Lời nói của Trần Mẫu rất dịu dàng nhưng trong lòng Chu Niệm lại có cảm giác như bị kim châm.
Cô không được coi trọng, ngay cả chuyện như thế này, cô cũng không có tư cách đi cùng, thậm chí còn không có cơ hội được nghe tận miệng.
Xóa dấu vân tay của cô, cũng chỉ là để đề phòng cô một mình vào nhà.
Cô chỉ là người ngoài.
Trong lòng cười khổ một tiếng nhưng khuôn mặt nhỏ lại nở nụ cười ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn dì Trần."
Trần Mẫu đau lòng ôm cô nhóc một cái.
Thực ra cha mẹ Chu Niệm không dặn dò cô chuyện này, chỉ là cô biết rõ, Chu Niệm bị bỏ rơi, cô nhóc cũng đáng thương, không thể cứ nhìn cô bé không vào được nhà, cứ ngồi xổm một mình ở cửa.
"ŧıểυ Niệm, con tạm thời ở căn phòng này, bên cạnh A Lẫm."
Đi theo cầu thang xoắn ốc, Trần Mẫu dẫn Chu Niệm lên tầng hai.
Tầng hai có tổng cộng hai phòng, mỗi phòng đều rộng gần trăm mét vuông, ban đầu định làm thành một căn hộ thông tầng, dù sao nhà họ Trần cũng đủ lớn, một người ở một tầng là quá đủ.
Chỉ là sau đó, Trần Mẫu nghĩ đến việc sau này sinh cho Trần Lẫm một em trai hoặc em gái, để hai đứa ở một tầng sẽ tốt hơn nên đã sửa thiết kế một phòng thành hai phòng.
Nhưng ai ngờ, sau khi sinh Trần Lẫm, sức khỏe cô yếu đi nhiều, Trần phụ thương cô nên đã chủ động thắt ống dẫn tinh, chuyện sinh đứa thứ hai cũng không ai nhắc đến nữa.
Trần Mẫu nhập mật khẩu mở cửa phòng, dặn dò: "ŧıểυ Niệm, mật khẩu là ngày sinh của A Lẫm, là..."
"0928."
Chu Niệm gần như theo bản năng nói bốn con số này ra khỏi miệng.
Ngay khi âm cuối rơi xuống, cổ họng Chu Niệm đột nhiên trở nên hơi khàn, cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Trần Mẫu.
Trần Mẫu lại cười nói: "Tình cảm lớn lên cùng nhau quả thực khác biệt, quả nhiên là biết ngày sinh nhật. ŧıểυ Niệm, mau vào đi."
Trần Mẫu không để chuyện này vào lòng.
Chu Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ngoan ngoãn bước tới, đi theo sau Trần Mẫu.
Căn phòng này tuy không có người ở nhưng Trần Mẫu vẫn trang trí theo phong cách mà con gái thích, rất đẹp.
"Luôn muốn có một đứa con gái, giờ thì ước nguyện của tôi đã được thỏa mãn rồi. ŧıểυ Niệm, con cứ yên tâm ở đây với dì, đợi bố mẹ con về rồi về nhà cũng không muộn."
Trong lòng, Trần Mẫu còn hy vọng Chu Niệm ở lại thêm một thời gian nữa.
Bà làm nghiên cứu khoa học, Trần phụ kinh doanh mở công ty, hai người đều rất bận, thời gian về nhà không nhiều, dẫn đến từ nhỏ đến lớn, Trần Lẫm và họ không được thân thiết lắm, tính tình đặc biệt lạnh lùng.
Có Chu Niệm ở đây, hai người lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có người bầu bạn cũng khá tốt.
Chu Niệm ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Mẫu, ánh mắt không nhìn nhiều, nghe vậy, cô ngoan ngoãn ừ một tiếng: "Cảm ơn dì Trần, làm phiền dì rồi."
"Con bé này" Trần Mẫu cười nói: "Khách sáo với dì làm gì. Dì cũng coi như nhìn con lớn lên, con ở đây với dì, dì còn chưa kịp vui mừng."