Ba loại pháp thuật này lần trước hắn lên Linh Pháp Các trên Cửu Anh Sơn học được, đây cũng là ba loại pháp thuật cao giai tương đối mà đa số đệ tử Quỷ Tông đều học.
Đối với Liễu Minh, đã có nhiều người tuyển chọn ba môn pháp thuật này tự nhiên cũng bởi vì ba môn pháp thuật này có sở trường mà những môn pháp thuậ khác không có được. So với những pháp thuật cao cấp khác thì thời gian thi triển của ba loại pháp thuật này là ngắn nhất, tính thực dụng cũng lớn hai. Thứ hai chúng đều có hiệu quả hạn chế hoặc vây khốn địch nhân. Trong trường hợp gặp phải cường địch có thể xuất hiện một ít công dụng bất ngờ.
Tuy đệ tử Quỷ Tông tu luyện ba môn pháp thuật này rất nhiều nhưng người có thể tu luyện đến cảnh giới tiểu thành không có mấy người, chớ nói đến đại thành rồi đại viên mãn.
Bởi vì so sánh với Phong Nhận Thuật, Hỏa Đạn Thuật cùng các loại pháp thuật đơn giản khác thì quá trình tu luyện khó khăn hơn rất nhiều, thời gian cũng tốn gấp ba bốn lần.
Cho nên khi học ba loại pháp thuật này, phần đông đệ tử không muốn tốn thời gian tu luyện quá nhiều.
Liễu Minh dám làm như vậy, tự nhiên là vì có bọt khí thần bí cùng không gian thần bí này. Hắn hoàn toàn không hề hao phí chút thời gian ngoài thực tế nào. Nhưng dù như thế, cân nhắc đến quá trình tu luyện gian nan của ba loại pháp thuật, Liễu Minh cũng chỉ có thể cân nhắc tu luyện một loại trở thành đòn sát thủ.
Trong đó Băng Chùy Thuật có lực phá hoại nhất định, hàn khí cũng có thể đóng băng địch nhất. Nhưng đáng tiếc phương thức công kích vô cùng đơn giản, đối thủ có thể dễ dàng tránh thoát.
Nê Sa Thuật có thể hình thành dưới chân đối thủ một vùng sa mạc nhỏ, vô hình vây khốn địch nhân. Nhưng một khi địch nhân thoát khỏi mặt đất bay lên không trung thì môn pháp thuật này không có đất dụng võ.
Phương thức công kích Chu Ti Thuật tương đối đa dạng, hơn nữa khi đối mặt với một số đối thủ đặc thủ càng có thể phát huy ra hiệu quả bất ngờ. Nhưng đáng tiếc thuật này sợ nhất là lực lượng hỏa diễm. Chỉ cần một hỏa cầu nhỏ là có thể phá vỡ một cách dễ dàng.
Liễu Minh tự đánh giá cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định tu luyện Băng Chùy Thuật.
Tuy phương thức công kích của môn pháp thuật này đơn giản, không dễ đánh trung mục tiêu, nhưng chỉ cần khí đối địch Liễu Minh vận dụng đầu óc nhiều một ít thì môn pháp thuật này vẫn có thể phát ra uy lực vô cùng cường đại, rất có hi vọng.
Liễu Minh nghỉ ngơi gần nửa ngày, tinh thần khôi phục chút ít lại đứng dậy, bắt đầu tu luyện Băng Chùy Thuật.
...
Một năm rưỡi trôi qua, đang ở trong không gian thần bí nhắm mắt điều tức, bỗng nhiên bên tai Liễu Minh vang lên âm thanh ông ông. Khi hắn mở mắt ra, bản thân lại trở về trong phòng tu luyện.
- Một năm rưỡi! Quả nhiên Pháp lực bị thôn phệ càng nhiều thì thời gian ở trong không gian thần bí càng dài.
Lúc này Liễu Minh không hề cảm thấy bất ngời, ngược lại vô cùng bình tĩnh thì thào.
Cơ hồ cùng lúc đó, thân thể Liễu Minh khẽ run lên một cỗ Pháp lực tinh thuần từ trong Linh Hải tuôn ra.
Liễu Minh đã sớm có chuẩn bị trước, hai mắt nhắm lại điều tức.
Không lâu sau, Liễu Minh khẽ động, Pháp lực trong Linh Hải cũng đình chỉ vận chuyển. Pháp lực bị cắn nuốt trước kia được trả lại gần một nữa. Hơn nữa cảnh giới cũng không có tụt xuống Linh Đồ trung kỳ.
Liễu Minh đối với điều này có chút kinh ngạc. Nhưng sau một phen suy tính hắn mơ hồ đoán được vài phần.
