Tàng Kinh Các, đương nhiên nhất định phải đi rồi. Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, đương nhiên cực kỳ vui mừng đồng ý.
Liễu Minh lại càng không có chuyện từ chối. Vì vậy Thạch Xuyên không nói thêm gì nữa, một tay bấm niệm pháp quyết, lần thứ hai ngưng tụ ra đám mây xám tro, chở bốn người bay về phía một ngọn núi khác.
Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, mấy người hạ xuống một khu đất vắng vẻ, xuyên qua một rừng đá được tạo thành từ rất nhiều cây đá xanh hình trụ, trước mắt xuất hiện một lầu các xây dựa vào núi, một nửa lộ ra ngoài, một nửa lại chìm vào bên trong núi đá.
Tấm bảng phía trên cửa chính của lầu các, viết ba chữ rồng bay phượng múa ‘Tàng Kinh Các’ rất lớn màu đỏ tím, hai bên cửa chính có hai pho tượng ác quỷ cao hai trượng, trông rất sống động, toàn thân đen nhánh, trông như được đúc bằng tinh thiết vậy.
Các sư đệ sư muội phải nhớ điều này, Tàng Kinh Các là trọng địa của bổn tông, ngoại trừ con đường nhỏ chúng ta vừa đi kia, không còn con đường thứ hai có thể đến gần nơi này. Cho dù ngẫu nhiên từ xung quanh bay qua trên không trung, cũng không thể tiếp cận Tàng Kinh Các trong phạm vi năm trăm trượng, nếu không sẽ bị cấm chế trong các coi là địch nhân xâm phạm, bị Khôi Lỗi hộ các trực tiếp giết chết. Trước đây, cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy đâu. Thạch Xuyên nghiêm túc lạ thường nói.
Còn có loại chuyện này ư! Quỷ yêu hộ các chính là hai đại gia hỏa ở đây sao? Vạn Tiểu Thiến lại càng hoảng sợ, không khỏi kinh hoảng nhìn hai pho tượng vài lần.
Đúng vậy, chính là chúng. Đừng nhìn hiện giờ chúng chỉ là một Khôi Lỗi vô hại, một khi được kích hoạt, gần như chúng có được thực lực khủng bố của Linh Sư, tuyệt đối không phải là thứ mà những Linh Đồ chúng ta có thể ngăn cản. Tuy nhiên muốn khu động chúng lại quá mức hao phí Tinh Thạch. Thạch Xuyên giải thích hai câu liền dẫn theo ba người đi vào trong cửa chính lầu các.
Ánh mắt Liễu Minh đảo qua bên trong một vòng, không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ thấy sau cửa chính chỉ là một gian phòng nhỏ dài rộng hơn trượng mà thôi, bên trong ngoài một vài cái ghế trống trơn ra thì không có bất cứ vật gì khác.
Thạch Xuyên thấy vậy lại không thấy kỳ quái chút nào, chỉ thấy bàn tay lật một cái lộ ra Minh bài của mình, nhắm chuẩn vách tường phía đối diện mà run lên một cái.
Phốc một tiếng, mặt ngoài Minh bài phun ra một luồng sáng trắng, lóe lên một cái đã chui vào trong vách tường không thấy đâu nữa.
Sau đó, Thạch Xuyên và ba người Liễu Minh yên lặng đứng tại chỗ, không hề có chút mất kiên nhẫn.
Một lát sau, ánh sáng trắng trên vách tường đối diện vừa hiện lên, một lão giả béo tốt đầu đội cao quan từ trong đó đi ra, miệng ngáp liên hồi, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Đệ tử Thạch Xuyên, bái kiến Nguyễn sư thúc! Thạch Xuyên vừa thấy lão giả béo lập tức cung kính tiến lên chào.
A, thì ra là tiểu gia hỏa Cửu Anh, sao lại đưa đám sư đệ mới nhập môn tới lựa chọn công pháp sớm vậy? Lão giả béo thản nhiên nhìn lướt qua đám người, sau đó lười biếng hỏi.
