Ánh mắt của chàng trai dừng lại ở ngực cô.
Trần Lẫm liếʍ đôi môi hơi khô, im lặng hai giây, anh dời mắt đi, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: "Đi thay quần áo đi."
Chu Niệm sửng sốt, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh xuống ngực mình.
Ngay lập tức, một luồng nhiệt nóng bừng lên trên hai má, tai cô cũng nóng ran.
Cô mặc một bộ đồ ngủ màu nhạt, trưa nay ở ngoài phơi nắng một thân mồ hôi, sau khi về phòng mặc dù có điều hòa mát mẻ hơn nhiều, mồ hôi cũng đã rút đi nhưng người vẫn dính nhớp.
Chu Niệm vốn không thích cảm giác này, chiều nay đã tắm rửa.
Vì cô không vào được nhà họ Chu nên cũng không mang theo quần áo, bộ đồ ngủ trên người này là của Trần Mẫu, bà nói đợi tối ăn cơm xong, sẽ đưa cô đi mua sắm vài bộ, chiều trời nóng ra ngoài không thoải mái.
Chu Niệm nào dám làm phiền Trần Mẫu thêm nữa, bà nói gì, cô đều ngoan ngoãn gật đầu.
Đồ lót thay ra, cô cũng giặt sạch rồi phơi lên.
Chiều lại ngủ một giấc, bây giờ ngủ dậy, cô hoàn toàn quên mất chuyện mình không mặc áo lót.
Dưới lớp áo ngủ màu trắng nhạt, đôi gò bồng đào căng tròn của cô gái hiện rõ mồn một, thậm chí còn có thể nhìn thấy núm vυ" màu hồng của cô, run rẩy như hai đóa hồng mai điểm xuyết trên đó.
Vì ánh mắt vô tình của Trần Lẫm vừa rồi, núm vυ" hồng hào không hiểu sao lại dựng đứng lên.
Nó đè lên áo ngủ, càng nhìn càng rõ.
Chu Niệm đã không nói nên lời, cô vừa đứng trước mặt Trần Lẫm như vậy mấy phút.
Có lẽ anh ấy... đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Nghĩ đến đây, cả người Chu Niệm đều choáng váng, đầu óc rối bời.
Ngay sau đó, cô ưỡn ngực, cúi đầu xuống, bước chân lộn xộn chạy về phòng mình.
Trần Lẫm khoanh tay, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô hoảng loạn chạy đi, khóe miệng vốn thẳng tắp của anh khẽ cong lên.
Qua lớp vải mỏng manh, anh nhìn thấy, bên vυ" phải của Chu Niệm có một nốt ruồi đỏ nhỏ.
Trắng như tuyết và đỏ như son.
kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hoa mắt.
Yết hầu nhô lên lăn một vòng, Trần Lẫm nhắm mắt lại.
Năm phút sau.
Chu Niệm mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, mùa hè quần áo khô nhanh, cô đã thay lại bộ đồ mặc khi đến vào buổi trưa.
Cô còn tưởng Trần Lẫm đã xuống trước rồi, đẩy cửa ra, thấy bóng dáng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chu Niệm bất ngờ khựng lại.
Những chuyện vừa rồi lại không nhịn được mà hiện lên trong đầu, cô vô thức ưỡn ngực, thậm chí không dám nói gì, mặt đỏ bừng chạy xuống một mình.
Thái độ né tránh của cô khiến Trần Lẫm khẽ cười khẩy, sau đó bước những bước dài, lười biếng đi theo.
"ŧıểυ Niệm, mau xuống ăn cơm. Ăn xong dì sẽ đưa con đi mua quần áo."
Dưới nhà ăn, Trần Mẫu thấy Chu Niệm xuống, nhiệt tình vẫy tay, kéo cô ngồi xuống, miệng vẫn nói: "Dì không biết khẩu vị của con nên làm đại một ít, con xem có thích không."
Trần Mẫu quá nhiệt tình, từ nhỏ đến lớn, Chu Niệm đã từng trải qua đủ mọi thái độ của người khác, chỉ có sự nhiệt tình như thế này là hiếm có.
Cô bối rối gật đầu: "Cảm ơn dì, làm phiền dì quá."
Trần Mẫu biết cô tạm thời chưa quen, ngồi bên cạnh cô, gắp thức ăn cho cô: "Đã bảo là đừng khách sáo với dì rồi, muốn ăn gì thì tự gắp."
Trần Phụ tối nay đi ăn với đối tác bên ngoài nên không về, trên bàn ăn chỉ có ba người.
Trần Lẫm không phải là người thích nói chuyện, cả bữa ăn chỉ nghe thấy tiếng Trần Mẫu và Chu Niệm nói chuyện.
"ŧıểυ Niệm, đi nào, dì đưa con đi mua quần áo. Con ngoan như vậy, mặc gì cũng đẹp."
Những ngày này Trần Mẫu vừa hay được nghỉ, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, con trai lại là người lạnh lùng, trước kia vẫn mong có con gái đi mua sắm cùng mình, giờ Chu Niệm ở đây, cũng coi như thỏa mãn nguyện vọng của bà.
Trần Mẫu cười tươi như hoa, nhìn Chu Niệm càng thấy thích.
Ngoại hình của Chu Niệm giống hệt tính cách nhu mì của cô, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen trắng rõ ràng là điểm nổi bật nhất, tròn xoe sáng ngời, trong sáng vô cùng.