- Như thế nào, chẳng lẽ người ba tông khác không đáng tin cậy sao?
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt lóe lên.
- Ba tên đệ tử giám sát sứ này đâu chỉ không đáng tin, hơn nữa ta hoài nghi trong bọn chúng đã sớm bị thế lực khác thu mua rồi. Nhưng mà cụ thể là ai thì ta không dám khẳng định. Nhưng vì mục đích bảo hiểm thì ta cũng chưa bao giờ liên hệ với bọn họ bao giờ. Nếu sư đệ không tin thì chi bằng thử tiếp xúc, nhưng nếu thực xảy ra chuyện cũng không nên liên lụy ta vào.
Hồ Xuân Nương lạnh cười nói.
- Kiền mỗ minh bạch. Sư tỷ hiện tại nói thân phận của chúng cho ta biết đi, ta tự cẩn thận.
- Nếu sư đệ thức thời như thế, tư liệu của ba kẻ này sư tỷ sẽ đưa tặng miễn phí.
Hồ Xuân Nương nghe vậy, cười nói tự nhiên.
Lúc này nàng lấy một trang giấy ra, dùng phù bút ghi mấy hàng chữ nhanh chóng lên đó, lại ném qua cho Liễu Minh.
Liễu Minh bắt được, cúi đầu nhìn kỹ mấy lần và nhớ thật rõ ràng, hai tay chà xát một cái.
Phốc một tiếng, một đám hỏa diễm từ trong lòng bàn tay của hắn hiện ra ngoài.
Trang giấy lập tức bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
- Đúng rồi, sư tỷ lúc trước nói trên đấu giá hội sở dĩ muốn chụp được kiện thiên cơ chiến giáp là vì lấy lòng thất hoàng tử hay sao. Đây là chuyện gì?
Liễu Minh lại nghĩ tới cái gì đó nói một câu.
- Ah, sư đệ cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này sao. Nhưng mà chuyện này cũng không phải bí mật gì, sư đệ chỉ mới tới Huyền Kinh không lâu, mới không biết việc này rõ ràng. Không biết sư đệ có nghe nói qua‘ Thánh Cơ Tiên Tử ’ hay chưa?
Thiếu phụ khẽ cười một tiếng trả lời.
- Thánh Cơ Tiên Tử? Ta mới nghe nói lần đầu mà thôi.
Liễu Minh nghe xong hỏi giật mình, bộ dáng có chút nghi hoặc.
- Nàng là tán tu mấy năm gần đây xuất hiện ở nơi này, hình như là người Hải Nhạc Quốc, nghe nói trong người mang thân thể thiên mệnh, trời sinh có thể câu thông ý chí thiên địa, do đó có thể đo lường tính toán hung cát tướng mệnh của người ta, thậm chí ở mức độ nào đó còn chỉ điểm cơ duyên, do đó có thể hóa hung thành an. Ngay từ đầu vẫn không có người tin tưởng, nhưng đợi tới khi một ít tán tu xem bói qua, sau đó trở về đợi một năm và ứng nghiệm toàn bộ mới oanh động cả Hải Nhạc Quốc. Trong đó một chuyện nổi danh nhất chính là một tán tu Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn vượt qua ba mươi tuổi được nàng chỉ điểm tìm được đại cơ duyên, do đó ngưng sát thành công, trở thành một gã Linh Sư.
Thiếu phụ chậm rãi nói ra.
- Không có khả năng, thế gian này sao có loại chuyện này?
Liễu Minh nghe xong những lời này sắc mặt cả kinh.
- Không sai. Rất nhiều người nghe đến mấy chuyện này đều có phản ứng như sư đệ là bình thường. Nhưng mà tên tán tu cường đại ngưng sát thành cương kia lại quen biết rất nhiều người ở Hải Nhạc Quốc, hắn căn bản vốn vô vọng tiến giai Linh Sư, đây là chuyện không giả được. Hơn nữa nghe nói tán tu này vì cảm tạ Thánh Cơ Tiên Tử nên nguyện ý làm bộc đi theo nàng, đây cũng là chuyện mọi người tận mắt nhìn thấy qua. Nghe nói danh khí của nàng sau khi đi ra thì mấy tông môn Hải Nhạc Quốc đánh chủ ý lên nàng, nhưng về sau không biết vì sao lại lặng lẽ lui quân, đối với nữ nhân này nhìn như không thấy. Kể từ đó tên tuôi của vị Thánh Cơ Tiên Tử này càng ngày càng lớn, thậm chí tán tu cường giả các quốc gia chung quanh tới Hải Nhạc Quốc nhờ nàng xem bói cát hung và cơ duyên, nghe nói vẫn phi thường linh nghiệm nên làm tên tuổi của nàng vang dội hơn. Ngay cả tán tu trong Đại Huyền Quốc chúng ta có không ít người thập phần kính ngưỡng nàng ta. Hắc hắc, mặc kệ nàng này thật sự là giả thần giả quỷ hay nàng thật sự là nhân vật thần bí không sai. Trong mấy tháng này nàng truyền lời tới, chuẩn bị đi tới Huyền Kinh muốn tổ chức một hồi ‘ thiên cơ hội’, sẽ xem bói hung cát và chỉ điểm cơ duyên cho một ít người. Mà phương pháp duy nhất tham gia hội này nhất định phải mang theo vật phẩm cơ quan làm cho nàng mãn ý mới được. Nếu không thì nàng sẽ không gặp mặt.
