Sau khi Hoàng thượng dùng xong bữa trưa liền trở về Tiền triều xử lý tấu chương. Khang phi ngủ gần nửa canh giờ, lúc này mới sai người đi gọi Doãn Cung chính tới.
Kết quả Như Quyên nói, Doãn Cung chính đã ở bên ngoài chờ rất lâu.
Tin tức quả nhiên rất nhanh. Khang phi thay y phục trang điểm lại, lúc này mới tới thư phòng gặp Doãn Cung chính.
Mấy ngày nay Doãn Cung chính vì chuyện Khang phi trúng độc mà gần như bận đến chân không chạm đất. Nhưng một chút manh mối đều không có, nàng cũng vô kế khả thi. Vốn định đến hỏi Khang phi một vài tình huống, nhưng Hoàng thượng lại có ý chỉ bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện quấy rầy Khang phi dưỡng bệnh. Đây là làm Doãn Cung chính lo đến chết mà, mỗi ngày trên đầu đều gánh lửa giận của Hoàng thượng, nàng cảm giác mình cũng sắp bị đốt thành tro rồi.
Trưa hôm nay vừa mới nghe nói Khang phi dự định gặp nàng, nàng liền vội vàng đến Cung Lung Hoa, đúng lúc Khang phi ngủ trưa, nàng sao dám quấy rầy, chỉ có thể đợi ở trong thiên điện.
Lúc đi vào thư phòng, thấy Khang phi đang ở sau án thư (cái bàn), sắc mặt cũng không phải quá tốt, đứng phía sau Khang phi vẫn là Dương Quỳnh. Thỉnh thoảng Khang phi sẽ cảm thấy kỳ lạ, người này không cảm thấy mệt sao? Đôi lúc có thể đứng cả một ngày, hỏi Dương Quỳnh, Dương Quỳnh chỉ nói hai chữ —— thói quen.
Nô tỳ Doãn Như Phương Cung chính của Cục Cung Chính tham kiến Khang phi nương nương. Doãn Cung chính thi lễ nói.
Khang phi khoát tay áo, Doãn Cung chính không cần đa lễ, đứng lên đi. Ngồi xuống nói chuyện.
Doãn Cung chính vội vàng từ chối, Nô tỳ không dám.
Ngươi đứng bổn cung nhìn cũng mệt mỏi, vẫn là ngồi xuống nói chuyện tiện hơn. Khi Khang phi nói lời này cười nhìn về phía Doãn Cung chính, trong mắt là áp lực vô hình làm Doãn Cung chính không dám tiếp tục chối từ.
Sau khi ngồi xuống, Doãn Cung chính nói: Nghe nói nương nương muốn gặp nô tỳ, nô tỳ không đợi gọi mà đã tới, mong nương nương thứ tội.
Không sao. Ngươi tới nhanh như thế, nói vậy là chuyện này đã không thể kéo dài hơn được nữa rồi?
Nghe được lời này, nước mắt của Doãn Cung chính suýt rơi xuống, Nương nương nói rất đúng. Bởi vì đến giờ vẫn không tra ra được kết quả, Hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, nô tỳ cũng sắp không gánh được nữa rồi.
Khang phi nghe xong thở dài nói: Hoàng cung này là nhà của Hoàng thượng, trong nhà xảy ra loại chuyện này, nếu đổi lại là người khác, cũng đều sẽ tức giận. Doãn Cung chính cứ làm việc là được rồi, bên phía Hoàng thượng, bổn cung sẽ khuyên giải thêm.
Tạ nương nương. Doãn Cung chính đứng dậy thi lễ xong lại ngồi xuống, Nương nương, đối với tình huống người trúng độc nô tỳ hoàn toàn không biết gì cả, cho dù điều tra, cũng là không có mục đích mà lục soát tìm kiếm, sẽ không thật sự có hiệu quả gì.
Bổn cung biết. Chẳng qua chuyện bổn cung có thể nói cho ngươi cũng đặc biệt có hạn. Doãn Cung chính nên biết, bổn cung xưa nay cẩn thận, lần này trúng độc, quả thật rất kì lạ. Cho nên rất nhiều chuyện, còn cần Doãn Cung chính tự mình đi tra xét. Trước tiên Khang phi hạ hi vọng của Doãn Cung chính xuống, miễn cho nàng thất vọng.
Vâng, nô tỳ hiểu. Xin nương nương tận lực cho nô tỳ biết tình hình lúc đó.
Đây là đương nhiên. Khang phi uống một ngụm trà thơm, chậm rãi nói: Trên cánh tay trái của bổn cung có dấu vết bị châm đâm. Nhưng nhóm thái y vẫn chưa tra ra được bổn cung có dấu hiện trúng độc. Cho nên bổn cung có bị người hạ độc hay không, vẫn không thể xác định.
Hiện tại Doãn Cung chính chỉ tận lực hỏi vấn đề, về phần phân tích, nàng trở về có thể làm sau, Khi nương nương bị châm đâm thì có cảm giác gì?
Khang phi lắc đầu, Chỉ đau nhói một chút, cũng không cảm thấy gì khác.
Sau đó nương nương liền ngất đi sao?
Khang phi lắc đầu, Chỉ là trong nháy mắt liền cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó cũng không có gì, chẳng qua là rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Doãn Cung chính ghi nhớ những tình tiết này ở trong đầu, Nương nương tỉnh dậy như thế nào?
Đây không phải vấn đề Khang phi có thể trả lời. Như Quyên ở một bên nói: Có một hôm đột nhiên nương nương bắt đầu nôn mửa, đến khi không nôn ra gì nữa liền tỉnh.
Doãn Cung chính cau mày, hiển nhiên đây là một manh mối vô cùng quan trọng. Tại sao Khang phi lại nôn mửa? Tại sao nôn xong liền tỉnh? Chẳng lẽ nàng nôn ra hết độc dược sao? Nhưng mà nếu không phải ăn phải độc dược thì sao có thể nôn ra?
Mấy vấn đề này Doãn Cung chính cần trở về gấp để làm rõ ràng. Nhưng nàng lại sợ bỏ lỡ lần này thì mình sẽ không có cách để hỏi trực tiếp Khang phi được nữa.
Khang phi nhìn ra băn khoăn của Doãn Cung chính, nói: Doãn Cung chính, nếu ngươi đang tìm người mưu hại bổn cung, bổn cung đương nhiên tận lực phối hợp. Có vấn đề gì ngươi cứ việc tới hỏi. Bất cứ lúc nào bổn cung cũng có thể gặp ngươi.
Doãn Cung chính vừa nghe vậy, lại đứng dậy thi lễ nói: Nô tỳ đa tạ nương nương thông cảm.
Là việc nên làm. Nô tỳ cũng là người, cũng cần mạng sống không phải sao? Khang phi quay đầu nói với Như Quyên, Phân phó xuống dưới, về sau Doãn Cung chính đến Cung Lung Hoa, để thủ vệ lập tức bẩm báo, không được chậm trễ.
Vâng. Như Quyên đáp.
Hôm nay Doãn Cung chính thu hoạch được rất nhiều, cần mau chóng trở về sắp xếp lại, vì thế nói: Nương nương, hôm nay nô tỳ cáo từ trước, chờ đến khi có vấn đề gì khác, còn có thể thỉnh giáo nương nương.
Khang phi gật đầu, Như Quyên, thay bổn cung tiễn Doãn Cung chính.
Từ thư phòng đi ra, Doãn Cung chính nói với Như Quyên, Đã sớm nghe nói Khang phi nương nương thông cảm cho nô tài, hôm nay được thấy, quả nhiên không giả.
Như Quyên cười khẽ nói: Cung chính đại nhân nói phải. Nương nương là người thương tiếc những nô tài chúng ta nhất. Nếu người bên ngoài che chở cho chúng ta, nương nương tự nhiên hiểu được có đi có lại. Nhưng nếu có người hại chúng ta, nương nương cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ. Chủ tử tốt như vậy, đi đâu tìm đây? Cung chính đại nhân, người nói có phải không?
Sắc mặt Doãn Cung chính khẽ biến, một lúc lâu sau mới nói: Đúng đúng, ngươi nói đúng.
Đứng ở cửa Cung Lung Hoa, nhìn bóng lưng Doãn Cung chính rời đi, Như Quyên cười lạnh.
Trở về tẩm điện, Khang phi đã cởi áo khoác, ngả xuống giường.
Vẫn cảm thấy mệt sao? Dương Quỳnh quan tâm hỏi.
Có một chút. Khang phi dựa lên gối mềm, hỏi: Ngươi biết vì sao bổn cung lại chịu giúp Doãn Cung chính không?
Dương Quỳnh cười, Nương nương sẽ không phải bởi vì ta chứ?
Tâm tư bị vạch trần, Khang phi liếc nàng một cái, Lúc này ngươi còn đắc ý được? Lúc trước ở Chấp Hình Ti, nếu không phải nàng kiên trì, ngươi còn có thể đủ đầu đủ đuôi đứng ở chỗ này sao? Bổn cung không muốn nợ ân tình của nàng, hơn nữa người của Cục Cung Chính, tuy rằng không thể mượn sức, nhưng có thể không đắc tội thì vẫn nên không đắc tội.
Quan hệ lợi và hại của những việc này, Dương Quỳnh đơn giản ngẫm lại đã cảm thấy nhức đầu. Nàng nói: Nương nương, hao tâm tổn trí như vậy, người không mệt sao?
Khang phi nhìn thấy vẻ mặt rất kì lạ của nàng, cười như không cười nói, Mệt? So với việc mình chết tộc diệt, ngươi sẽ chọn cái nào?
Quả thật Dương Quỳnh không nghĩ nhiều như vậy. Vốn dĩ nàng cho rằng, nữ nhân toàn tâm tranh sủng trong cung đều là vì muốn vinh hoa phú quý. Nhưng ở lâu bên cạnh Khang phi, nàng lại cảm thấy không hoàn toàn đúng. Hiện tại chuyện của Khang phi làm nàng cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình vẫn còn rất đơn giản.
Dương Quỳnh, ngươi có từng nghĩ, rất nhiều danh môn vọng tộc không thiếu vinh hiển, cũng không cần Hoàng ân, vì sao còn phải tới tấp đưa nữ nhi tiến cung không? Biết rõ trong cung từng bước gian nguy, đi vào chính là sinh tử xa cách mãi mãi, vì sao còn muốn đưa nữ nhi ưu tú nhất vào? Đương nhiên Khang phi không mong chờ Dương Quỳnh, người ở thế giới kia đến trả lời được vấn đề như vậy, Bởi vì nữ tử trong cung được sủng ái hay không quan hệ trực tiếp đến sự hưng suy của gia tộc. Đưa nữ nhi tiến cung chính là đưa con tin đến bên cạnh Hoàng thượng, làm Hoàng thượng an tâm, làm quần thần an tâm, làm thiên hạ an tâm. Chẳng qua nếu không đủ ưu tú, rất có thể không quá một năm, cũng sẽ vì đủ loại lý do mà chết, thậm chí, sẽ liên lụy đến gia tộc bị tai ương theo. Nữ tử trong cung mệnh khổ, không tranh sủng thì chính là có lỗi với gia tộc, tranh sủng thì tương đương với việc đoạt ân trạch của người khác, tất phải gây thù hằn. Bổn cung vào cung mấy năm nay, đã thấy nhiều chuyện như vậy. Dẫm vào vết xe đổ, bổn cung làm sao dám xem thường?
Dương Quỳnh nghe xong lời này, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Nương nương, lúc trước người vào Lâm Phương Các, chẳng lẽ cũng là cố ý? Lúc trước Dương Quỳnh mới xuyên không, đầu óc choáng váng cái gì cũng không hiểu. Hiện giờ xem ra, bằng vào sự khôn khéo và thủ đoạn của Khang phi, thì làm sao sẽ bị tính kế thành như vậy? Nhất định là có vấn đề.
Khang phi thở dài, Lần đó là bổn cung sơ suất. Nghĩ rằng dời đến Lâm Phương Các là có thể trốn đến nơi thanh tĩnh, ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Các nàng chung quy sẽ không bỏ qua cho bổn cung. Khang phi cười, Nếu không có Thẩm gia ở sau lưng bổn cung, thời điểm các nàng xuống tay cũng còn có chút cố kỵ, chỉ sợ hiện giờ nấm mộ của hai chúng ta cũng đều mọc cỏ xanh rồi.
Dương Quỳnh không ngờ Khang phi cũng sẽ nói đùa kiểu này, lặng đi một chút, rồi sau đó mới nâng trán nói: Nương nương, trò đùa này của người không buồn cười chút nào.
Đương nhiên không buồn cười. Đây vốn dĩ không phải chuyện cười. Khang phi nhìn ra cửa, Như Quyên vừa mới đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một chén tổ yến.
Nương nương, phòng bếp nhỏ vừa mới hầm xong, người nhân lúc còn nóng ăn đi. Như Quyên bưng chén nhỏ đến trước mặt Khang phi.
Hôm nay đưa tới sớm hơn ngày thường. Khang phi tiếp nhận chén nhỏ, thuận tiện nói một câu.
Như Quyên cười nói: Cũng không phải? Lúc nô tỳ đi tới cửa, thấy bọn họ cầm theo hộp đựng đồ ăn đi tới. Nô tỳ sợ tổ yến lạnh, nên bưng vào cho người.
A? Khang phi dừng lại động tác vừa mới định đưa vào miệng, hỏi: Ngày thường cũng là người của phòng bếp nhỏ trực tiếp đưa đến cửa tẩm điện sao?
Như Quyên lắc đầu, Ngày thường đều là nô tỳ tính toán canh giờ đi lấy. Hôm nay người đến đưa tổ yến nói, nấu sớm sợ khi bày lên làm hỏng mùi vị, cho nên lúc này mới đưa tới cho người.
Ánh mắt Khang phi mang theo ý cười, cười rất lạnh lẽo. Đi mời Lý thái y đến đây.
Sau khi Lý thái y đến, Khang phi để cho hắn kiểm tra chén tổ yến kia. Khang phi vừa mới trúng độc, thân mình còn chưa khỏi hẳn. Hiện giờ đến kiểm tra đồ ăn, Lý thái y hiểu được đây là việc lớn, không dám có nửa điểm qua loa. Cẩn thận kiểm tra xong, quả nhiên tra ra bên trong chứa thạch tín. Tuy rằng liều lượng không lớn, nhưng đối với thân thể hiện giờ của Khang phi mà nói, muốn độc chết nàng thì vẫn dư sức.
Lần này, tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.
Khang phi cười lạnh nói: Hết lần này đến lần khác, thật sự nghĩ rằng bổn cung dễ bắt nạt sao?