Sau khi đại thắng, Tạp Tây mang theo võ sĩ tìm được tàng bảo thất bí ẩn của An Tạp gia tộc, lấy được lượng lớn chiến lợi phẩm. Bên trong không chỉ có rất nhiều tinh tệ, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, cổ vật hiếm thất, trong đó cũng có không ít tác phẩm của họa sư Lạp Tư Khải, phỏng chừng là bảo bối mà An Tạp gia tộc lúc giết các nhà quý tộc khác cướp được.
Lạp Tư khải là họa sư nổi tiếng nhất của Ban Đồ đế quốc hai ngàn năm trước, ở các trấn nhỏ xa xôi, quý tộc có lẽ không biết hết quốc vương có bao nhiêu đứa con nhưng tuyệt đối biết các tác phẩm thành danh của Lạp Tư Khải.
Trong bức họa, mười tư thế của giáo hoàng Anh Nặc Sâm, có bức nghiêm chỉnh ngồi trên một cái ghế hoa lệ, thân thể hơi lệch về bên trái, hai môi mím chặt, hai hàng lông mày nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị, cái mũi giống như mũi chim ưng. Tướng mạo uy nghiêm mang theo một tia hung ác, vẻ khả kính thông thể ở gần, xuất sắc thể hiện được tính cách đặc thù của vị giáo hoàng đầy quyền thế, được bản thân giáo hoàng An Nặc Sâm vô cùng khen ngợi.
Sau đó, tác phẩm này của Lạp Tư Khải được xưng là đệ nhất tác phẩm. Mặc kệ là quý tộc hay chính là họa sĩ tất cả đều đối với nó tôn sùng là kỳ tích cùng với mô hình tác phẩm trong hội họa. Vì vậy, quý tộc mời Lạp Tư Khải vẽ chân dụng liên miên không ngớt.
Sống mà không biết đến Lạp Tư Khải, làm một tên quý tộc cũng uổng công.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comĐây là thủ đoạn để quý tộc lúc đó so sánh với nhau, nếu ai có thể để Lạp Tư Khải vẽ cho mình một bức chân dung, vậy tuyệt đối có thể kiêu ngạo.
Ở trong một cái rương bằng gỗ tử đàn, Tạp Tây phát hiện được một rương các tác phẩm tuyệt tác của Lạp Tư Khả. Có chân dung của quý phi nhân, chân dung của quốc vương, còn có chân dung của vài giáo hoàng, tất cả đều trông rất sống động.
Cả một rương.
Nhiều tác phẩm trân quý như vậy, nếu mang ra đấu giá, tuyệt đối có giá trên trời. Được lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ giải thích, Dương Lăng hiểu được giá trị của các bức họa chân dung này.
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, có biện pháp nào nhanh chóng đem các bức họa chân dung cùng cổ vật bán hết hay không ?
Đối với các bức họa nổi tiếng này Dương Lăng không có chút nào hứng thú, với hắn mà nói, còn không có lợi bằng các rương tinh tệ.
Nghe Dương Lăng vừa nói như vậy, lão quản gia có điểm ngoài ý muốn. Tại nhà Hải Nhi Bối Lỵ làm quản gia nhiều năm lão chỉ thấy qua quý tộc liều mạng cất dấu các tác phẩm nổi tiếng này, còn chưa bao giờ thấy qua có ai khinh thường nó như vậy nên vội phản ứng nói :
-Đại nhân, các bức họa này có thể ủy thác cho Bố lạp đức thương hội chúng ta đấu giá, nhưng thời gian sợ rằng có hơi lâu một chút. Vì phải tuyên truyền đại phạm vi, tối thiểu cũng mất hai tháng.
-Không có việc gì, lão cứ tự động làm. Mặt khác, phải nhanh chóng sửa sang lại tòa thành cho tốt, hai ngày sau chúng ta sẽ chuyển sang đây !
Phân phó vài câu, Dương Lăng xoay người đi ra ngoài. Sau khi quan sát một đoạn thời gian, Dương Lăng hiểu được lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ là một trợ thủ không thể có nhiều. Vô luận chuyện có phức tạp thế nào, vào tay lão sẽ nhanh chóng trở thành đơn giản. Hơn nữa lão già đã sống nhiều năm, biết cái gì nên nói, cái gì nên làm. Ải nhân Lỗ Thước mỗi lần thấy Ngả Lỵ Ti mặc áo mỏng giúp mình xoa bóp cũng đều kinh hãi la lên mà lão lại có thể coi như không trông thấy.
Chuyên nghiệp !
Nhìn Mục Nhĩ Bá Kỳ, Dương Lăng không khỏi nhớ tới nữ thủ trưởng xinh đẹp của mình trước đây: tỉnh táo, tư duy rõ ràng, kinh nghiệm phong phú.
An Tạp gia tộc sau khi chiếm cứ được Duy Sâm tòa thành đã sửa lại, chắc chắn, hùng vĩ, dễ thủ khó công, có sơn có thủy. So với ở trong biệt viện phía sau gian bán vũ khí ải nhân tốt hơn rất nhiều, Dương Lăng đương nhiên sẽ không bỏ qua một siêu cấp biệt thự tốt như vậy.
Mặc dù Duy Sâm tòa thành có rất nhiều truyền thuyết quỷ dị, nhưng Dương Lăng cũng không chút nào để ý. Trên thế giới có rất nhiều lời đồn, thường là một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng sai sự thật.
