- Không được. Hiện tại không phải như những năm trước nữa rồi, mấy thế lực lớn đã có chút quan tâm tới chúng ta rồi, nếu như bây giờ có tán tu mất tích thì chỉ sợ thật sự sẽ khiến bọn chúng sinh lòng cảnh giác. Hay là ta dùng thân phận bên ngoài mời chào một đám tán tu nhập phủ, sau đó thần không biết quỷ không hay khiến cho bọn chúng biến mất là được.
Bóng đen cao lớn lắc đầu nói ra.
- Nếu có biện pháp ổn thỏa hơn thì ta sẽ không nhúng tay vào. Đúng rồi, phương diện triều đình không có vấn đề gì chứ, ta đã hơi nghe tiếng gió rồi, một ít khách khanh cấp Kim Linh bắt đầu điều tra chúng ta.
Gã bóng đen cuối cùng gật đầu nói ra, lại ngưng trọng hỏi.
- Khách khanh cấp Kim Linh, chuyện này đúng là phiền toái rồi. Những mà khách khanh của triều đình một khi điều động người nào đó không khác gì chọc vào một tổ ong vò vẽ. Mà những khách khanh của triều đình kỳ thật là người thuộc hoàng thất mới đúng. Nhưng nếu như người trong hoàng thất đã chú ý tới chúng ta, ta không có khả năng không thu được tiếng gió. Hiện tại có lẽ chỉ là những khách khanh tự mình hành động a. Như vậy đi, ta quay đầu lại sẽ cho người đi dò xét chuyện này. Trước đó không nên trêu chọc những khách khanh cấp Kim Linh này. Hoàng thất khác với những tông môn ở xa ngàn dặm kia, nếu như biết rõ có người tính toán bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ ra tay trước tiên, cũng không phải là là chuyện mà chúng ta tình nguyện nhìn thấy. Hơn nữa dùng thực lực hoàng thất Đại Huyền Quốc thì chỉ sợ đã sớm lặng lẽ bồi dưỡng ra Linh Sư rồi, chỉ là bọn họ không dám để lộ ra mà thôi.
Bóng đen cao lớn nói ra.
- Cái gì, hoàng thất đã có Linh Sư, ngươi nghe tin tức này từ đâu vậy?
Tên bóng đen thứ hai nghe vậy thì chấn động hỏi lại.
- Ta còn không có chứng cớ xác thực, chỉ hơi suy đoán mà thôi.
Bóng đen cao lớn lắc đầu nói ra.
- Cho dù là thật thì những Linh Sư của hoàng thất không đủ gây ra bao nhiêu sóng gió, nếu không bọn họ chỉ cần hiển lộ hành tung trước mặt của người khác, chỉ sợ năm tông môn sẽ diệt hoàng thất trước tiên. Như vậy đi, lúc nữa nên dặn dò dám thủ hạ không nên đụng vào khách khanh cấp Kim Linh. Cũng may, chỉ cần nhịn qua thời gian nửa năm này là mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Gã bóng đen cuối cùng sau khi trầm mặc thật lâu lại cười lạnh nói một câu.
- Ân, cũng chỉ có thể trước như thế.
Tên bóng đen thứ hai thở dài nói ra.
Trong khoảng thời gian còn lại, ba người lại tụ tập cùng nói chuyện với nhau một lát rồi mới nhao nhao đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Liễu Minh một lần nữa quay về Huyền Kinh đã là lúc xế chiều.
Lúc này hắn đã hóa thân thành một gã đạo sĩ trung niên, chậm rãi đi trên đường phố nào nhiệt của Huyền Kinh.
Bỗng nhiên thân hình của hắn khẽ động đi vào trong ngõ hẻm.
Con hẻm nhỏ này không tính là dài, nhưng mà hai bên đã có bảy tám cửa hàng đang mở cửa.
Liễu Minh đi vào vài bước thì đừng lại trước một tiệm quan tài, không chút hoang mang đi vào.
- Khách quan, ngài muốn đặt hàng quan tài sao?
Một nam tử trung niên bị gù đang đứng trước mặt một quan tài mới tinh và sơn đen nó, vừa thấy Liễu Minh đi vào thì bỏ công việc trên tay đi qua hỏi thăm.
Liễu Minh dò xét người gù trước mặt này một lúc, không nói lời gì, lại móc trong tay áo ra một khối ngọc bội.
Vốn thần sắc của người gù bình tĩnh, vừa thấy lệnh bài thì sắc mặt đại biến, thân hình bỗng nhiên nhoáng một cái đóng cửa tiệm lại thật nhanh.