Mấy vị sư đệ muốn tới xem xem có pháp quyết nào trong các có thể tu luyện được, còn có lựa chọn bây giờ hay không thì phải xem quyết định của bọn chúng thế nào. Thạch Xuyên không cần suy nghĩ nói.
Được, dựa theo quy định thì đệ tử mới nhập môn đích xác có một lần cơ hội miễn phí tham quan lầu các, ta cũng sẽ giải thích lợi và hại về các loại công pháp trụ cột cho các ngươi. Tuy nhiên cũng dựa theo quy định, một lần chỉ có thể đưa một người vào trong. Các ngươi ai vào trước? Lão giả béo trái lại không gây khó dễ thêm, nói.
Tiền bối, vãn bối vào trước. Tiết Sơn lập tức tiến lên một bước nói, trên mặt gã tràn đầy vẻ kích động và chờ mong.
Ha ha, vậy tiểu tử ngươi đi với ta. Lão giả béo cười ha hả một tiếng, sau đó tay áo run lên, lập tức một luồng sáng chói mắt cuốn ra.
Đám người Liễu Minh không thể không nhắm hai mắt lại, đợi sau khi mở mắt ra, Tiết Sơn và lão giả béo bỗng nhiên đều biến mất không thấy đâu nữa.
Đây là ... Vạn Tiểu Thiến không khỏi biến sắc mặt.
Không cần lo lắng, Nguyễn sư thúc chỉ dùng lực lượng pháp trận trong các, trực tiếp dịch chuyển Tiết sư đệ vào trong Tàng Kinh Các mà thôi. Thạch Xuyên không thấy kỳ quái chút nào, giải thích hai câu.
Vạn Tiểu Thiến lúc này mới yên tâm.
Liễu Minh nhướng mày, hỏi một câu: Thạch sư huynh, có phải Nguyễn sư thúc vẫn luôn trông coi Tàng Kinh Các hay không, không biết sư thúc là Linh Sư thuộc về chi nào ?
Ha ha, ta hiểu rõ sư đệ đang lo lắng điều gì, yên tâm đi. Tàng Kinh Các vẫn luôn do Nguyễn sư thúc trông coi, nhưng sư thúc xuất thân đặc thù, không thuộc về bất cứ chi nào cả. Thạch Xuyên cười trả lời.
Thì ra là vậy. Liễu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hắn và Vạn Tiểu Thiến tranh thủ hỏi thăm Thạch Xuyên một vài chuyện liên quan đến Tàng Kinh Các.
Vị Thạch sư huynh này cũng trả lời tận tâm từng vấn đề một.
Sau thời gian ước chừng dùng hết một bữa cơm, vách tường phía trước lóe lên ánh sáng màu trắng, mặt mũi Tiết Sơn tràn đầy vẻ vui mừng đi theo lão giả béo bước ra.
Chúc mừng Tiết sư đệ, xem ra sư đệ đã chọn được công pháp phù hợp! Ánh mắt Thạch Xuyên lóe lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói.
Ha ha, điều này cũng nhờ có Nguyễn sư thúc chỉ điểm. Tiết Sơn liên tục gật đầu nói.
Tiếp theo là ai nào? Lão giả béo lại không tiếp lời, trái lại ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh và Vạn Tiểu Thiến.
Vạn sư muội, ngươi vào trước đi. Liễu Minh thấy vậy, khách khí nói với thiếu nữ bên cạnh.
Nếu Bạch sư huynh đã nhường, vậy sư muội cũng không khách sáo nữa. Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, cũng không đùn đẩy mà trực tiếp bước lên phía trước một bước.
Tốt. Lão giả béo gật đầu, tay áo lần nữa run lên, sau khi áng sáng trắng cuốn ra, Vạn Tiểu Thiến cũng bị dịch chuyển đi.
Tiết sư đệ, ngươi lựa chọn quyển công pháp trụ cột nào vậy? Lúc này, Thạch Xuyên quay đầu về phía Tiết Sơn hỏi.
