- Hừ, không biết ba gia hỏa kia có được công pháp gì từ tay đám lão quái vật của hoàng thất nhỉ, không ngờ đồng thời bế quan tu luyện. Người thì bế quan nhưng lại thích nắm chuyện bên ngoài. Thế gian làm gì có chuyện tiện nghi như vậy. Ta lúc trước đã đưa tin thương lượng với bọn họ rồi, các ngươi không cho là đúng. Trước mắt Huyền Kinh này nước quá sâu, càng ngày càng khó lăn lộn, dưới tình huống như thế này ta không dễ dàng gì trêu chọc thêm đại địch, ngược lại lôi kéo làm quen với hắn về sau nói không chừng sẽ có hữu dụng.
Khâu Long Tử hừ một tiếng trả lời.
- Thì ra lão đại có ý nghĩ này à, nhưng mà người kia không rõ lai lịch, hơn nữa đã là khách khanh bên phía Tam vương gia rồi, chuyện này không có vấn đề gì chứ?
Tên nam tử hắc y bên cạnh lúc này ngưng trọng nói ra.
- Hắn chỉ là khách khanh của Bách Linh Cư mà thôi, Bách Linh Cư và Tam vương gia dùng hợp tác làm chủ, hắn còn không tính là người của Tam Vương phủ, nhưng mà sau khi trở về cũng nên sai người đi dò xét Bách Linh Cư phải chăng thật sự có khách khanh Kiền Minh hay không.
Khâu Long Tử nhàn nhạt phân phó một tiếng.
- Vâng, sau khi quay về ta sẽ cho người đi tìm hiểu ngay.
Nam tử hắc y nhân một lời đáp ứng ngay.
- Vừa rồi ngươi nhắc tới Tam vương gia làm ta nhớ tới, thám tử an bài trong phủ không lâu kia hiện tại thế nào rồi, có tin tức nào truyền về hay không?
Khâu Long Tử lại nghĩ tới cái gì đó hỏi.
- Lão đại, thám tử kia đã không liên hệ nửa tháng qua rồi, xem ra cũng giống như những người bị phái đi lúc trước, hơn phân nửa đã bị diệt khẩu.
Nam tử hắc y nghe vậy cười khổ một tiếng rồi trả lời.
- Hừ, vị Tam vương gia này đúng là rất cẩn thận, chúng ta trước sau phái bảy tám thám tử đi vào dò xét, nhưng mà người đi vào lâu nhất chỉ được nửa năm mà thôi. Sau đó vô thanh vô tức biến mất khỏi nhân gian.
Khâu Long Tử nghe vậy sắc mặt lập tức âm trầm.
- Lão đại, Tam vương gia này mấy năm gần đây rất ít xuất hiện, cũng rất ít vào triều lộ diện. Vì sao chúng ta lại phải chú ý tới Hiền Vương này. Phải biết rằng dù sao hắn năm đó lập rất nhiều đại công và đưa hoàng thượng thượng vị, vạn nhất có người vì chuyện này cáo trạng lên hoàng thượng, tuy chúng ta không sợ nhưng sẽ có nhiều chuyện phiền toái nha.
Nam tử hắc y khác lúc này cảm thấy kỳ quái hỏi.
- Ân, việc này ta đã nghĩ tới, lát nữa sẽ nói cho các ngươi biết. Nhưng các ngươi đã hỏi thì ta cũng trả lời sớm vậy. Sở dĩ ta coi trọng ‘Hiền Vương’ như vậy là vì ta nhận được tuyến báo, vị Tam vương gia này có khả năng có quan hệ lớn với Hắc Linh Hội thế lực lớn nhất Huyền Kinh hiện tại, thậm chí bản thân của hắn chính là hậu trượng của Hắc Linh Hội.
Khâu Long Tử suy nghĩ một chút chậm rãi nói ra phân tích của mình cho đồng bọn nghe.
- Cái gì. Sau lưng Hắc Linh Hội chính là Tam vương gia?
- Không sai. Nếu không phải như thế ta ăn no thừa hơi không ngừng phái người đi chịu chết hay sao. Có thể dò xét tin tức hay không chỉ là thứ yếu, ta chỉ cho Tam vương gia này nhắc nhở, biết có người đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, đừng làm cho Hắc Linh Hội làm ra chuyện gì nhiễu loạn Huyền Kinh. Hai người các ngươi sau khi trở về nên tuyển thêm tử sĩ mấy ngày sau lại đưa vào vương phủ.
Khâu Long Tử cười hắc hắc nói ra.
Hai tên nam tử hắc y gật đầu, tự nhiên cũng khom người đáp ứng một tiếng.
Sau đó Khâu Long Tử cũng không có nói thêm cái gì, lại cho hai người thu thập trận pháp lại, liền mang theo bọn họ bay về hướng Huyền Kinh.
...
Một giờ sau, trong một đám mây màu đen bay trên bầu trời, phía trên đám mây chính là Liễu Minh đang đứng.
Hắn hiện tại lẻ loi một mình mà đến, sau khi mấy chiếc xe ngựa rời đi xa thì hắn mới một lần nữa quay về đây.
Hắn bay quanh rừng cây vài vòng một chút, tinh thần lực cường đại không ngừng đảo qua rừng cây, cảm ứng được trong rừng có cấm chế dao động, lúc này cười lạnh một tiếng cũng quay người rời đi.
Cùng một thời gian trong hầm ngầm tòa cung điện tráng lệ của Huyền Kinh, một gã nam tử thân mặc long bào vàng óng ánh đang liều mạng lăn qua lăn lại vài vòng trên đất, trên gương mặt vốn uy nghiêm lại vặn vẹo hiện ra một miếng lân phiến màu xanh như hạt gạo, đồng thời tóc của hắn xanh sậm, đồng tử hai mắt biến thành màu bạc.
Phanh một tiếng.
Một đuôi cá màu xanh hiện ra bên dưới áo choàng của hắn, sau đó vỗ mạnh lên mặt đất, cho dù mặt đất vô cùng cứng rắn cũng bị nện vỡ tan.
Thần sắc của nam tử này biểu lộ vô cùng thống khổ, hai tay hung hăng chộp vào mặt đất gần đó, lại lưu lại một vết máu nhìn mà giật mình.
Không biết qua bao nhiêu lâu, thân hình nam tử mặc long bào run lên, lại bỗng nhiên buông lỏng một hơi nằm rạp trên mặt đất bất động, chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển mà thôi.
- Hắc hắc. Biến thân đối với con lai hải tộc như ngươi mà nói chỉ là một lần thống khổ mà thôi. Sớm biết như thế thì lúc trước cần gì phải như vậy.
Bỗng nhiên cánh cửa mật thất mở ra, từ bên ngoài có một mỹ phụ trung niên ung dung đi vào bên trong, một thân cung trang hiển thị rõ nét sang quý.
- Trẫm là đương kim hoàng thượng, cho dù không phục dụng linh dược hải tộc các ngươi thì ta nhất định cũng có thể tự mình vượt qua được. Nếu không trẫm chẳng phải thật sự biến thành khôi lỗi?
Nam tử trung niên sau đó hít sâu một hơi, đuôi cá lần nữa biến thành hai chân, cũng miễn cưỡng đứng dậy, âm thanh vô cùng lạnh lùng.
- Chỉ là tiểu quốc nhân tộc mà thôi, đối với hải tộc chúng ta chiếm cứ hải vực vô tận thì căn bản không đáng nhắc tới. Đứa nhỏ ngươi còn chưa có đi qua chỗ hải tộc, không biết thế giới to lớn mới có suy nghĩ buồn cười như vậy. Nếu không phải chúng ta bây giờ có quá nhiều mưu đồ, ta ở trong tộc coi như có chút địa vị, nếu không tại sao phải giả dạng thành phi tử nhân tộc cơ chứ, cũng sinh hạ ra hai người. Lần này cho ngươi ngừng phục dụng linh dược chỉ là chút giáo huấn nhỏ mà thôi, ngàn vạn lần đừng làm ra chút chuyện không đúng.
Trung niên mỹ phụ lắc đầu nói ra, tùy theo không chút hoang mang tại trong mật thất một đem trên ghế ngồi xuống đến.
Nam tử mặc long bào này trên danh nghĩa là chủ nhân Đại Huyền Quốc, đương kim hoàng đế Huyền Trì.
Mỹ phụ trung niên này đương nhiên là mẫu thân của hoàng đế, Đại Huyền Quốc Đổng thái hậu.
Nhưng hai người vào lúc này tương kiến nhau cái có chút căng thẳng, ngược lại tràn ngập khí tức khẩn trương quỷ dị.
- Rốt cuộc các ngươi có mưu đồ gì, bài bố mấy cái bẫy trong suốt vài chục năm qua. Ta đã đáp ứng phối hợp với các ngươi, có thể nói cho ta biết một chút về kế hoạch hay không?
Sắc mặt của Huyền Trì lúc này âm tình bất định, dò hỏi.
- Mưu đồ gì chứ? Còn có chuyện gì mà ngươi không biết, ngươi bây giờ cần làm chính là hiệp trợ đem một ít quan viên có chức vị trọng yếu của Đại Huyền Quốc, thần không biết quỷ không hay thay thành người của chúng ta là được. Nhất định phải bảo đảm, một khi xuất hiện đại biến gì thì cả Đại Huyền Quốc sẽ không xuất hiện đại rung chuyển và quá nhiều phàm nhân rời đi.