Hồ Xuân Nương cười hắc hắc nói một tiếng.
- Thì ra là thế. Xem ra vị thất hoàng tử cùng Thạch lão ma đều muốn tham gia hội này, cho nên mới cấp bách cần mua vật phẩm cơ quan như vậy. Nhưng nói trở lại thì Hồ sư tỷ đến lúc đó cũng tham gia thiên cơ hội sao?
Liễu Minh như có điều suy nghĩ hỏi.
- Nếu thất hoàng tử tham gia thì ta khẳng định không có cách nào tránh khỏi. Hơn nữa ta cũng có chút tò mò muốn nhìn thấy Thánh Cơ Tiên Tử là dạng người gì, phải chăng nàng xem bói thật sự linh nghiệm như vậy.
Thiếu phụ từ chối cho ý kiến nói ra.
- Nghe Hồ sư tỷ nói như vậy thì ta cũng cảm thấy hứng thú đấy.
Liễu Minh thì thào nói ra.
- Nếu sư đệ muốn tham gia thì chỉ cần mang theo cơ quan phi chu kia là chuyện không có gì khó khăn. Nhưng đến lúc đó thật sự có được Thánh Cơ Tiên Tử xem bói hay không thì phải chuẩn bị thật nhiều mới được. Không biết Kiền sư đệ đến lúc đó sẽ bỏ cái giá lớn chi tiêu sao?
Hồ Xuân Nương khẽ cười một tiếng nói ra.
- Phải còn chuẩn bị lễ nặng... Khục, vậy tiểu đệ cũng chỉ tới lúc đó rồi nói sau.
Liễu Minh nghe xong lời này liền không nói.
- Khanh khách, hai người chúng ta đã đi lâu như vậy, lại không quay về thì sẽ bị một ít người hữu tâm chú ý tới đấy. Về sau ta và ngươi trong thời gian ngắn không liên hệ với nhau, có chuyện gì cũng phải chờ qua đại điển tế tự của hoàng thất rồi nói sau.
Liễu Minh tự nhiên hiểu ý của nàng nói là cái gì, lập tức trả lời.
- Rất tốt, ta sẽ đi trước một bước.
Thiếu phụ thoả mãn gật gật đầu, một tay bấm niệm pháp quyết, bàn chân của nàng sinh ra một đám mây, lập tức bay lên rời khỏi đỉnh núi.
Liễu Minh lưu lại tại chỗ, nhưng mặt mũi tràn đầy vẻ do dự, hiển nhiên là đang tiêu hóa nhiều tư liệu vừa đạt được.
Không biết qua bao lâu sau, thần sắc hắn buông lỏng nghĩ thông suốt cái gì đó, giẫm chân một cái cũng bay lên trời.
Ba ngày sau.
Liễu Minh mang theo Kiền Như Bình xuất hiện tại đường nhỏ Tiên Hà Sơn, đang đi tới động phủ mình thuê.
Không biết qua bao lâu thì hắn mang theo nữ đồng đi tới một con sông nhỏ.
Nói là Sông nhỏ kỳ thật nói là Dòng suối nhỏ thì đúng hơn, nói vậy mới chính xác được.
Ở gần sông nhỏ rừng trúc xanh biết ở phía tây.
Liễu Minh mỉm cười, mang theo nữ đồng đi qua rừng trúc vài bước, liền lấy cái lệnh bài ra ngoài, rót pháp lực vào trong và hắn đi vào rừng trúc.
Phốc một tiếng.
Trên lệnh bài có phù văn màu trắng, lóe lên tức thì và chui vào trong rừng trúc không còn bộ dáng.
Sau một khắc trong rừng trúc vang lên âm thanh ông ông cực lớn!
Hư không trước mặt chấn động mạnh mẽ, sau đó là tất cả cảnh tượng tiêu tán đi.
Rừng trúc biến mất không còn lại cái gì nữa, ở phía xa biến thành thạch bích màu xanh cực lớn.
Phía dưới thạch bích chính là cánh cửa có phù văn nhàn nhạt.