Hắn lúc này mới đi tới trước mặt của Liễu Minh, từ trên người móc ra một cái lệnh bài thiết.
Từ kiểu dáng lớn nhỏ, trừ màu sắc ra thì không khác gì cái lệnh bài của Liễu Minh đang cầm.
Liễu Minh vung cổ tay lên, đem ngân bài ném qua.
Người gù thấy vậy cũng ngưng trọng ném thiết bài qua.
Liễu Minh bắt lấy thiết bài và nhìn qua vài lần, lại rót một ít pháp lực vào trong.
Đồ văn trên thiết bài lúc này sáng lên, có mấy đồ văn màu đen cổ quái hiện ra.
Liễu Minh nhìn rõ ràng những phù văn này thì mới gật đầu ngừng rót pháp lực vào, linh quang của thiết bài thu lại.
Thời điểm này người gù lấy ra một cái tiểu bình, từ đó đổ chất lỏng không biêt tên lên ngân bài, lại cẩn thận nhìn qua vật trong tay một lúc mới thở dài một hơi đem ngân bài đưa qua.
- Sứ giả đại nhân thân phận không sai. Tại hạ với tư cách là ám tử trong tông, không nghĩ đời này còn gặp lại sứ giả đại nhân.
- Ta là người giám sát mới tới Huyền Kinh này, ngươi cũng biết chuyện giám sát sứ tiền nhiệm của bổn tông mất tích chứ.
Liễu Minh cũng đem thiết bài đưa lại cho đối phương, sau đó nói ra một câu.
- Đại nhân làm gì dùng lời lẽ thăm dò chứ! Ta với tư cách ám tử trong tông, pháp lực đã sớm bị phế bỏ từ sớm, bình thường căn bản không tìm hiểu chuyện gì cả, cũng không tiếp xúc với bất cứ Linh Đồ gì, chỉ là một người bình thường sinh hoạt trong Huyền Kinh này mà thôi. Tác dụng duy nhất chính là vào lúc mấu chốt cung cấp một nơi truyền tin về trong tông mà thôi. Đại nhân đã tìm tới ta thì xem ra con đường liên hệ bên ngoài đã không còn tồn tại nữa.
Người gù chậm rãi nói ra.
- Rất tốt, ngươi đúng là rất giữ bổn phận của mình. Nếu không chỉ sợ ngươi không có khả năng còn sống tới bây giờ. Liễu Minh nghe vậy không có tức giận, ngược lại khen ngợi một câu.
- Sứ giả đại nhân đi theo ta. Có trận pháp liên hệ với trong tông, nó được kiến tạo dưới lòng đất, mỗi năm kiểm tra một lần, nhưng lần vận dụng trước đó cũng đã qua hai mươi năm rồi.
Người gù hít sâu một hơi nói ra.
Liễu Minh gật gật đầu, đi theo hắn ra sau cửa hàng.
Sau đó bọn họ đi xuyên qua vài tiểu viện lại đi vào một sương phòng hết sức bình thường.
Diện tích gian phòng không lớn, trừ một giường lớn và một cái bàn hai cái ghế thì không thấy có đồ dùng gì trong nhà.
Người gù lại vài bước tới chiếc chiếu, đột nhiên hai tay dùng sức ấn cơ quan trên giường một cái.
Giường gỗ lúc này có âm thanh Gặc... vang lên, phần giữa của nó phân ra làm hai lộ ra một cửa động, còn có một thiềm đá đi xuống dưới.
Người gù đốt lửa lên một cây đuốc, sau đó đi vào trong tầng hầm.
Thần sắc Liễu Minh hơi động cũng đi nhanh vào.
Hai người đi không bao lâu thì âm thanh từ chiếc giường vang lên, không ngờ tự hành khép lại.
Liễu Minh hai người đi ước chừng ba mươi trượng, rốt cục đi vào gian nhà đá dưới mặt đất.
Nhà đá này có diện tích vài chục trượng, trên mặt đất cố bố trí một trận pháp lớn, ở giữa trận pháp có cấm một quả tinh thạch màu trắng.
Ở trong trận còn có bệ đá lớn cao một trượng, mặt ngoài còn có vô số linh vân khắc lên, thình lình cũng có những tiểu trận pháp.
