Ngẫm lại về sau, hay là vẫn quyết định lại thử mạo hiểm một lần!
Liễu Minh khẽ thở dài một hơi, giơ tay lên, tiếng xé gió vang lên, một Lưỡi Dao Gió bay ra.
Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên, Lưỡi Dao Gió liên tiếp bay về phía cánh tay chính mình đối diện.
Phốc một tiếng, mấy lỗ hổng dài mấy tấc hiện ra, từ chỗ đó tuôn ra huyết dịch màu vàng kim nhạt.
Liễu Minh giật mình, cảm thấy trên cánh tay mình đau xót. Nội tâm khẽ giật mình, nhanh chóng kéo cao ống tay áo lên, lại cẩn thận nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Chỉ thấy trên cánh tay đồng dạng xuất hiện một miệng vết thương hết sức nhỏ, tuôn ra huyết dịch màu đỏ tươi.
Sắc mặt Liễu Minh hơi trắng bệch, ngẩng đầu nhìn xem miệng vết thương trên cánh tay Liễu Minh đối diện, rồi nhìn lại vết thương trên cánh tay mình. Vô luận vị trí, hình dạng tất cả đều hoàn toàn giống nhau, không có nửa phần sai sót.
Đầu óc hắn lập tức hỗn loạn.
Hắn lúc này rốt cục cũng minh bạch Liễu Minh trước mắt hiển nhiên cũng không phải do Tà Ma biến hóa mà thành, mà có liên hệ lớn với chính mình.
Liễu Minh cũng không phải người thường, đầu óc bình tĩnh lại rồi lấy ra từ trong tay áo một tấm phù, dán lên miệng vết thương một cái.
Một chút ánh sáng màu xanh lóe lên, miệng vết thương khép lại nhanh chóng trong chốc lát chỉ còn lực lại một vết máu nhàn nhạt.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, lại hướng Liễu Minh đối diện nhìn.
Chỉ thấy vết thương trên cánh tay đối phương thình lình khôi phục lại như lúc ban đầu, cũng chỉ để lại một vết thương nhàn nhạt.
Liễu Minh gặp phải tình huống này, thật sự triệt để ngơ ngẩn.
Không biết bao lâu về sau, hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt đối diện cuối cùng mở ra, một lần nữa thoáng dò xét cả không gian.
Hiện tại không gian thần bí so với lần thứ nhất rõ ràng rộng hơn rất nhiều.
Xem ra mười phần là do pháp lực của hắn tăng tiến, không gian cũng sẽ lớn theo.
Bất quá ngoài truyện không gian gia tăng thì hắn không hiểu Chính mình xuất ra ngoài thế nào. Mặt khác, tất cả đều giống như trước đây, không có gì bất đồng.
Liễu Minh suy nghĩ, lúc này tìm một địa phương cách xa Chính minh rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó lẳng lặng suy nghĩ.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua trong nháy mắt đã qua nửa ngày.
Liễu Minh hít sâu một hơi, cuối cùng từ trong trầm ngâm phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn xem chính mình xa xa, trên mặt lại hiện ra một tia bất đắc dĩ.
Tại đó không lâu, hắn trải qua một phen vắt hết óc suy nghĩ, rốt cục khẳng định thứ này đại khái cùng với sự tình lần trước bị hôn mê trong Bí Cảnh có quan hệ.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc hôn mê trong mộng hắn cũng từng gặp chính mình với khí tức kinh người.
Nguyên nhân lần trước hắn hôn mê cũng từng phân tích qua, hẳn là cùng Kinh thiên ma thủ trong bí cảnh không rõ tung tích có quan hệ.
Từ lúc Kinh Thiên ma thủ xuất hiện, bọt khí thần bí trong cơ thể hắn xuất hiện, cũng trở nên cực kỳ không bình thường.
Thậm chí không chừng cùng với việc Kinh Thiên ma thủ mất tích có quan hệ.
Kể từ đó, tổng hợp lại mà nói Chính mình trước mắt hẳn là do Kinh Thiên ma thủ mà mới sinh ra. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại cùng với chính mình sinh ra liên hệ mật thiết. Lúc đối phương xuất hiện vết thương thì chính mình cũng bị.
Tuy nhiên quá trình trong đó, Liễu Minh cũng không cách nào hiểu rõ, nhưng nguyên nhân đại khái cuối cùng cũng phân tích không ra.
Nguyên nhân tuy tìm được, nhưng đối mặt với việc này như thế nào, tự nhiên là một sự tình đau đầu. Thậm chí Chính mình phải chăng thật sự là một kiện vật còn sống, hắn vẫn không thể nào xác định.
Để cho Liễu Minh bất đắc dĩ là hắn không biết vận dụng đối phương để thực hiện thủ đoạn công kích.
Trong lòng hắn tính, nhất định phải đem loại nguy hiểm không biết trực tiếp giải quyết, thì hắn mới thật sự an tâm.
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đem Chính mình trước mắt khốn lại.
Hắn lắc đầu, trên người lấy ra một chồng trận kỳ, bắt đầu bố trí bốn phía Liễu Minh thứ hai.
Đợi Liễu Minh đem tất cả trận kỳ sở hữu cắm xuống, một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay điểm về sau. Pháp trận loại nhỏ trước mắt thoáng phát nổi lên âm thanh ông ông, một tần màn sáng màu trắng hiện ra, đem Liễu Minh gắn xuống.
Liễu Minh nhìn màn hào quang màu trắng, lại nhìn Chính mình đối diện trên người toàn xiềng xích màu bạc cùng phù, thần sắc trên mặt cuối cùng trì hoãn vài phần.
Tại tình hình này, nếu Chính mình trước mắt thực sự di động, hắn cõ lẽ có thể phát giác trước tiên.
Liễu Minh suy nghĩ như thế, rốt cuộc quyết định đem việc này để lại phía sau, chính mình bắt đầu tu luyện trước.
Nhưng trước đó, hắn thoáng dùng thần niệm câu thông với phi sọ.
Kết quả phi sọ thấy hắn nghiêm khắc mệnh lệnh, chứa đầy vẻ kính sợ bay khỏi Liễu Minh đối diện, đi bên người hắn.
Nội tâm Liễu Minh lúc này mới buông lỏng, phân phó phi sọ cùng bạch cốt bò cạp đến một bên cùng chính mình luyện tập thủ đoạn công kích.
Cả hai chúng nó lóe lên di chuyển về sau, phân biệt một mặt thì ở vách tường phụ cận màu xám khí, một mắt khẽ chuyển động cái đuôi. Hóa thành một mảnh hư ảnh hướng về phía trước, tóc dài chuyển động hóa thành vô số tơ hướng về phía trước xuyên thủng mà đi.
Mà Liễu Minh bắt đầu yên lặng tu luyện băng trùy thuật.
Cứ như vậy, thời gian ngày từng ngày qua đi.
Lúc đầu, Liễu Minh còn thập phần coi chừng lưu ý Chính mình , sợ hắn bỗng nhiên có dị thường!
Nhưng rồi một tháng, hai tháng, ba bốn tháng đi qua, đối phương thủy chung đều bất động tại chỗ. Hắn cũng dần dần yên tâm lại, thật sự đem Liễu Minh kia thành vật chết, bắt đầu đem toàn bộ tinh lực tu luyện pháp thuật.
Tuy nhiên băng trùy thuật là trung giai pháp luật nên khó tu luyện, nhưng hiện tại pháp lực của Liễu Minh cũng vượt quá xa so với lần thứ nhất tiến vào thần bí không gian. Mỗi một ngày có thể phóng thích nhiều hơn vài băng trùy so với trước kia.
Cho nên tốc độ tu luyện của hắn ngược lại thoáng cái được đề thăng.
Vào một ngày hai năm sau.
Liễu Minh hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, ánh sáng màu lam nhanh chóng ngưng tụ trước người, trong nháy mắt băng trùy nhìn như bình thường ngưng tụ ra, nhưng hình dáng băng trùy lại từ đục biến thành trong suốt, toàn thân thả ra một tầng tinh quang khác thường.
Cổ tay run lên, băng trùy phát ra tiếng xé gió bắn ra, chỉ mấy lần chớp động đã bay ra bên ngoài vài chục trượng chỗ vách tường màu xám khí, đồng thời phát ra một đoàn Thâm Lam hào quang bạo liệt ra.
Xì... Lạp một tiếng, một cỗ hàn khí tỏa ra, trong vòng mấy trượng quanh vách tường lúc này bị một tầng Hàn Băng bao trùm. Hơn nữa trong nháy mắt dày hơn, hóa thành băng bích dày một xích.
Gặp tình hình này, đuôi lông mày Liễu Minh nhảy dựng lên, trong tay biến đổi pháp quyết, giơ tay lên, một đạo thanh sắc Phong Nhận xông về phía băng bích đối diện bắn đi.
Phanh một tiếng!
Phong Nhận hung hăng đứng tại vách đã băng, chỉ để lại một vết chém sâu vài tấc, rồi tự tán ra.
Liễu Minh thấy vậy sắc mặt vui vẻ, đưa tay ra trước người rồi vẽ một cái vào hư không, một chút ánh sáng đỏ hiện lên, ngưng tụ thành một hỏa cầu đỏ thẫm.
Liễu Minh vung tay áo lên, hỏa cầu bắn ra.
Oanh một tiếng, hỏa cầu bạo liệt tại băng bích, hóa thành hỏa diễm cuồn cuộn văng khắp nơi.
Nhưng đợi sau khi hỏa diễm biến mất, mặt ngoài băng bích chỉ bị hòa tan một lớp mỏng.
Liễu Minh tươi cười càng đậm thêm vài phần.
Băng trùy thuật đại thành, uy lực quả nhiên không thể dùng Hỏa Đạn Thuật đại thành hay Phong Nhận Thuật so sánh.
Chỗ thiếu hụt duy nhất, đại khái là thi triển phép hơi chậm một chút a.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại không có tu luyện pháp thuật, mà bắt đầu yên lặng tìm hiểu bản Quá cương kiếm quyết .
Hắn trước đó đã hiểu ra cách bù đắp pháp quyết Thái Cương kiếm phôi, những chỗ nào xem không hiểu thì có thể từ từ tìm hiểu thêm... Có thể phải dùng đến đồ vật kia.
Nhưng hắn tìm hiểu hơn mười ngày liên tiếp liền buông tha việc này.
Rõ ràng bộ phận còn lại của kiếm quyết là nhằm vào tu luyện giả cảnh giới Linh Sư lĩnh ngộ. Theo đó pháp quyết quá mức thâm ảo, tu vi của hắn căn bản không cách nào lĩnh ngộ được.
Mặt khác, một bản Long Hổ Minh Ngục công cũng giống như thế.
Nhưng kể từ lời nói đó, Liễu Minh trong lúc nhất thời ngược lại không thấy sự tình khác có thể làm.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn lại dứt khoát nghiên cứu Chính mình thứ hai.
Kết quả thật đúng là hắn tìm ra một ít chỗ quái dị của Liễu Minh thứ hai.
Đầu tiên, hắn lại gần sát thân thể Liễu Minh lắng nghe, phát hiện chẳng những đối phương không có tiếng hô hấp thở dốc, mà ngay cả huyết dịch lưu động tim đập, các loại dấu hiệu tính mạng cũng không tồn tại, giống như là người chết.
Mặt khác, nếu Liễu Minh bị thương hắn cũng sẽ bị thương theo. Trái lại, hắn nếu bị hao tổn, Liễu Minh đồng dạng cũng bị hao tổn, phảng phất như là một mạng hai thể.
Ngược lại, hắn đã được đọc trong một ít điển tịch. Có một loại nguyền rủa tà môn có thể thông qua thi pháp đem bộ phân tinh hồn của một người chuyển dời đến một con rối. Sau đó chỉ cần đem bẻ gãy cánh tay tượng gỗ, cánh tay của con rồi bộ phân tinh hồn cũng bị hao tổn, do đó vĩnh viễn bị quản chế.
Nhưng đó là sự tình tà môn, Liễu Minh đúng là chưa từng nghe nói qua.
Hắn cũng chỉ có thể tạm thời vò đầu bứt tai không có bất kỳ biện pháp nào.
Bất quá hắn đặt quyết tâm, chỉ cần ly khai được không gian này, lập tức đi thăm dò điển tịch cùng với nghe ngóng sự tình liên quan. Nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì hay không.
Liễu Minh tổn hao thời gian mấy ngày kiểm tra chính mình thứ hai nhưng không thể tra thêm gì nữa... cuối cùng đành phải buông tha.
Thời gian này, hắn dứt khoát lấy lò đan ra, lấy thêm một đống Linh Dược bình thường bắt đầu luyện chế một ít đan dược.
Những đan dược này tuy chi là đan dược Linh Đồ cấp bình thường, Liễu Minh từ lâu đã luyện chế hơn trăm lần, nhưng xác xuất thành công chỉ có thể duy trì ở xác suất mười lần thành đan hai ba lần, độ tinh thuần của đan dược cũng chỉ là miễn cưỡng hợp cách.
Đối với xác xuất thành công, trong thời gian ngắn như vậy tỉ lệ thành đan cao đã là cực kì khó, nhưng chính Liễu Minh vẫn không hài lòng lắm.
Với hắn mà nói, hiện tại luyện chế một ít linh đồ cấp đan dược cũng chỉ có từng ấy xác suất thành công, các loại đan dược cấp Linh Sư đợi hắn về luyện chế, cũng không có nhiều tài liệu luyện tập, đến lúc đó tỉ lệ thành đan thấp có thể nghĩ ra.