- Như Bình, đây chính là chỗ ở mới của chúng ta, vài năm sau chúng ta có khả năng sẽ ở lại chỗ này.
Liễu Minh thấy vậy quay người nhìn qua nữ đồng sau lưng cười nói.
- Quá tốt. Từ đó về sau ta sẽ cùng đi theo Minh đại ca tu luyện trận pháp.
Kiền Như Bình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sáng mắt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.
Liễu Minh tức cười nhìn qua, lại đưa lệnh bài ra đi vào cửa đá.
Phù văn màu bạc trên cửa đá sáng lên và tự hành mở ra.
Liễu Minh mang theo nữ đồng đi vào trong.
Một phút đồng hồ sau hắn an bài chỗ ở cho nữ đồng tốt, sau đó cất kỹ những món tùy thân mang theo, một mình một người xuất hiện trong mật thất của động phủ.
Thân hình hắn khẽ động, ngay sau đó khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, sau đó ánh mắt chớp động vài cái tự đánh giá kế hoạch của mình.
Không lâu sau hắn cáo từ đám người Tiễn Siêu Miện lão và chính thức chuyển ra khỏi Tiễn phủ.
Hiện tại đấu giá đại hội đã kết thúc mỹ mãn, mà Tụ Bảo lâu trải qua chuyện lần trước tổn thương nguyên khí nặng nề, trong thời gian ngắn không có khả năng động tâm tư gì với Bách Linh Cư. Cho nên hắn lúc này chuyển tới đây, tuy Tiễn Siêu cảm thấy đáng tiếc nhưng thật sự không có trở ngại gì.
Đương nhiên lúc này ái tử của Tiễn Siêu cũng không còn trúng độc nữa.
Sau khi hắn chuyển ra thì trừ phi Bách Linh Cư xảy ra đại sự gì, bình thường sẽ theo ước định mà làm việc, Tiễn đông chủ cũng không dễ dàng phái người tới quấy rầy hắn.
Đương nhiên Liễu Minh sở dĩ vội vã đi tới Tiên Hà Sơn cũng là vì muốn tránh né tai mắt trong Tiễn phủ, một phương diện khác tự nhiên chính là đánh chủ ý học luyện đan thuật từ chỗ Phàm Bách Tử.
Bắt đầu từ hôm qua hắn cũng đã đi tới chỗ của Phàm Bách Tử học tập phương thức và tri thức luyện đan.
Nhưng thời điểm tới động phủ Phàm Bách Tử thì luyện đan đại sư này cũng không có ý cho hắn động thủ luyện đan, chỉ giảng thuật rất nhiều tri thức trụ cột liên quan tới luyện đan và kinh nghiệm của bản thân mình.
Những vật này một bộ phận Liễu Minh đã thông qua điển tịch tương quan hiểu qua, nhưng đại bộ phận lần đầu tiên nghe nói tới, chuyện này làm hắn được lợi thật sâu.
Nhưng mà tiếp sau đó vị Phàm đại sư này tự mình chỉ điểm hắn những kỹ xảo thực tế.
Đương nhiên mua sắm tài liệu luyện đan và các loại phí tổn hắn tự nhiên không tránh được phải chuẩn bị trước.
Vừa nghĩ tới vấn đề linh thạch thì Liễu Minh cảm thấy đau đầu.
Từ khi hắn trên đấu giá hội mua ba kiện cơ quan kia thì linh thạch trên người đã ít đi hơn phân nửa, cộng thêm về sau còn phải trả phí tổn thuê động phủ và tài liệu luyện đan, xem ra sau này phải cầm lấy vài thiên tài địa bảo không cần bán đi, trước đổi một số linh thạch rồi nói sau.
Dù sao hắn từ bí cảnh đi ra trừ lưu lại khối da xích giao kia, còn có những linh vật quý hiếm giấu trong tu di.
Đương nhiên linh thạch trên người của hắn hiện giờ còn đầy đủ chèo chống cho hắn thời gian ngắn, chuyện linh thạch tới tay đã nằm trong tầm tay.
Mà nếu hắn muốn lặng lẽ tu luyện trong Huyền Kinh và học tập luyện đan, nhất định trước tiên phải giải quyết cục diện hiện tại của Huyền Kinh trước đã.
Nếu không thì Huyền Kinh thật sự xảy ra đại sự gì đó, tội danh giám sát bất lợi cũng đủ làm hắn khó chịu nổi.
Xem ra hắn chỉ hy vọng Hồ Xuân Nương vào cung một đường thuận lợi.
Chỉ cần có có thể tìm được đầy đủ chứng cớ, vận dụng lực lượng của tông môn tiến hành càn quét Huyền Kinh một lần là xong, những phiền toái này sẽ được giải quyết toàn bộ.