩnh viễn cũng sẽ không yên bình.”
“Muội muội ngươi đang nghi ngờ ai?”
Khang phi nói: “Tỷ muội chúng ta hoạn nạn nhiều năm, đương nhiên ta tin tỷ tỷ. Hoàng hậu với ta tuy rằng tới bây giờ cũng không thể trở thành bằng hữu, nhưng nàng và ta đều là người thông minh, đều biết rõ phải giữ Hậu cung này an bình. Người bề trên không thể động, nàng không động ta, thứ nhất là vì ta chưa từng nghĩ đến vị trí kia, thứ hai là nếu muốn diệt trừ ta, thì cái giá phải trả quá lớn. Cho nên chuyện này, không phải do Hoàng hậu làm.” “Ngươi nói là...” Chu Cẩm phi kích động thiếu chút nữa nói ra tên người nọ. May thay nàng vẫn kịp bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Ngươi nói là Trịnh Quý phi?”
“Trước mắt là phỏng đoán của ta. Ta vẫn không tìm thấy bất kì chứng cứ nào.”
“Tại sao Trịnh Quý phi phải hại ngươi?” Chu Cẩm phi không nghĩ ra.
Khang phi lắc đầu, “Ta cũng không rõ nguyên nhân, cho nên căn bản không thể nào tra tiếp. Hôm nay ta đến tìm tỷ tỷ, là muốn mời tỷ tỷ hỗ trợ.”
Chu Cẩm phi bất mãn nói: “Ta đã nói mà, vô sự ngươi mới tới chỗ của ta.”
“Nhìn tỷ không phóng khoáng như vậy. Muội muội ta có việc đương nhiên phải nghĩ tới tỷ rồi, bằng không chẳng phải là tỷ tỷ càng buồn chán hơn sao?” Khang phi làm nũng nói.
“Ta nói không lại ngươi, ngươi nói đi, có chuyện gì cần ta hỗ trợ?”
“Tỷ tỷ có biết Trương ty bộ ở Cục Thượng Cung hay không?” Rốt cuộc Khang phi cũng nói ra mục đích của mình.
Chu Cẩm phi vừa nghe xong liền hiểu Khang phi muốn hỏi thăm lai lịch của người nào đó. “Phụ thân của Trương ty bộ là người của Chu gia quân ta. Ta với nàng tuy rằng xưa nay không qua lại, nhưng ta muốn nàng làm chút việc, nàng vẫn sẽ tận lực. Muội muội ngươi muốn thăm dò người nào?”
Cánh môi đỏ mọng mềm mại của Khang phi khẽ nhếch, phun ra hai chữ, “Thiên Linh.”
Hai ngày sau, Thánh chỉ đại phong Hậu cung từ sáng sớm đã bắt đầu theo thứ tự truyền khắp Hậu cung. Khang phi ngồi ở thư phòng trong Cung Lung Hoa, chờ tiểu cung nữ tới báo tin. Đi ra ngoài nghe ngóng tin tức đúng là hai cung nữ ngày đó mật báo với Khang phi, tên Tố Cầm và Tố Tranh. Hai nha đầu này được Khang phi khích lệ, hiện tại đã được thăng lên thành cung nữ nhị đẳng, chuyên phụ trách ra ngoài thăm dò tin tức, gánh vác thiếu khuyết mà Yên Xảo để lại.
“Nương nương, thật sự là một chút tin tức người cũng không biết sao?” Như Quyên chờ đến sốt ruột, nghĩ có lẽ Khang phi đã biết chút gì đó.
Khang phi nói: “Loại chuyện này thật ra cũng không quá liên quan tới bổn cung. Bổn cung càng quan tâm, thì lại càng có vẻ cố ý.”
“Nương nương cảm thấy lần này Phùng Tiệp dư sẽ tấn phong đến vị trí nào?” Nếu Như Quyên đã bắt đầu, thì sẽ không nguyện ý bỏ qua đề tài này.
