Vương Lam Điền sợ tới mức né sang một bên, luôn miệng nói mọi chuyện không liên quan đến hắn, hơn nữa còn định ngầm sai tên thư đồng là Vương Bát Đức lén lút ra khỏi huyện Mậu để mật báo, nhằm đem hết trách nhiệm đổ lên đầu ta và Lương Sơn Bá.
Một cái tên thế này mà cũng đáng mặt làm quan sao? Thực là không hiểu tại sao triều đình lại phái hắn đến huyện Mậu, là bởi vì ca ca xảy ra sự cố bất ngờ, cho nên mới tìm tạm một người lấp chỗ trống ư? Nghĩ đến Vương Lam Điền kia vốn cũng đâu có muốn làm quan, lúc ở trong trường hắn cũng từng nói nguyện vọng đời này là sống sung sướng, có vợ đẹp thiếp xinh, cả ngày hạnh phúc cười nói. Kết quả Vương Lam Điền lại bị đẩy tới chỗ nào, phỏng chừng hắn cũng rất buồn bực.
Có một câu nói rất đúng thế này: Đối với bạn bè, là ánh nắng mùa xuân ấm áp ôn hòa; đối với kẻ thù, là gió thu cuốn bay lá vàng, tàn khốc vô tình!
Con người của ta tuy rằng đối với bạn bè cũng không quá ấm áp, nhưng đối với kẻ thù tuyệt đối sẽ ra tay độc ác, không chút lưu tình. Vì thế, ta và Tuân Cự Bá hùa nhau giảm khẩu phần ăn của Vương Lam Điền xuống một ngày một bát. Người này lúc đến huyện Mậu cũng không nghĩ tới nơi này nạn đói liên miên, cho nên cứ nghĩ mang theo vàng là sẽ có lương thực để ăn. Lúc này thức ăn bị cắt xén, mới một ngày hắn đã đói không chịu được, kêu gào đòi chết, ngay từ đầu còn định chạy vào phòng bếp cướp đồ ăn, kết quả bên trong trống trơn, ngay cả dầu, muối cũng không có. Cuối cùng hắn rốt cục chịu đựng không nổi, chủ động xin chúng ta tha thứ, bản thân ngoan ngoãn dâng ấn quan lên, hơn nữa còn bỏ vàng ra để đổi lương thực.
Ta thật ra cũng không cần vàng của hắn, nên chỉ bắt hắn ký vào một tờ giấy, trong đó nội dung ghi rõ hắn không thành thạo việc trị thủy, vì vậy khẩn xin Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đến giúp dân trị lụt chống đói.
Ta làm như vậy cũng là để phòng ngừa sau này hắn cắn ngược lại chúng ta một ngụm, nói chúng ta âm thầm đoạt quyền, ức hiếp quan huyện. Dù sao chuyện trị lụt, ta và Lương Sơn Bá cũng đã bắt đầu xúc tiến. Ta là con gái, không tiện đem tên viết vào, nhưng mà Lương Sơn Bá thì không có vấn đề gì. Vạn nhất về sao trị thủy có công, được phong thưởng gì, cũng sẽ được lưu danh sử sách.
Nhưng những chuyện đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện làm ta phiền não nhất là đại quân đóng ở ngoài thành. Bọn họ đã đến nơi này được ba ngày, nhưng không có một chút động tĩnh gì, cũng không vào thành. Vừa rồi Tứ Cửu ra ngoài hỏi thăm, lúc trở về nói với ta, quân đội kia là được lệnh lên núi truy bắt bọn cướp, nhưng vì bọn cướp đã bị chúng ta đuổi đi, nhóm binh lính này bị cướp công nên định làm loạn, hiện tại đang hướng tới chỗ chúng ta. Mà lạ nhất là, lá cờ được dựng ở đầu quân, phía trên viết một chữ “Mã” rất to.