Chính là ‘Địa Linh Công’ theo lời sư huynh nói lúc trước, Nguyễn sư thúc kiểm tra sơ qua tư chất của ta, sau đó giúp ta phân tích ưu khuyết điểm của những công pháp khác một lần, ta cảm thấy công pháp này là thích hợp nhất với ta. Tiết Sơn thành thực trả lời.
Ha ha, chúc mừng sư đệ. Công pháp vi huynh tu luyện cũng là ‘Địa Linh Công’, công pháp này lúc mới tu luyện có lẽ không bằng công pháp khác, nhưng một khi đã lựa chọn tu luyện, về sau có thể là một đường bằng phẳng, rất ít khi chạm phải bình cảnh, cũng là một trong những công pháp tu luyện trụ cột phổ biến nhất bổn tông. Hơn nữa sau khi tu luyện công pháp này tới một trình độ nhất định, liền có thể chuyển sang tu Hoàng Tuyền Âm Ma Công của bản chi rồi. Thạch Xuyên cười cười nói.
Trời, Thạch sư huynh tu luyện cũng là ‘Địa Linh Công’ sao, vậy thật tốt quá tốt quá! Vậy sau này tiểu đệ có gặp chỗ nào không hiểu trong lúc tu luyện, mong sư huynh có thể chỉ điểm sư đệ nhiều hơn một chút. Tiết Sơn cực kỳ vui mừng trả lời.
Đây là chuyện đương nhiên, sư đệ có nghi vấn gì với Địa Linh Công, cứ việc đến hỏi ta là được. Thạch Xuyên không chút do dự nói.
Tiết Sơn nghe xong, vui mừng cảm ơn không thôi.
Liễu Minh bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, cũng không mở miệng nói câu gì.
Thời gian Vạn Tiểu Thiến vào trong cũng không dài, cơ hồ chỉ bằng một nửa Tiết Sơn, một lát sau đã thấy xuất hiện trong phòng với lão giả béo.
Nhìn hai đầu lông mày nàng này hiện rõ nét mừng rõ, hiển nhiên lần này cũng không phải tay không mà về.
Lúc này không đợi Liễu Minh mở miệng muốn hỏi điều gì, lão giả béo lập tức không nói hai lời dùng tay áo trực tiếp run run phất về phía hắn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt sáng rực lên, trơi đât quay cuông một phen, thân hình loạng choạng ngã ra phía sau, thiếu chút nữa hắn đã không thể đứng vững được trên mặt đất.
Cũng may là hắn phản ứng cực nhanh, đầu vai khẽ run lên, phần eo uốn éo, thân hình như không xương đứng ổn định lại.
Ồ, khá lắm. Xem ra thân thủ của ngươi cũng nhanh nhẹn, hai tiểu gia hỏa kia sau khi dịch chuyển căn bản không tài nào đứng vững được. Trong tai Liễu Minh truyền đến lời nói kinh ngạc của lão giả béo.
Lúc này hắn mới vội vàng ổn định tâm thần, quan sát bốn phía.
Chỉ thấy mình bỗng nhiên xuất hiện trong một đại sảnh cực kỳ lạ lẫm, lão giả béo đang đứng một bên, cách hắn hơn một trượng.
Cả gian đại sảnh rộng chừng vài mẫu, bị một bức tường ánh sáng năm màu chia làm mấy khu vực, trong mỗi khu vực đều có từng bệ đá đứng lẻ loi, bên trên mỗi bệ đá đều có một quyển sách bằng da kiểu dáng khác nhau, hoặc là từng đống thẻ tre, tất cả đều bị từng lồng hào quang màu sắc khác nhau úp ngược xuống bao trọn.
Đệ tử đã từng tu luyện một vài bí kỹ của phàm nhân ở bên ngoài, cho nên phản ứng so với người thường mới nhanh nhẹn hơn một chút. Liễu Minh lúc này mới kịp khom người giải thích với lão giả béo.
Ngươi không cần giải thích gì với ta cả, vừa rồi ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Ngươi đi theo ta, tất cả công pháp trụ cột đều ở đây. Lão giả béo khoát tay chặn lại, đi thẳng tới một bức tường ánh sáng.
Liễu Minh cười khổ một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể thành thật theo sau.
Phanh một tiếng!
Sau khi lão giả béo nhìn như tiện tay dùng Minh bài của mình vẽ một cái lên hư không phía trước, bức tường ánh sáng lập tức hóa thành vô số điểm sáng rồi tan biến vào không khí.
Hai người đi thẳng vào trong.
Hai mắt Liễu Minh vội vàng nhìn lướt qua khu vực này một lần, sau đó trên mặt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc.
Những thứ này chính là những công pháp trụ cột mà các ngươi có thể học miễn phí! Sao, ngươi muốn hỏi gì à? Lão giả béo sau khi thoáng nhìn thấy vẻ thất thần của Liễu Minh, mặt không đổi sắc hỏi.
Nguyễn sư thúc, ta nghe Thạch sư huynh nói, công pháp trụ cột của bổn môn chỉ có mười ba quyển mà thôi, nhưng thoạt nhìn nơi đây không chỉ có từng ấy. Liễu Minh nhìn phải đến hàng trăm bệ đá trước mắt, khóe mắt hơi giật giật, hỏi.
Công pháp bổn môn đương nhiên chỉ có mười ba quyển, nhưng bổn môn lập tông cũng đã mấy ngàn năm, trong thời gian đó đương nhiên cũng tìm được không ít pháp môn tu luyện và công pháp trụ cột khác lưu lạc bên ngoài, điều này có gì mà kỳ lạ. Tuy nhiên lão phu đề nghị những đệ tử mới như các ngươi, tốt nhất không nên ngông cuồng mà tu luyện những công pháp ngoại môn kia. Bổn môn nhiều năm như vậy đã xác định được mười ba quyển công pháp với tư cách là công pháp trụ cột, đương nhiên là có lý riêng của nó. Những công pháp ngoại môn này hoặc là không có pháp môn tu luyện tiếp theo, hoặc là cân điều kiện tu luyện đặc biệt khó khăn, phần lớn không thích hợp với đệ tử bổn tông. Lão giả béo lười biếng trả lời.
Đa tạ sư thúc chỉ điểm, không biết sư thúc cảm thấy đệ tử thích hợp tu luyện công pháp loại nào? Liễu Minh sau khi nghe xong, hơi giật mình, nhưng sau khi nhìn gần trăm bệ đá, suy nghĩ một chút rồi hỏi lão giả béo.
Ngươi là mấy Linh Mạch? Lão giả béo không cần nghĩ ngợi hỏi.
Đệ tử là ba Linh Mạch! Liễu Minh cung kính trả lời.
Ba Linh Mạch! Tốt! Lão giả béo gật đầu một cái, sau đó cánh tay bỗng nhiên khẽ động, một tay đánh một chiêu vào không trung. Liễu Minh lập tức cảm thấy thân hình bị xiết chặt lại, bỗng chốc bị một lực lượng vô hình nào đó trói buộc không thể nào nhúc nhích, sau đó vèo một tiếng, toàn thân đã bị kéo đến bên cạnh lão giả.
Trong lòng hắn thất kinh, nhưng sau đó lập tức thả lỏng, không giãy dụa gì cả.
Lúc này lão giả nói lẩm bẩm trong miệng gì đó, hai bàn tay sáng ngời hóa thành hư ảnh điên cuồng đập lên người hắn một trận.
Liễu Minh chỉ cảm thấy những chiêu này đánh ra không có chút sức mạnh nào, nhưng sau mỗi lần đều có một luồng gì đó cực nóng chui thẳng vào dưới da, thậm chí trực tiếp xâm nhập vào trong xương cốt, trong lòng không khỏi hoảng sợ một phen.