Rõ ràng Pháp lực của hắn bây giờ so với đệ tử Linh Đồ hậu kỳ thấp hơn một chút, nhưng so với Linh Đồ trung kỳ lại cao hơn rất nhiều. Cho nên mới có thể bảo trì tu vi không bị thụt lùi.
Nhưng nói như vậy, lần đầu tiên khi bọt khí xuất hiện cảnh giới của hắn bị đẩy lùi trở về Linh Đồ sơ kỳ là chuyện gì?
Chẳng lẽ bởi vì từ Linh Đồ sơ kỳ đến Linh Đồ trung kỳ số lượng Pháp lực gia tăng quá ít so với những lần cảnh giới tăng tiến tiếp theo?
Liễu Minh suy nghĩ một chút, vẫn không thể hiểu rõ. Nhưng cảnh giới không có tụt trở về Linh Đồ trung kỳ là một chuyện tốt. Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
Dù sao bọt khí thần bí xuất hiện vốn là một sự tình thần bí. Trong đó có nhiều điểm không thể dùng cách suy nghĩ thông thường để suy đoán.
Liễu Minh lại tiếp tục kiểm tra Pháp lực trong cơ thể, sắc mặt vô cùng vui vẻ.
Hiện tại Pháp lực trong cơ thể hắn lại tinh thuần hơn trước thêm một phần. Hiển nhiên bọt khí thần bí càng thôn phệ nhiều Pháp lực thì trình độ chiết xuất Pháp lực cũng tăng lên rất nhiều. Từ đó nếu tính Pháp lực đơn thuần thì Liễu Minh không bằng được đệ tử Linh Đồ hậu kỳ nhưng nếu nói trên phương diện tinh thuần thì những đệ tử Linh Đồ hậu kỳ khác có thúc ngựa cũng không thể nào so được với hắn.
Nếu như Liễu Minh cùng với một gã cường địch cùng giai chiến đấu, trong thời gian ngắn khẳng định chiếm được thượng phong. Nhưng nếu thời gian dài trôi qua mà không thể chiến thắng, Pháp lực sẽ tiêu hao hết trước đối phương. Nhưng nếu dùng chiến thuật du kích chiến đấu với đối phương giằng co trong một ngày hoặc mấy ngày liên tiếp, Liễu Minh có cơ hội thắng rất cao.
Chính bởi vì Pháp lực tinh thuần là uy lực pháp thuật càng tăng cao. Đồng thời tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn rất nhiều.
Liễu Minh thầm đánh giá tình hình của mình một chút, lập tức cười tủm.
Loại tình huống đặc thù này đối với hắn vẫn là lợi nhiều hơn hại.
Liễu Minh lại dời ánh mắt nhìn Bạch Cốt Hạt ở bên cạnh mình, khẽ cau mày.
Không biết có phải vì Bạch Cốt Hạt không có thu nạp âm khí hay không mà lúc này nó không có hiện tượng Pháp lực bị thôn phệ và dấu hiệu chiết xuất Pháp lực.
Xem ra thần thức của nó cũng chỉ cùng Liễu Minh đến không gian thần bí rồi trở lại một cách bình thường.
Liễu Minh dùng Thông Linh Thuật câu thông với Bạch Cốt Hạt.
Sau một khắc, móc câu cảu Bạch Cốt Hạt hơi động.
- Xuy! Xuy!
Tiếng gió vang lên, hơn mười đạo hắc tuyền đồng thời xuất hiện trong hư không, bức tường trước mặt xuất hiện hơn mười lỗ nhỏ bằng ngón tay.
Động tác móc câu cực nhanh, ngay cả Liễu Minh cũng không thể nhìn kịp. Thấy kết quả này, Liễu Minh đại hỉ. Tuy Pháp lực của Bạch Cốt Hạt không có dấu hiệu dị thường nhưng ở trong không gian thần bí rèn luyện cũng mang lại hiệu quả không nhỏ cho Bạch Cốt Hạt.
Bắt đầu từ lúc này, Liễu Minh mới chính thức yên tâm.
Vài ngày sau đó, Liễu Minh một mực ở trong phòng tu luyện điều tức thổ nạp, ổn định Pháp lực vừa mới được phản hồi rồi mới lo đánh chuyện khác.
Nhưng sáng sớm ngày thứ tư, một khách không mời mà đến xuất hiện trước cửa tiểu viện của hắn.
- Bạch Thông Thiên, ngươi đi ra cho ta.
Một giọng nói giòn giã vang lên từ ngoài của truyền vào trong tiểu viện. Liễu Minh đang điều tức cũng bất ngờ. Sau khi thu công, hắn đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài sân nhỏ, có một thiếu nữ mặc cẩm bào đứng ở đó.