“Có thể là Mã công tử không? Nghe nói hắn bây giờ là Thượng thư bộ binh hàm ngũ phẩm, được sai đi khắp nơi bình định phản loạn!”
Giọng nói của Tứ Cửu biểu lộ hắn đang vô cùng cao hứng, đám người Lương Sơn Bá nghe xong, cũng vô cùng hưng phấn. Tuân Cự Bá còn nói mặc dù Mã Văn Tài ở trong trường là người mắt cao hơn đầu, đối với bọn hắn tuy là ôn hòa nhưng cũng không nhất định sẽ nể mặt. Nhưng mà đã có Diệp Hoa Đường ngươi ở đây, các ngươi từ trước tới giờ quan hệ rất tốt, Mã Văn Tài nhất định sẽ không làm khó dễ chúng ta.
Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có mình Vương Lam Điền nhíu mày, vội vàng khẩn cầu ta nói giúp hắn mấy lời, đừng để Văn Tài huynh bắt hắn đi. Xem ra người này cũng biết, hắn mới chính là huyện Lệnh chân chính của huyện Mậu, cho nên một khi có chuyện xảy ra, mọi người đều sẽ đem sự tình đổ lên đầu hắn. Đối với sự cầu xin của Vương Lam Điền, ta không tỏ bất cứ thái độ gì, ngược lại, Lương Sơn Bá thấy Vương Lam Điền quá hoảng hốt, liền an ủi hắn không có việc gì đừng lo lắng, việc này có thể nào cũng sẽ không đổ lên đầu hắn. Huống hồ mọi người cũng là vì dân chạy nạn có thể tạm thời no bụng, chỉ cần đến lúc đó tất cả đều khai là do sơn tặc tràn xuống núi cướp bóc lương thực của triều đình, cho dù là triều đình cũng không thể giết chết tất cả dân trong thành, cùng lắm chỉ là nghiêm trị chúng ta vì tội cai quản không tốt mà thôi, không cần quá mức lo lắng.
Nhưng mà ngay vào thời điểm mọi người đều cho rằng có thể an tâm, đại quân ngoài thành lại phái một đội đánh thẳng vào trong thành, bao vây nha môn. Ta và Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá trong lúc ấy còn đang ở bên trong xem bản đồ và thương lượng việc đắp đê trên sông, kết quả bút lông vừa mới chấm được một vị trí thì Tứ Cửu đã vội vàng chạy vào, đụng phải cánh tay của ta, khiến bút lông bị trượt đi, một đường mực màu đen thật dài xuất hiện trên bản đồ.
“Tứ Cửu, ngươi làm gì vậy?” Lương Sơn Bá nhíu mày nói, “Tại sao lại không có phép tắc gì, ngươi xem, bản đồ bị ngươi làm hỏng rồi.”
“Ta nói, các vị công tử, các người trước hết đừng bàn chuyện này nữa, bên ngoài không xong rồi! Mã Văn Tài…Cái kia, Mã công tử, hắn dẫn binh vào thành!”
Lời này vừa nói ra, mấy người chúng ta nhất thời đứng ngồi không yên, vội vàng đứng lên đi ra ngoài cửa. Vừa liếc mắt một cái, ta liền thấy Mã Văn Tài đang cầm trường thương trong tay, vẻ mặt kiêu ngạo.
Mã Văn Tài trên người mặc áo giáp bằng đồng, hùng hổ đứng chắn trước cửa, ánh mắt sắc bén như đao.
Vài tên nha dịch trong tay cầm côn, đã bị đánh ngã dưới đất, họ trông thấy chúng ta, liền vội vàng lui ra phía sau. Trên người những tên nha dịch này dính đầy đất cát, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Mã Văn Tài hơi hơi nghiêng đầu, hơn mười tên binh lính mũ giáp chỉnh tề hiểu ý, lập tức lùi lại phía sau, xếp thành một hàng ngay ngắn.
“Nơi này ai là huyện lệnh? Ra đây cho ta!”