Trên thế giới này, rất nhiều việc không cần để ý.
Trong mắt Dương Lăng, truyền thuyết bên trong tòa thành chính là một vấn đề như vậy. Có hay không biết rõ được truyền thuyết hư vô này, còn không bằng lợi dụng thời gian tu luyện vu quyết hoặc là đi tuần hóa vài con ma thú trong Đặc Lạp Tư sâm lâm.
Sau trận đánh với Y Thước Á, Dương Lăng cảm thấy thực lực của mình xa xa không đủ. Nếu không phải Y Thước Á bị mình chọc cho tức giận đến mất lý chí, nếu kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú một chút sợ rằng chính mình đã bị đốt thành tro bụi. Nhớ tới con xà quái chín đầu kinh khủng, da đầu hắn không khỏi tê dại.
Giác phong thú tốc độ rất nhanh, sau khi tiến hóa còn có thể phóng ra châm độc, nhưng thân là ma thú cấp thấp, đối mặt với ma thú cấp cao như Ba Thác ác ma thì không có tác dụng gì. Quang đạn của Tà nhãn uy lực lớn thật, nhưng động tác chậm chạp, phòng ngự lại quá yếu, còn khô mộc chiến sĩ chiến đấu lực mạnh mẽ, nhưng động tác quá chậm, gặp được ma thú tốc độ nhanh sợ rằng không làm gì được. Thú một sừng đúng là cao giai, có thể công cũng có thể thủ, nhanh như điện đáng tiếc chỉ có một con mà thôi.
Chẳng lẽ, chỉ có thể mạo hiểm tiến vào sâu bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm thuần hóa cao cấp ma thú?
Dương Lăng lắc đầu, lần trước thuần hóa được thú một sừng tất cả đều là may mắn, ông trời sẽ không mỗi ngày đều khiến hắn may mắn như vậy. Sau khi tiến vào sâu bên trong sâm lâm, ngay cả người đông thế mạnh như nhóm người Hải Nhi Bối Lỵ cũng tổn hại nghiêm trọng, hắn không muốn bị đông đảo ma thú cấp cao tê thành mảnh nhỏ.
Nghĩ đến ma thú cao cấp, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới trong giới chỉ có thi thể của Xà quái chín đầu. Một con song đầu lộc cấp thấp có thể ngưng kết ra hai viên huyết châu, Xà yêu chín đầu thực lực kinh khủng như vậy, hắn không dám tưởng tượng có thể ngưng kết được bao nhiêu huyết châu.
Mặc dù vừa rồi từ tinh linh trưởng lão lấy được hai bình nhỏ Sinh mệnh chi tuyền nhưng hắn cũng không muốn uống vào tất cả. Dù sao, tinh linh sâm lâm hàng năm cũng chỉ có thể từ một cây cổ thụ tinh linh thu được vài giọt Sinh mệnh chi tuyền, về cơ bản xem như tài nguyên không thể tái sinh.
Nhưng ma thú máu huyết thì khác, Đặc Lạp Tư sâm lâm trải dài ngàn ngàn dặm, ai cũng không thể nói rốt cục có bao nhiêu ma thú, chỉ cần có thời gian, cũng không khó để bắt vài con ma thú cấp thấp. Đối với việc đề cao vu lực thì máu huyết của ma thú cấp thấp so ra kém Sinh mệnh chi tuyền, nhưng lại hơn về số lượng đông đảo.
Vì dự phòng địch nhân đột nhiên tập kích khi ngưng kết ma thú máu huyết, Dương Lăng phân phó cho A Cổ Tô mang đến một đội Dã man nhân canh gác cẩn thận ở cửa.
Thông qua võ sĩ và người hầu đầu hàng của An Tạp gia tộc hắn biết phụ thân của Y Thước Á vừa vặn mang theo võ sĩ tinh anh ra ngoài, để cho hắn một cơ hội quá tốt, dễ dàng công chiếm được Duy Sâm tòa thành dễ thủ khó công. Chính mình chặt đứt hương khói của gia tộc hắn, đạp bằng ổ của hắn, đối phương há có thể bỏ qua?
Cái gọi là bảo chó cắn người chó không cắn, con chó mà cắn sẽ không kêu, địch nhân trốn ở một nơi bí mật nào đó mới là đáng sợ nhất ! Dương Lăng ngàn lần không muốn khi tập trung tinh thần ngưng kết huyết châu thì bị người ta đâm cho một đao từ phía sau.
Lấy thi thể xà quái chín đầu ra, nhìn thân thể cao lớn của nó, sờ sờ những cái vẩy đen nhanh cứng rắn của nó, lại nhìn chín cái đầu cùng lúc có thể thi triển ra ma pháp khác nhau, Dương Lăng thầm kêu may mắn. Hồi tưởng lại, chính mình chỉ cần hơi chần chờ một chút, sợ rằng ngay lập tức đã chết không chỗ chôn.
Con mắt xà quái chín đầu to như cái lồng bàn, mỗi đôi mắt đều trợn thật to. Xem ra, đến tận lúc chết nó cũng không tin mình lại chết thảm bởi một tên nhân loại không có đấu khí, không có ma pháp, chết không nhắm mắt.
Việc này không nên chậm trễ, hít một hơi thật sâu, Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống, đặt tay phải lên trên thân Xà quái chín đầu. kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể. Rất nhanh, trên thân xà quái xuất hiện một tia máu đỏ bừng, ngưng tụ lại trong bàn tay của hắn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.