Lúc này chỗ sau lưng của hắn nhìn thì như không có người thì có linh quang nhàn nhạt lóe lên, thân hình Liễu Minh lúc này hiển hiện ra, ánh mắt của hắn quét nhìn qua nam tử áo xám kia, nhàn nhạt tự nói một câu:
- Thậm chí ngay cả thủ thuật che mắt đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, xem ra chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tiếp theo hắn đưa tay hư không một trảo, nam tử không nhúc nhích kia cũng bay lên theo hắn, bị hắn nắm vạt áo kéo ra một chỗ khác, tay kia của hắn tùy tiện tìm kiếm trong người của nam tử này nhưng mà rỗng tuếch không có thu hoạch gì cả.
Liễu Minh nhướng mày, đột nhiên há miệng ra phun một đoàn hắc quang vào mặt của nam tử này.
Nam tử áo xám vốn đang hôn mê lập tức tỉnh táo trở lại, nhưng mà trong nháy mắt hắn mở to mắt ra thì lập tức có hai đạo bạch quang bắn vào đôi mắt của hắn.
Thần thức của nam tử này lập tức trầm xuống, hai mắt bắt đầu ngốc trệ đờ đẫn, đồng thời như có âm thanh cực kỳ xa xăm truyền vào trong tai của hắn:
- Ngươi là ai, ai phái ngươi đi theo dõi ta từ bên ngoài Tiễn phủ...
Thời gian một nén hương sau, sau khi Liễu Minh buông tay ra thì nam tử áo xám đang hôn mê lập tức té xuống đất.
- Tụ Bảo lâu! Xem bộ dáng chính là đối đầu với Bách Linh Cư, nhưng mà chuyện này không liên quan gì tới ta cả, trước không cần để ý tới.
Liễu Minh như có điều suy nghĩ rồi tự nói ra, bạch quang nhàn nhạt trong mắt của hắn cũng thu liễm trở lại.
Vừa rồi hắn không có thi triển thủ đoạn suy hồn gì đó, hắn chỉ sử dụng tinh thần lực cường dại của mình làm ra thủ đoạn thôi miên tên nam tử áo xám mà thôi.
Tuy loại thủ đoạn này đối với với cường giả Linh Đồ không có hiệu quả gì cả, nhưng đối phó với người bình thường và luyện khí sĩ cấp thấp là không thành vấn đề.
Lúc này Liễu Minh lại bấm pháp quyết thêm một lần nữa, trong cơ thể xuất hiện âm thanh như pháo nổ truyền ra ngoài, thân hình của hắn bắt đầu chấn động và cao lớn, hắn lập tức hóa thành một nam nhân vai hùm lưng gấu.
Sau đó hắn đưa tay lên sờ mặt của mình một lần, lại biến thành một tráng hán có gương mặt cùng hung cực ác.
Một tay của Liễu Minh vỗ vào cánh tay kia, lúc này miếng tu di loa hiện ra, sau đó hắn rót một chút pháp lực vào bên trong, sau đó một vòng hào quang hiện ra, một bộ quần áo đen trống rỗng xuất hiện bên ngoài.
Hắn cỡi bỏ bộ quần áo xanh trên người ra, lại thuận tay nhét vào trong tu di loa, sau khi mặc xong bộ quần áo đen thì thong dong đi ra khỏi nhõ hẻm.
Một giờ sau có một chiếc xe ngựa bình thường chạy ra cửa tây của Huyền Kinh, xe ngựa đi ra ngoài thành lại hướng về một ngọn núi nhỏ có khung cảnh tú lệ.
Xe ngựa dừng lại phía dưới, cửa xe mở ra.
Liễu Minh biến thành hắc y đại hán từ trên xe ngựa đi ra ngoài, quay đầu ném cho xa phu một thỏi bạc thì hắn bắt đầu dọc theo đường núi mà đi.
Ước chừng qua một bữa cơm thì hắn đã đi tới một đạo quan nhỏ nằm ở trên sườn núi.
Đạo quan này chiếm diện tích chừng một mẫu, cánh cửa lớn đóng chặt, cũng có tường đá sơn sơn thiếp vàng vây quanh, nhưng từ xa nhìn lại thì đại điện bên trong rộng lại không vượt qua năm sáu gian.
Liễu Minh ngẩng đầu đưa mắt nhìn qua cái bản của đạo quán là ‘Tiểu Thanh Quan’, lúc này mỉm cười, hắn đi lên vài bước tới trước cửa, sau đó lại gõ cái vòng trên cửa vài cái.
- Ai? Nếu là tới đây dâng hương thì xin thứ cho bản quán hiện tại tạm thời không tiếp khách, lão quán chủ gần đây đã bế quan rồi nên không cách nào tiếp khách quý.
Cánh cửa không có mở ra, từ bên trong có âm thanh thanh thúy của đồng tử vang lên.
Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc hơi động một chút, trong miệng lại nhàn nhạt nói ra.
- Ta là từ thân thích phương xa của quán chủ, có chuyện quan trọng cần phải tương kiến.
- Cái gì, thân thích của quán chủ? Vậy thỉnh khách nhân chờ một chút.
Đồng tử có vài phần ngoài ý muốn nói ra.
Sau đó có âm thanh chạy chậm truyền tới, cửa lớn đạo quan mở ra, từ bên trong có một đạo đồng thanh tú chừng mười ba mười bốn tuổi đi tới, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn qua Liễu Minh.
- Ta có một kiện tín vật, cầm lấy đưa cho quán chủ của các ngươi xem đi, hắn sẽ biết rõ ta là ai.
Liễu Minh nhìn qua đạo đồng, không khách khí lấy ngọc bội trong tay áo trực tiếp đưa tới.
- Vậy thỉnh cư sĩ đợi thêm một lát, ta đi rồi trở về!
Đạo đồng do dự một chút vẫn tiếp nhận ngọc bội của Liễu Minh, lúc này đóng cửa lại.
Liễu Minh thấy vậy hai mắt có chút nhíu lại, nhưng hắn không nói gì chỉ nhíu mày chờ đợi.
Thời gian không dài, chừng một lát cánh cửa đại môn lại mở ra, đạo đồng lại hiện thần lần nữa, cũng có chút áy náy cúi người hành lễ nói:
- Cư sĩ mời vào. Quán chủ đã xuất quan, cũng đang chờ trong sương phòng.
Ánh mắt Liễu Minh lại quét mắt nhìn qua đạo đồng vài lần, không nói hai lời đi nhanh về phía trước.
Vì vậy dưới sự dẫn dắt của đạo đồng, hắn đi vào đạo quan xuyên qua cửa hông đại điện đi vào một sân nhỏ phía sao đại điện, bên trong có một gian phòng yên tĩnh.
- Vị cư sĩ này, ngươi đi vào là được, quán chủ đang ở bên trong.
Đạo đồng đi tới trước mái hiên gian phong, thân thể hơi nghiêng cung kính nói ra.
- Tốt, có phải ngươi đã quên cái gì đó rồi không?
Liễu Minh gật gật đầu đi qua, nhưng mà hắn đi tới trước cửa thì dừng bước lại, quay đầu nhìn qua đạo đồng hỏi một câu.
- Ah, đúng rồi, đây là tín vật của cư sĩ lúc trước, kính xin cất kỹ lần nữa.
Đạo đồng kia nghe vậy vốn ngẩn ngơ, nhưng lập tức tỉnh ngộ móc nửa khối ngọc bội trong tay áo ra ngoài, hai tay đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh gật gật đầu, cánh tya của hắn khẽ động, một tay cầm lấy.
Răng rắc một tiếng!
Đột nhiên cánh tay của Liễu Minh tăng vọt một đoạn, bàn tay kia hơi nghiêng chụp lấy cổ của đạo đồng, chỉ run tay một cái cổ của đạo đồng bị hắn bóp gãy.
Đạo đồng lúc này không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã lập tức chết đi!
Năm ngón tay của Liễu Minh hơi buông lỏng xuống, thi thể đạo đồng mềm nhũn ngã xuống đất.
Cơ hồ cùng một thời gian vách tường hai bên sân nhỏ đột nhiên hiện ra vô số lỗ thủng, âm thanh xé gió vang lên, lại có vô số tên nỏ bắn tới, hóa thành vô số hàn quang kích xạ vào người Liễu Minh.
Liễu Minh nhíu mày, tay áo run lên lộ ra thanh nguyệt kiếm đã sớm chuẩn bị từ trước, hắn chỉ múa một cái từng bóng kiếm hiện ra bảo hộ thân hình của hắn.
Những tên nỏ kia vừa tiếp xúc với bóng kiếm lại nhao nhao lui ra phía sau, hóa thành từng đoàn xích diễm cuốn tới.
Nhưng sau đó một khắc, đột nhiên trong bóng kiếm của Liễu Minh phát ra tiếng thét dài, sau đó kiếm khí thái thịnh, tất cả xích diễm nhao nhao tán đi.
Sau đó hàn quang của bóng kiếm lóe lên, có mấy đạo kiếm khí màu xanh lập tức chém qua vách tường ở hai bên.
- Không tốt, tránh mau!
Lúc này trong vách tường hai bên vang lên nhiều âm thanh kinh hô.
Ánh sáng màu xanh lập tức lóe lên, kiếm khí liền chui vào trong vách tường không thấy bóng dáng.
Âm thanh kêu thảm thiết vang lên, vách tường hai bên bị chém thành hai nửa, từ đó hiện ra tám bóng người màu trắng.
Vách tường sân nhỏ hai bên được sơn màu sáng, bên trong có người ẩn nấp trong đó.
Mà những bóng người áo trắng này trên tay có cầm theo tên nỏ màu vàng, nhưng sau một khắc thì hóa thành hai nửa mất mạng.
Liễu Minh vừa thả ra kiếm khí chẳng những chém đứt vách tường, cũng chém giết những tên áo trắng ẩn nấp bên trong.
Đúng lúc này đột nhiên Liễu Minh giẫm chân một cái, thân hình của hắn lại phóng lên trời.
Cùng một thời gian đột nhiên đất bùn dưới chân xuất hiện một đạo hàn quang, hàn quang lóe lên nhưng không bắt dính được Liễu Minh đã bay lên cao.
Thanh nguyệt kiếm trong Liễu Minh lúc này chém vào hư không một cái, một đạo kiếm khí dài hơn một trượng chém xuống.
Vèo một tiếng.
Mặt đất phía dưới bắn ra tung tóe, một bóng người vàng nhạt từ trong mặt đất bắn ra ngoài, hắn hơi nghiêng người né tránh.
Thần sắc Liễu Minh không thay đổi, đột nhiên hắn duỗi một ngón tay ra, một đạo kiếm khí bắn về phía đối phương...
Kiếm khí màu xanh bắn không trúng đối phương, bóng người màu vàng này đột nhiên có hào quang bao phủ toàn bộ thân thể.
Nhưng mà Liễu Minh dựa vào tinh thần lực cường đại lại ngạnh sanh cải biến phương hướng của kiếm khí.
Sau đó âm thanh hét thảm vang lên, bóng người màu vàng hóa thành huyết vũ bay lên cao cao.
Liễu Minh làm như không nhìn thấy một màn này, một tay cầm kiếm lơ lửng trên không trung, đồng thời cổ tay khẽ đảo nhìn chằm chằm vào sương phòng nhàn nhạt nói một câu:
- Các hạ nấp ở bên trong lâu như vậy không ra ngoài, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta sẽ tha cho ngươi một mạng hay sao?
- Đạo hữu thần thông kinh người, nghĩ đến chắc là giám sát sư của Quỷ Tông phái tới không thể nghi ngờ. Lão phu tự hỏi không phải là đối thủ, không biết cần điều kiện gì mới có thể bảo trụ tính mạng?
Trong sương phòng truyền ra âm thanh của nam tử.
- Hắc hắc, đã biết rõ ta là giám sát sứ mới tới còn dám mai phục ta như vậy, có thể thấy được giám sát sư lúc trước của bổn tông mất tích cũng là tác phẩm của các ngươi. Ngươi nói ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Liễu Minh cười hắc hắc trả lời một tiếng.
- Xem ra hôm nay thực sự không phải ngươi chết thì ta vong. Nhưng ta còn có nghi hoặc muốn hỏi hy vọng đạo hữu có thể giải đáp một chút. Ta tự hỏi tất cả mai phục đã không chê vào đâu được, đạo hữu phát hiện không ổn ở nơi nào.
Âm thanh khàn khàn hơi dừng lại một chút, lại chậm rãi nói ra.
- Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết những việc này sao, đã không muốn đi ra thì ta cũng không cần khách khí với ngươi nữa.
Liễu Minh lại hừ lạnh một tiếng, căn bản không muốn nói nhảm gì với người trong sương phòng, lúc này một tay bấm niệm pháp quyết, một lưỡi đao gió màu xanh nhạt hiện ra trước mặt của hắn, tay áo lại run lên thì bảy tám đạo đao gió bắn xuống phía dưới.
Phanh Phanh vài tiếng, lưỡi đao gió không ngừng chém vào trong sương phòng.
Liễu Minh thấy vậy ánh mắt có chút ngưng tụ.
Dùng thực lực của hắn bây giờ thi triển lưỡi đao gió uy lực to lớn vượt qua xa những Linh Đồ bình thường có thể so sánh, cho dù là trung kỳ Linh Đồ bình thường chỉ sợ cũng không cách nào dễ dàng đón đỡ.
Không ngờ địch nhân trong phòng lại là một hậu kỳ Linh Đồ.
Trong nội tâm Liễu Minh tự định giá một chút, nhưng động tác trong tay của hắn không chậm chút nào, pháp quyết biến đổi và từng đạo hỏa cầu màu vàng nhạt hiện ra, hắn quát khẽ một tiếng liền bắn xuống phía dưới.
Những hỏa cầu này còn chưa đánh xuống thì khí tức cực nóng của nó đã áp xuống rồi.
Oanh một tiếng.
Một đạo nhân ảnh phá vỡ nóc sương phòng bay ra ngoài, hắn hóa thành một con gió trốn ra khỏi đỉnh núi.
Nhưng Liễu Minh dường như đã sớm có chuẩn bị rồi, tay áo run lên, một đạo xiềng xích màu bạc bắn nhanh ra ngoài, hơn nữa hơi nhoáng một cái đã xuất hiện trói buộc bóng người đối diện.