Lời này của hắn hiển nhiên rất vô nghĩa. Bởi vì hắn vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy ta đang đứng ngay ở trước cửa cùng với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá. Mã Văn Tài nhất thời sửng sốt. Về phần tên Vương Lam Điền kia, hắn vốn cũng không biết đã trốn ở xó xỉnh nào rồi.
Ta mở to mắt nhìn lại Mã Văn Tài, thấy khuôn mặt hắn cũng sạm đen, người cũng gầy hơn, trên bàn tay đang nắm cây thương cũng lờ mờ thấy được những vết sẹo. Thấy vậy, ta không tự chủ được liền tiến lên một bước, vừa muốn mở miệng hỏi thăm hắn. Nhưng ánh mắt Mã Văn Tài lại nhanh chóng dời khỏi ta, hắn lạnh như băng nhìn Lương Sơn Bá nói:
“Thế nào, Lương Sơn Bá, ngươi là huyện lệnh huyện Mậu sao?”
Ta nhìn lại bản thân đang mặc quan phục màu lam trên người, lại nhìn Lương Sơn Bá một thân quần áo sư gia màu nâu, không khỏi có chút hoài nghi có phải Văn Tài huynh gần đây quá mệt mỏi nên mắt có vấn đề không? Bất quá lời cần nói vẫn phải nói, vì thế ta hít một hơi thật sâu, lớn tiếng đáp lại: “Văn Tài huynh, huyện lệnh huyện Mậu là ta, Diệp Hoa Đường. Không phải là Sơn Bá huynh.”
“To gan! Huyện lệnh Diệp Hoa Đường rõ ràng là đã bị sơn tặc bắt đi, sống chết chưa rõ, tên điêu dân nhà ngươi dám tự tiện giả mạo Diệp đại nhân đến nơi này làm loạn, người đâu, bắt hắn lại cho ta!” Mã Văn Tài vừa ra lệnh một tiếng, lập tức có hai tiểu binh từ đằng sau lưng hắn bước ra, một trái một phải túm lấy cánh tay ta, bẻ ngoặt ra đằng sau. Ta không khỏi giận dữ, vừa muốn thoát ra, bỗng nhiên chú ý tới hai người này chính là Mã Thống và Mộc Cận. Mộc Cận không ngừng nháy mắt ra dấu với ta, sau đó không ngừng kéo ta đi. Nàng túm rất nhanh, ta sợ nếu dùng sức giãy giụa sẽ làm bị thương nàng, liền hơi hơi thả lỏng cơ thể, rất nhanh đã bị Mộc Cận kéo xuống dưới thềm, đưa sang một bên.
Hai người Lương Tuân thấy ta bị bắt, không khỏi gấp gáp muốn cứu ta, lại bị vài tên lính cầm trường thương tiến lên chặn lại. Mã Văn Tài coi như không nhìn thấy ta, đối mặt với Lương Sơn Bá vẫn lạnh lùng nói:
“Triều đình chỉ rõ, ngươi đã cướp đoạt quân lương, kích động dân chúng làm loạn. Lương Sơn Bá, ngươi đã biết tội chưa?”
“Mã Văn Tài, ngươi đừng ngậm máu phun người, chuyện này liên quan gì tới Sơn Bá? Huyện lệnh huyện Mậu bây giờ rõ ràng là Vương…”
“Cự Bá!” Lương Sơn Bá khoát tay chặn lời Tuân Cự Bá, lững thững đi xuống cầu thang, lớn tiếng nói, “Lấy quân lương cứu tế nạn dân, là chủ ý của ta, không liên quan đến A Đường và Lam Điền huynh. Ta sẽ cùng ngươi đi gặp thánh thượng, làm rõ trắng đen.”