- Thì ra là Mục sư muội!
Mặc dù gần hai năm không gặp lại nhưng Liễu Minh vẫn có thể nhận ra dối phương.
Mục Minh Châu so với hai năm trước đã mất đi hình tượng trẻ con, đã biến thành một thiếu nữ kiều mị.
- Ngươi là Bạch Thông Thiên.
Mục Minh Châu cơ hồ không tin thiếu nhiên cao lớn trước mặt mình là Bạch Thông Thiên, nàng kinh hãi hỏi lại.
Hiển nhiên sau khi Liễu Minh tẩy tủy, vóc dáng cũng thay đổi rất lớn khiến nàng bất ngờ.
- Chính là Bạch mỗ, ta nhớ không nhầm thì Minh Châu sư muội là đệ tử ngoại môn của Hóa Huyết nhất mạch, tại sap lại đến Cửu Anh Sơn chúng ta.
Liễu Minh bất động thanh sắc hỏi.
- Hừ! Ngươi còn hỏi ta. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi để phụ thân đến Mục gia cầu hôn, lại còn muốn hai nhà thành lập hôn ước, muốn gả ta cho ngươi.
Mục Minh Châu nghe Liễu Minh nói, lập tức phục hồi tinh thần, đùng đùng nổi giận.
- Cầu hôn? Phụ thân có gửi thư nói đến chuyện này, nhưng đối với tình huống cụ thể cũng không rõ lắm.
Liễu Minh không hề nháy mắt trả lời.
- Không biết? Ngươi lừa gạt ai! Cha ta thương tha như vậy, biết rõ ta đã... Như thế nào lại đáp ứng chuyện này. Khẳng định là có người ngoài lớn tiếng gièm pha, không phải ngươi thì là ai! Ngươi nhanh rút lại hôn sự này, nếu không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
- Hắc hắc! Từ khi ta nhập môn đến nay, một mực ở trong tông tu luyện, căn bản chưa từng trở về Bạch gia, có thể nói lời gièm pha gì mới phụ thân của ngươi. Lại nói, hai năm qua ta ngay cả Mục cô nương thì đây là lần đầu tiên gặp lại, càng không có ý niệm thương nhớ, tình cảm nam nữ. Về phần hôn sự, chỉ cần ngươi có thể làm được ta không có ý kiến.
Liễu Minh cười nói.
- Nếu như có thể rút lại hôn sự này, ta còn phải chạy tới tìm ngươi sao! Cha ta gần đây rất cứng rắn, căn bản không để cho ta phản đối. Thậm chí ngay cả Vân di, ta nhiều lần cầu khẩn mà không có hiệu quả. Hiện tại chỉ có bên phía Bạch gia rút lại hôn ước, cha ta mới có thể cân nhắc.
Mục Minh Châu nghe Liễu Minh nói như vậy thì ngẩn ngơ, lập tức có vài phần chờ mong.
- Để cho Bạch gia chủ động từ hôn, điều này không thể nào.
Liễu Minh không do dự từ chối.
- Vì cái gì! Ngươi căn bản không có ý tứ lấy ta, rút lại hôn sự này là chuyện đương nhiên!
- Bạch mỗ cưới hay không, không sao cả. Nhưng mà Bạch gia muốn một người con dâu của Mục gia để quan hệ hai nhà gần gũi hơn. Ngươi là người thông minh chắc sẽ hiểu lời ta nói. Tuy ta là một đệ tử Linh Đồ, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn gây hấn với hai vị gia chủ. Ngươi có bổn sự thì tự mình mà làm. Nếu không được thì cũng chỉ có thể gả vào bạch gia. Được rồi, ý tứ ta đã nói rõ, ngươi có thể trở về, ta còn muốn tu luyện.
Liễu Minh không khách khí nói. sau đó quay người trở về phòng tu luyện, không thèm để ý tới Mục Minh Châu.
Mục Minh Châu thấy vậy, tự nhiên bị giày vò, lên tiếng gọi Liễu Minh nhưng căn bản không có tác dụng.
Liễu Minh lắc mình tiến vào trong phòng tu luyện đóng chặt cửa.
- Họ Bạch kia! Ngươi sẽ hối hận vì việc này.
Mục Minh Châu tức giận nói một câu rồi rời đi.
Cùng lúc đó, trong phòng tu luyện, Liễu Minh dùng hai ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, thở dài một hơi.
Xem ra phiền toái thực sư viếng thăm rồi.
Lần trước gia chủ Bạch gia có đề cập tới việc kết thân với Mục gia, nhưng hắn tuyệt tối không nghĩ tới gia chủ Bạch gia còn không có hỏi ý kiến của mình đã thành lập hôn ước với Mục gia.