“Tất nhiên là vị trí cửu tần. Có điều gia thế của nàng bình thường, lại không có công trạng đặc biệt, có lẽ Hoàng thượng sẽ cho vị Tu dung hoặc Tu nghi. Còn những người khác, nếu là có thể từ Mỹ nhân vượt cấp tiến phong vị tần, vậy đại khái là rất có tâm tư. Như Quyên, ngươi phải xem cho kỹ.”
“Vâng.” Như Quyên nói còn chưa dứt lời, Nguyên Hương ở ngoài gõ cửa nói: “Nương nương, tin tức về rồi.”
Nguyên Hương dẫn theo Tố Cầm và Tố Tranh vào thư phòng. Ngày thường hai tiểu cung nữ rất hiếm khi có thể nói chuyện trực tiếp với Khang phi, lúc này không khỏi có chút căng thẳng.
Khang phi nói: “Nói đi, phong những gì?”
Tố Cầm nói: “Thưa nương nương, Cốc Chiêu dung của Hòa Nguyệt Các phong Chiêu nghi. Phùng Tiệp dư của Loan Hương Cư phong Tu viện. Giang Mỹ nhân của Thiên Nhu Uyển phong Tiệp dư, ban thưởng ở Mạch Lan Các. Đỗ Mỹ nhân phong Sung viện, ban thưởng ở Điện An Di. Tôn Mỹ nhân không được tấn phong.”
Tố Tranh nói tiếp: “Tề Sung dung của Điện Nguyên Phong phong Tu nghi. Lý Sung nghi của Điện Thân An phong Tu dung. Trong nhóm các vị Tài nhân ở Cung Trữ Tây và Cung Vĩnh Thấm có ba vị được phong Mỹ nhân, vào ở tại Thiên Nhu Uyển. Còn có một vị Chu Tài nhân phong Tiệp dư, ban thưởng ở Khê Cảnh Các. Trong các vị Bảo lâm có bốn vị được phong Tài nhân.”
Trong lòng Khang phi tính toán một chút, gật đầu nói: “Ta biết rồi, các ngươi xuống nghỉ ngơi đi.”
Tố Cầm cùng Tố Tranh lui ra ngoài. Khang phi gọi Nguyên Hương đang chuẩn bị rời đi nói: “Hai nha đầu này ăn nói lanh lợi, nói chuyện tường minh rõ ràng, là hai khối tài nguyên tốt. Ngươi dùng cẩn thận, đừng để phế bỏ.”
Nguyên Hương nói: “Có thể lọt được mắt xanh của nương nương, là vận may của các nàng. Nô tỳ đã hiểu nên làm thế nào.”
Khang phi gật đầu, ý bảo Nguyên Hương có thể ra ngoài.
Như Quyên vẻ mặt đau khổ nói: “Nương nương vừa mới nói, trong Mỹ nhân ai có thể vượt cấp tiến phong, thì người đó rất có tâm tư. Hiện giờ Đỗ Mỹ nhân này...”
“Ngươi nên sửa miệng gọi nàng là Đỗ Sung viện.” Khang phi vuốt vuốt chiếc khăn trong tay, nhẹ giọng nói, “Bổn cung sớm nói qua, nàng không phải người bớt lo. Lúc trước vì muốn đả kích Trần Chi Dao mà đề bạt nàng, nàng cũng không chịu thua kém, dùng thân phận ca cơ ngồi vững ở vị trí Mỹ nhân. Hiện giờ lần này lại không biết nàng đi theo cửa của ai.”
Như Quyên hiểu ý tứ trong lời Khang phi nói: “Nương nương nói là nàng quy phục người kia?”
“Quy phục đương nhiên là không thể nghi ngờ. Có điều bổn cung cũng khó hiểu, là ai mà lại chịu giúp nàng như vậy? Xem ra Đỗ Sung viện này nhất định còn có chỗ trọng dụng.” Khang phi nghĩ một lúc, lại nói: “Cho người tìm hiểu lai lịch của Chu Tiệp dư.”
“Vâng. Giờ nô tỳ cho người đi làm.”
Sau khi Như Quyên rời khỏi, Khang phi tới phòng của Dương Quỳnh. Đẩy cửa ra, trong phòng chỉ có một mình Dương Quỳnh đang nằm trên giường.