- Hừ, chuyện bổ nhiệm người trong mấy năm qua, trong đó có chí ít một phần ba là các ngươi làm. Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Huyền Trì nghe vậy lập tức giận dữ.
- Đương nhiên chưa đủ! Tối thiểu cũng phải hơn một nửa quan viên đều phải do người của ta đảm nhiệm chức vụ mới được. Ta biết rõ những năm này ngươi trên danh nghĩa ngoài mặt thì khuất phục, nhưng trên thực tế trong nội tâm còn có chút ý định khác, nếu không thì lúc trước cũng không vụng trộm liên lạc với giám sát sứ của Quỷ Tông. Nếu không phải ta vận dụng chút thủ đoạn khiến ‘lão Tam’ nghĩ lầm giám sát sứ Quỷ Tông tới tìm hắn, chủ động phái người diệt khẩu giúp ta. Chỉ sợ đúng là bị ngươi phá hư đại sự rồi.
Đổng thái hậu cười lạnh một tiếng nói ra.
- Ta cũng không nghĩ tới lão Tam lá gan trở nên lớn như vậy, thật sự có can đảm ra tay với người Quỷ Tông. Hắn sẽ không sợ sau này bị điều tra ra thì không ai bảo trụ hắn được sao?
Huyền Trì nghe đến đó hừ một tiếng nói ra.
- Hài tử, ngươi đến bây giờ vẫn có lòng dạ hẹp hòi với ta, cũng nên nghĩ ai đã nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn nha. Không phải ngươi cũng muốn lão Tam không thể lo thân hay sao?
Đổng thái hậu nghe được Huyền Trì nói như vậy lại cười rộ lên.
- Việc này quả nhiên cũng không thể lừa gạt ngươi. Nói như vậy Hắc Linh Hội đang làm chuyện gì ngươi cũng rõ ràng?
Huyền Trì nghe vậy sắc mặt rốt cục biến đổi.
- Đương nhiên là ta biết rất rõ ràng, nhưng mà đã có người nguyện ý xuất đầu giúp ta, ta tự nhiên cũng không cần phải làm cái gì.
Đổng thái hậu từ chối cho ý kiến trả lời một câu.
- Ta đây lại hỏi một câu, mấy vị hoàng thúc hoàng bá của ta hiện tại như thế nào rồi. Sau khi bọn họ bị ngươi dụ hoặc bế quan, ngay cả ta cũng không thể gặp mặt một lần.
Huyền Trì trầm mặc một lát mới thở dài hỏi một câu.
- Yên tâm, những hoàng thúc hoàng bá của ngươi có chỗ trọng dụng, sẽ không lấy mạng của bọn họ. Nhưng mà tình hình của bọn họ hiện giờ không khác ngươi bao nhiêu cả. Đến lúc đó không đứng bên chúng ta cũng không phải do bọn họ quyết định.
Đổng thái hậu mỉm cười.
- Cũng như ta, lời này có ý gì?
Huyền Trì nao nao lên.
- Không có gì, việc này sau đó ngươi sẽ biết rõ thôi. Nhưng chuyện ngươi lần trước liên hệ đệ tử Quỷ Tông đã phạm điểm mấu chốt của ta. Nếu như chuyện này còn xảy ra lần thứ hai thì không chỉ nói linh dược ức chế triệt để không có. Chỉ sợ ta sẽ làm ngươi biến mất khỏi nhân gian, đổi một gã khôi lỗ bù nhìn làm hoàng đế Đại Huyền Quốc. Cũng không biết ngươi là thật thông minh hay giả hồ đồ, dùng thân phận hải tộc của ngươi bây giờ thì cho dù những tu luyện giả nhân tộc kia thật sự khu trục chúng ta ra khỏi Đại Huyền Quốc, ngươi cho rằng những tông môn nhân tộc kia còn cho ngươi tiếp tục làm hoàng đế Đại Huyền Quốc sao. Đến lúc đó cho dù nhờ công lao báo tin của ngươi, kết cục tốt nhất của ngươi là vị phong cấm vĩnh viễn. Ngược lại là chờ hải tộc chúng ta chấp chưởng quốc gia này vẫn cần một hoàng đế quản lý đám phàm nhân đấy, thân phận con lai bổn tộc của ngươi là lựa chọn tốt nhất. Chuyên này và bị năm đại tông môn khống chế có khác nhau. Ta có thể nói tất cả đã nói rồi, khuyên ngươi cũng đã khuyên rồi. Nếu như còn không nghe lời thì đứng trách ta không niệm tình mẫu tử.
Thần sắc Đổng thái hậu nghiêm trọng nói xong mấy câu lại ném mấy bình nhỏ lên mặt đất, đứng dậy rời đi .