- Đây là trận pháp đưa tin. Cho dù cách nhau bao nhiêu xa cũng đủ truyền tin tức quay về trong tông môn, nhưng mà tiêu hao không gian tinh thạch cũng kinh người, điều kiện cho phép thì nên tận lực đưa tin ngắn gọn trở về thôi. Phương pháp sử dụng khẳng định sứ giả đại nhân đã học qua rồi, ta cũng không nhiều lời.
Người gù đứng bên ngoài trận pháp nói ra.
- Ân, lúc ta tới đúng là có xem qua phương pháp sử dụng.
Liễu Minh nhìn qua bệ đá khẽ nhíu mày, nói ra.
- Đã như vậy ta sẽ đi ra ngoài trông coi. Sau khi sứ giả đại nhân dùng xong thì tự lên là được. Không cần lo lắng pháp trận này chấn động bị phát hiện, gian nhà đá này dùng tài liệu đặc biệt tạo thành, đủ để hấp tất cả chấn động.
Người gù gật gật đầu nói ra, sau đó phối hợp đi ra ngoài.
Liễu Minh nhìn qua trận pháp vài lần mới một tay bấm pháp quyết, mấy đạo lục quang bắn ra, lóe lên tức thì rồi biến mất trong trận pháp.
Trong chốc lát cả tòa pháp trận có âm thanh ông ông mở ra, linh vân bốn phía lúc này sáng lên...
Một giờ sau Liễu Minh lại đi ra khỏi cửa hàng quan tài, cũng thong dong đi ra phố nhỏ và đi lên phố lớn.
Thời gian còn lại hắn đi dạo trên các con phố.
Thời điểm khi trời tối thì hắn lần nữa tiến vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhưng lúc đi ra đã biến thành bộ dáng nho sinh mười mấy tuổi, chậm rãi đi tới Tiễn phủ.
Sáng sớm hôm sau, nghỉ ngơi một đêm Liễu Minh lần nữa đi ra khỏi cửa Tiền phủ.
Lúc này đây hắn trực tiếp đi thuê một chiếc xe ngựa, lại phân phó xa phu đi thẳng tới Tiên Hà Sơn.
Tiên Hà Sơn khác với các ngọn núi bên ngoài Huyền Kinh, bản thân Huyền Kinh đại bộ phận kiến trúc dựa vào núi mà xây thành, mà cả tòa Tiên Hà Sơn đều quy cho triều đình cả, trên núi chẳng những quanh năm có đại quân giáp sĩ tuần tra, càng có một ít nơi có linh khí nồng nhất trực tiếp chia cho những khách khanh cấp Kim Linh của triều đình.
Cái gọi là cho người ngoài thuê động phủ kỳ thật chỉ là những nơi nguyên khí kém cỏi nhất của Tiên Hà Sơn mà thôi.
Chính là như vậy nên những động phủ này có phí tổn kinh người, đủ để những tán tu bình thường đau lòng không thôi. Cho nên loại sinh ý cho thuê này không tốt lắm, trên Tiên Hà Sơn cũng không có bao nhiêu tán tu ở lại cả.
Khi Liễu Minh đứng trên một tòa đại điện của Tiên Hà Sơn, điểm danh thuê một động phủ trung đẳng trong thời gian dài, một nam tử trung niên quản sự đưng trước mặt của hắn mặt mài hớn hở.
Hắn lại đưa ra một địa đồ sơn thủy các động phủ cho Liễu Minh lựa chọn một cái, hắn thích cứ chọn một nơi là được.
Liễu Minh nhìn qua địa đồ, thuận miệng hỏi một ít địa phương mình cảm thấy hứng thú, hoặc gật đầu hoặc lắc đầu một phen, cuối cùng nhất chọn lựa một vị trí vắng vẻ, trước cửa vừa vặn có một con sông nhỏ chảy qua động phủ.
Hắn được quản sự dẫn dắt tự mình đi tới động phủ xem xét một phen, cảm thấy có chút thoả mãn thì thanh toán món tiền mấy ngàn linh thạch thuê một năm, sau đó lấy lệnh bài từ chỗ quản sự đang cao hứng.
Những động phủ này bên ngoài có một ít trận pháp đơn giản, nếu như không có lệnh bài mà xông loạn sẽ kinh động vệ sĩ tuần sơn, cho nên so với những địa phương khác thì Tiên Hà Sơn xem như nơi an ổn.
Sau khi Liễu Minh rời khỏi Tiên Hà Sơn cũng không có lập tức đi về Tiễn phủ, tiếp tục đi quanh Huyền Kinh nửa ngày.
Thời gian buổi tối hắn lại trở lại Tiễn phủ, ở đây đã sớm có người đang chờ đợi hắn.