“Công tử! Mọi chuyện đều là chủ ý của Diệp công tử, không phải lỗi của ngươi, ngươi làm sao có thể cùng hắn đi gặp thánh thượng được? Vạn nhất thánh thượng tâm tình không tốt, chẳng phải người sẽ mất đầu sao!” Tứ Cửu không khỏi lo lắng phản bác. Mã Văn Tài lặng lẽ lườm ta một cái, sau đó nói: “Đừng có dài dòng, bắt hắn lại cho ta!” Sau đó lại có vài tên lính tiến lên bắt Lương Sơn Bá.
Ta lập tức nóng nảy, dùng sức hất tay Mã Thống ra, lại bị Mộc Cận gắt gao bám chặt, kêu lên: “Công tử, người không thể lại đó, không thể lại đó!” Những người khác cũng muốn đi lên cản lại, lại bị Mã Văn Tài giơ cao cây thương, quát to: “Ai dám bước lại nửa bước, ta liền tử hình Lương Sơn Bá tại chỗ!”
Động tác của mọi người đều dừng lại. Lương Sơn Bá nghe thấy Tứ Cửu kêu gào phía sau, bèn thở dài, nói: “Các ngươi yên tâm. Ta tin tưởng triều đình sẽ hiểu cho dân chúng, ta sẽ bình an trở về ”
“Nhưng mà công tử…” Tứ Cửu còn muốn nói nữa, ta đã thừa dịp này giật khỏi tay Mộc Cận, khẽ cắn môi không nhìn ánh mắt cầu xin của tiểu nha hoàn này, bước lên phía trước nói:
“Ta cũng tin tưởng triều đình sẽ hiểu cho dân chúng. Huống hồ huyện lệnh huyện Mậu hiện tại là ta, muốn gặp thánh thượng cũng chỉ có thể là ta đi, không có đạo lí nào lại bắt sư gia về kinh thay cho Huyện lệnh!”
Mã Văn Tài lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát: “Làm càn! Huyện lệnh huyện Mậu Diệp Hoa Đường sớm đã bị sơn tặc bắt đi, ngươi là người phương nào, dám ở đây giả mạo mệnh quan triều đình!”
“Hạ quan đích thật đã từng bị sơn tặc bắt đi, nhưng vì mấy hôm trước nhân lúc bị chúng sơ ý nên chạy thoát được. Mà Huyện lệnh mới đến Vương Lam Điền lại đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, tạm thời không nhận chức nên, chỉ cố sức đem mọi chuyện giao cho Diệp mỗ cai quản. Hiện thời để xảy ra sai lầm, tự nhiên cũng nên để Diệp Hoa Đường ta một mình gánh chịu, Mã công tử nếu muốn tìm huyện lệnh huyện Mậu, tự nhiên là nên tìm ta, chứ không phải ai khác.”
Mã Văn Tài nắm chặt nắm tay, hung hăng cắn răng. Ta nhìn hắn, trong ánh mắt không hề sợ hãi. Ta biết hắn muốn bắt Lương Sơn Bá làm kẻ chết thay. Nhưng đây là chủ ý của ta, huyện Mậu lại đối với ca ca rất quan trọng, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!
Mộc Cận đứng ở một bên đã sợ tới ngây người, hai mắt ướt sũng nhìn ta. Mã Thống đi qua định an ủi nàng, ngược lại bị nàng đá cho một cái. Ta mỉm cười với Mộc Cận, vốn tưởng là sẽ an ủi nàng, bảo nàng không cần lo lắng ai ngờ lại khiến nước mắt nàng tuôn rơi như suối. Ta lắc đầu, đành quay lại nói với Lương Sơn Bá: “Sơn Bá huynh, ca ca ta đành nhờ cậy ngươi chăm sóc.”
“A Đường, ngươi…”
“Chúng ta đi thôi.” Ta mở miệng cắt ngang lời của Mã Văn Tài, không để hắn nói gì nữa. Mã Văn Tài trừng ta một cái, rốt cục từ trong hàm răng rít ra hai chữ: