Từ xưa Hậu cung tranh đấu, quỷ kế đều xuất hiện rất nhiều. Chu Vân Tuyết không giống với Khang phi, sống ở biên quan, sở trường biên quan, không có bất kì kinh nghiệm tranh đấu chốn Hậu cung nào. Cộng thêm Hoàng thượng vì muốn tỏ lòng coi trọng với Chu tướng quân mà khi Chu Vân Tuyết vào cung liền phong vị cửu tần, khiến nhiều người ghen ghét. Vì thế mà Chu Vân Tuyết ăn không ít thiệt, ngay cả con của mình cũng không thể giữ được. Tuy rằng Âu Dương Đình cũng ở trong cung, nhưng hành động của thị vệ hoàn toàn bị kiểm soát. Việc hắn có thể giúp là vô cùng có hạn. Cũng chính vì nhận thức được điều này, Âu Dương Đình mới liều mạng thể hiện, ngắn ngủi ba năm, hắn liền ngồi lên vị trí thủ lĩnh Cấm Long Vệ. Cũng chính từ đó trở đi, Chu Cẩm phi không còn phải nếm thiệt thòi gì nữa.
Không ngờ các ngươi là một đôi uyên ương mệnh khổ! Dương Quỳnh nghe xong cũng rất thổn thức. Nhìn Chu Cẩm phi ngày thường tùy hứng, chuyện gì cũng giống như không để bụng, hóa ra trong lòng lại cất giấu nỗi khổ như vậy.
Âu Dương Đình vẫn cười, dường như đang nói một chuyện rất vui vẻ. Được rồi, nói bí mật cho ngươi nghe, ta cũng được giải thoát rồi.
Này! Dương Quỳnh không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc là chứa cái gì. Hỏi: Ngươi không sợ ta đi cáo trạng với Hoàng thượng sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng thượng biết chuyện của ngươi với Khang phi? Âu Dương Đình hỏi lại.
Dương Quỳnh lập tức lép xẹp. Chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: Nếu ngươi thích Cẩm phi nương nương, vậy ngày đó khi thích khách ám sát, tại sao ngươi không chịu ra tay? Ngày đó nguy hiểm như vậy, bất cứ lúc nào Chu Cẩm phi cũng có thể chết, Âu Dương Đình ở ngay tại hiện trường, vì sao không chịu ra tay?
Âu Dương Đình hỏi ngược lại: Không phải có ngươi sao?
Ta? Dương Quỳnh chỉ muốn đập đầu vào tường, Một chút công phu như vậy của ta thì sao đủ để xem?
Tuy rằng không dễ nhìn, nhưng quả thật ngươi đã bảo vệ được Cẩm phi cùng Khang phi. Hắn nói tới đây thì đổi giọng, Bằng không ngươi nghĩ vì sao ta cứu ngươi? Vì sao sẽ dạy võ công cho ngươi? Âu Dương Đình ta không phải người tùy tiện thu đồ đệ.
Dương Quỳnh nhìn hắn, xác định hắn nói chuyện rất nghiêm túc, Ngươi là báo đáp ta?
Xem như vậy đi. Âu Dương Đình thở ra một hơi, nói: Nhiều lúc, ta chỉ có thể âm thầm ra tay. Ngày đó ta ở bên cạnh Hoàng thượng, ở ngoài sáng, trái lại không tiện xuất thủ. Ngươi có thể liều chết bảo hộ hai người bọn họ, ta nên báo đáp ngươi.
Âu Dương Đình nói như vậy, ngược lại làm Dương Quỳnh ngượng ngùng. Nàng đem hai tay lạnh cóng giấu vào trong ngực, Nhìn thấy Hoàng thượng ... ừm... ngươi không buồn sao?
Lúc mới đầu cũng giống như ngươi bây giờ, sẽ tức giận, sẽ đau lòng. Có điều sau đó lại nghĩ thông suốt. Nếu mình không có năng lực để có được nàng, vậy thì cũng không có tư cách để tức giận hay đau lòng. Khi Âu Dương Đình nói ra lời này, ngữ khí nhàn nhạt, như một luồng khói, nói ra miệng, rất nhanh sẽ tan biến.
Ngươi thật vô dụng. Dương Quỳnh cũng không nói được mình tức cái gì, chỉ cảm thấy Âu Dương Đình như vậy rất hèn nhát.
Nếu ngươi là ta, thì sẽ thế nào? Dẫn nàng trốn cung? Nhìn người nhà của chúng ta bị hoạch tội tịch biên (tịch thu tài sản)? Sau đó bỏ mạng nơi thiên nhai (chân trời)?
Giọng điệu của Âu Dương Đình vẫn nhàn nhạt, nhưng lại làm Dương Quỳnh á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, nếu đoạt nữ nhân của Hoàng thượng, cũng chỉ có kết cục như vậy. Cho nên Âu Dương Đình không thể động, cũng không dám động.
Ngươi... Vì sao không quên nàng? Với xuất thân của ngươi, còn rất nhiều cô nương nguyện ý gả cho ngươi.
Âu Dương Đình cười lắc lắc đầu, Không thể quên được. Đã thử qua, nhưng không thể quên được. Hơi dừng lại, hắn quay đầu hỏi: Còn ngươi? Tại sao không quên Khang phi nương nương?
Dương Quỳnh buồn rười rượi, Ta cũng không thể quên được.
Âu Dương Đình vươn tay, xoa nhẹ tóc Dương Quỳnh, Một khi đã như vậy, thì không thể tùy hứng. Các nàng đều không sai, Hoàng thượng cũng không sai. Sai chính là thân phận, là vận mệnh. Thanh Diệp, hôm nay ta nói với ngươi những chuyện này, là sợ ngươi không khống chế được tâm tình của mình, hại chính mình, hại Khang phi nương nương, cũng sẽ hại Thẩm gia.
Dương Quỳnh rùng mình. Xác thực, trong cung này có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi, chỉ cần một hành động bốc đồng của mình, cũng đều bị người có tâm nhìn ra manh mối. Đến lúc đó thêm mắm thêm muối không biết sẽ bị truyền thành dạng gì nữa. Cung nữ đối thực vốn không phải là chuyện ngạc nhiên gì, chuyện của nàng cùng Khang phi nói ra nhất định sẽ có số đông người tin tưởng. Huống chi Khang phi đối đãi với nàng là sự thật rất được công nhận. Xem ra chính mình vẫn còn sơ suất, phải thận trọng hơn nữa từ lời nói đến hành động mới được.
Ta đã biết. Cám ơn ngươi đã thức tỉnh ta. Dương Quỳnh chân thành nói.
Âu Dương Đình sờ sờ cằm, Trẻ nhỏ dễ dạy.
Sáng sớm hôm sau, khi Khang phi đứng lên thì thân thể bủn rủn. Hôm qua nàng nhảy thiên sí vũ đã hao phí rất nhiều thể lực, ban đêm lại thị tẩm, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Như Quyên nhìn thấy Khang phi như vậy thì đau lòng nói: Nương nương, quy củ trong cung, sáng ngày thứ hai thị tẩm thì không cần vấn an. Không bằng người...
Khang phi lắc đầu, Bổn cung không muốn mở tiền lệ này. Huống chi hôm nay Cung Phượng Từ nhất định sẽ rất náo nhiệt. Nếu bổn cung không đi, thật sự có hơi đáng tiếc.
Trong lòng Như Quyên biết chủ tử nhà mình từ xưa tới này đều không phải người thích náo nhiệt. Nàng nói như vậy, nhất định là xảy ra chuyện. Lập tức cũng không khuyên nữa, động tác hầu hạ Khang phi hết sức mềm nhẹ.
Thiên Linh tiến vào chải đầu cho Khang phi, chải vài cái nói: Nương nương, người...
Làm sao vậy? Có phải tìm thấy tóc trắng không? Khang phi nửa đùa nói.
Khang phi gật gật đầu. Cảm thấy trên đầu đau nhói, một sợi tóc bạc được đưa đến trước mặt Khang phi. Khang phi nhìn thoáng qua, cười nói: Thật sự là già rồi, tóc trắng cũng có rồi.
Như Quyên đưa cây trâm cho Thiên Linh, nghe vậy cười nói: Nương nương đâu có già? Nhìn qua còn tưởng là giai nhân hai mươi đây.
Tinh thần Khang phi không tốt, cũng không có hứng thú nói cười với các nàng, nghe xong chỉ gật gật đầu.
Trang điểm thay quần áo xong, Khang phi ra cửa thì như cũ thấy Dương Quỳnh chờ ở ngoài. Nhìn thấy nàng, trong lòng Khang phi đều là hổ thẹn. Đêm qua, không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào.
Như Quyên, hôm nay để ta đi. Dương Quỳnh thái độ khác thường đi tới bên cạnh Khang phi, thay Như Quyên dìu dắt Khang phi.
Như Quyên thức thời lùi về phía sau, còn cố ý đặc biệt đi chậm, để lại không gian nhất định cho hai người phía trước.
Khang phi khó hiểu nghiêng đầu nhìn Dương Quỳnh.
Nương nương, người dựa vào ta đi, như vậy sẽ thoải mái hơn. Cánh tay mạnh mẽ của Dương Quỳnh đỡ lấy Khang phi, tay kia thì đặt trên lưng Khang phi, gần như là điều khiển Khang phi đi đường. Quả nhiên Khang phi cảm thấy thoải mái không ít.
Bổn cung... Khang phi mở miệng, rồi lại không biết nói gì.
Dương Quỳnh nở nụ cười: Ngươi vất vả rồi.
Tri kỉ như vậy, chỉ một câu, lại hơn hàng vạn hàng nghìn tặng phẩm. Khang phi quay đầu đi, chớp chớp mắt, bức sương mù trong mắt quay trở về, miễn cho làm hỏng trang dung.
Lên kiệu, Dương Quỳnh lại lui về phía sau cùng. Rốt cuộc Khang phi không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng mỉm cười, lúc này mới quay đầu lại nói: Đi thôi.
Cung Phượng Từ.
Mọi người lục đục tới. Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ nói chuyện gì đó.
Khang phi đi tới chỗ của mình ngồi xuống xong, Chu Cẩm phi ân cần nói: Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt.
Khang phi cười cười, Không đáng ngại.
Vậy ta yên tâm rồi. Hỏi ngươi một chuyện, tối hôm qua ta suy nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu, chúng ta đều xem thiên sí vũ, tại sao chỉ có Tôn Tiệp dư... không đúng, là Tôn Mỹ nhân phản ứng lớn như vậy?
Khang phi nghĩ một chút nói: Hôm qua xem vũ, thì chỉ có sư phụ và Tôn Mỹ nhân là người biết khiêu vũ.
Chu Cẩm phi dường như hiểu ra điều gì đó. Lại hỏi: Vậy tại sao Lục sư phụ lại không có việc gì?
Nếu luận về khiêu vũ đại hành gia, còn có người có thể ở trên Lục Khuynh Nương sao?
Khang phi cười nói: Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thiên sí vũ là cái gì? Đó cũng chỉ là dung hợp với Phạm âm Tây Vực mà thôi. Sư phụ là người chính trực, nhìn thấy thiên nữ phi tiên, lòng sinh ngóng trông. Còn về phản ứng của Tôn Mỹ nhân, đại khái là trong lòng quá mức ghen tị, bị thiên sí vũ kích phát ra, không thể khống chế.
Chu Cẩm phi gật gật đầu, cảm thấy Khang phi nói rất có lý, Vậy... Nàng cứ như vậy điên rồi?
Khang phi lắc đầu, Nàng cũng chỉ là nhất thời. Lúc này chắc hẳn là đã tỉnh lại.
Đúng là tiện nghi cho nàng.
Khang phi nở nụ cười nhàn nhạt, Có điều...
Chu Cẩm phi lập tức hứng trí, Có điều cái gì?
Có điều nàng chịu đả kích quá sâu, chỉ sợ đời này cũng không thể khiêu vũ nữa.
Cao thủ, sai một ly, đi ngàn dặm. Tôn Di Ca là cao thủ, cho nên mới hiểu được khoảng cách giữa nàng và Khang phi là vĩnh viễn cũng không thể bù đắp. Cho nên mới không khống chế được cảm xúc. Sau này, mỗi khi nàng muốn khiêu vũ, đều nhớ lại thiên sí vũ của Khang phi, đều sẽ nhìn thấy khoảng cách không thể vượt qua giữa mình và Khang phi. Cũng giống như bóng đè, không thể thoát ra, cũng không thể quên. Tâm trạng như vậy, làm sao còn có thể khiêu vũ? Đây cũng là một chiêu trí mạng mà Khang phi dành cho nàng. Nếu Tôn Di Ca biết điều, tự nhiên sẽ không đi đến bước này.
Đáng tiếc, rốt cuộc nàng vẫn là người không biết điều, cho nên mới đến mức không thể cứu vãn.
Tuy rằng Chu Cẩm phi luôn chướng mắt Tôn Mỹ nhân, nhưng nghe từ này về sau nàng không thể khiêu vũ nữa, cũng không tránh được thổn thức. Nếu không nói đến nhân phẩm, một thân vũ kỹ của nàng cũng là hiếm có.
Đúng vậy. Cho nên ta mới liên tiếp cho nàng cơ hội. Đáng tiếc... Khang phi chỉ là cảm thấy có chút thẹn với Lục Khuynh Nương.
Lúc này, Hoàng hậu đi ra. Mọi người vấn an xong, Hoàng hậu nói: Hôm qua bổn cung nghe nói Tôn Tiệp dư đột nhiên phát điên, thất nghi trước điện, bị Hoàng thượng giáng xuống làm Mỹ nhân. Không biết hiện giờ nàng như thế nào? Có người chăm sóc hay không? Hoàng hậu nói xong, nhìn về phía Phùng Mỹ nhân, Giang Mỹ nhân và Đỗ Mỹ nhân.
Ba vị Mỹ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng vẫn là Phùng Mỹ nhân trả lời, Thưa Hoàng hậu nương nương, sau khi Tôn Mỹ nhân dọn về Thiên Nhu Uyển thì tự giam mình ở trong phòng không chịu ra ngoài gặp ai. Chúng thiếp cũng đã qua, nhưng gọi không mở cửa. Cung nữ Thiên Thanh, Thủy Bích của nàng đều ở trong phòng hầu hạ nàng, chắc cũng sẽ không xảy ra đại sự gì.
Hoàng hậu suy nghĩ một chút nói: Thái Quyên, ngươi dẫn người đi Thiên Nhu Uyển nhìn xem, đừng để xảy ra chuyện gì. Mặt khác khuyên Tôn Mỹ nhân chú ý thân thể, giận dỗi với Hoàng thượng chính là đại bất kính, để cho nàng tự mình suy nghĩ.
Thái Quyên lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Editor: Nửa tháng tiếp theo ta editor phải đi vào nam giải quyết công chuyện, nên chúng ta sẽ không có chương mới, 3/8 ta về ^^. Mọi người buổi sáng vui vẻ ^^