Giữa không trung hai bên đại điện là hai bình đài rộng lớn, bên trên có đặt rất nhiều dãy ghế. Hiển nhiên đây là vị trí chuẩn bị cho các vị gia chủ. Lúc này, đã không ít người có ngồi xuống chiếc ghế của mình. Chỉ thấy Liễu Minh khẽ lóe thân hình, bay đến một vị trí vắng người tiếp đó lặng lẽ ngồi xuống. Từ nơi này, hắn có thể quan sát rõ ràng khung cảnh bên dưới.
Phía trước hai khu ghế ngồi là một tế đàng bốn mặt to lớn, được xây từ một loại đá màu đen kỳ dị. Chính giữa còn có một pho tượng Ma Nhân cao chừng năm mươi trượng, tay cầm thiết thương, thoạt nhìn vô cùng sống động. Mỗi góc tế đàn còn có một pho tượng mình người đầu thú cao chừng mười trượng với màu sắc khác nhau, theo thứ tự lần lượt là Ma Nhân đầu hổ, đầu sư, đầu sói và đầu báo. Bốn pho tượng này tuy rằng thô kệch nhưng được điêu khắc rất sống động. Khí thế hung ác của chúng tựa hồ có thể bùng phát ra ngoài bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ một chút, Liễu Minh có thể khẳng định Ma Thiên muốn hắn tham gia đại điển lần này là có toan tính gì đó chỉ là chưa thể xác định mục đích cụ thể của y là gì.
Cấm chế bảo vệ Hoàng Cung quả nhiên chặt chẽ như dự tính. Vừa mới bước vào, họ Liễu đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng thế nhưng lúc này khi muốn cảm ứng lần nữa thì lại không thể phát hiện chút nào bất thường. Trong lúc này, theo sự quan sát của Liễu Minh, không ít gia chủ của các thế gia đã lần lượt kéo đến. Vốn không quen biết một ai, vì vậy sau khi nhìn quanh một hồi, hắn liền nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi nghi thức sắc lập thái tử.
Xin hỏi, các hạ có phải là Liễu Minh, gia chủ của Thanh gia tại Tuyền Châu đúng không? Liền tại lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên.
Liễu Minh mở to mắt thì thấy một người thanh niên mập mạp trắng trẻo đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt đầy thịt bày ra dáng vẻ tươi cười nồng đậm.
Tại hạ chính là Liễu Minh, các hạ là? Liễu Minh ngẩng đầu quan sát đối phương thật nhanh rồi bất động thanh sắc hỏi lại một câu.
Nam tử này thoạt nhìn không đáng chú ý thế nhưng cũng có tu vi đạt đến Thiên Tượng hậu kỳ. Hắn không hề có ấn tượng gì về nhân vật này vì vậy theo lý thuyết hai bên đáng ra chưa từng gặp nhau mới phải. Hơn nữa, họ Liễu hầu như không quen biết ai ở đây, vậy mà đối phương chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra tên tuổi của hắn. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Ta chính là Triệu Chân, gia chủ của Triệu gia tại Vọng Châu, cũng là biểu ca của Dĩnh công chúa. Nghe qua đại danh của Liễu gia chủ từ lâu, hôm nay rốt cuộc có duyên gặp mặt, thật là may mắn. Thanh niên mập mạp vừa tươi cười ha hả vừa tự giới thiệu bản thân.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Thì ra là Triệu gia chủ. Vừa rồi Liễu Minh có chỗ thất lễ, kính xin Triệu huynh thông cảm! Liễu Minh tươi cười, chắp tay thi lễ một cái.
Liễu gia chủ quá khách khí rồi, mời ngồi. Triệu Chân vừa ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Liễu Minh vừa hặc hặc cười nói.
Trong lúc này, họ Liễu cũng có điều suy nghĩ. Theo lời Hoàng Phủ Ngọc Phách hôm qua, đáng lý không thể có người biết đến mối quan hệ giữa hắn và Triệu Thiên Dĩnh mới đúng.
Triệu gia chủ đã nghe Dĩnh công chúa nhắc đến tại hạ sao? Nghĩ đến đây hắn bèn hỏi vờ một câu.
Ha ha, đúng vậy, ta cùng Dĩnh công chúa tuy chỉ là bà con nhưng mẫu thân của nàng lại là sư tôn của tiểu đệ. Ta và công chúa có thể nói là lớn lên cùng nhau. Năm năm trước, sau khi trở về Ma Hoàng cung, ta có ghé thăm công chúa và được nghe một ít sự tình có liên quan đến Liễu gia chủ. Triệu Chân ha ha cười nói.
Lập tức, y chợt ghé sát bên người Liễu Minh, thần thần bí bí thì thầm một câu:
Không thể ngờ được, Liễu gia chủ lại có thể tham gia hành trình Ma Uyên lần trước, quả thật khiến cho Triệu mỗ vô cùng bội phục.
Triệu gia chủ quá khen, chỉ là may mắn mà thôi. Lần đó, Liễu mỗ cũng bị trọng thương, suýt nữa để lại mạng nhỏ bên trong bí cảnh. Liễu Minh khẽ buông lỏng nội tâm. Xem ra người này không biết nhiều lắm về quan hệ giữa hắn và Triệu Thiên Dĩnh.
Lúc này, thời gian đến lúc cử hành nghi thức vẫn còn sớm, Liễu Minh không có việc gì khác liền tùy tiện bắt chuyện với Triệu Chân. Họ Triệu dường như cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Ma Uyên bèn không ngừng hỏi thăm Liễu Minh sự tình xảy ra trong đó. Triệu gia tại Vọng châu là thế lực có quan hệ thông gia với Hoàng Phủ thế gia cho nên Triệu Chân hiểu biết rất nhiều vấn đề liên quan đến Vương triều trung ương. Hơn nữa vị gia chủ này lại có tính khoe khoang, giúp cho Liễu Minh biết thêm rất nhiều sự tình có quan hệ đến gia tộc Hoàng Phủ. Sau khi trò chuyện một chút, hai người liền nói tới nhân tuyển cho việc xác định người thừa kế lần này. Lúc này, Triệu Chân bỗng nhiên xoay chuyển chủ đề:
Liễu huynh, ngươi đã từng tới Khôn Tâm điện rồi chứ?
Tại hạ bất quá chỉ là gia chủ của một gia tộc địa phương nhỏ bé, ngay đến trung ương Hoàng thành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, làm sao từng đến Khôn Tâm điện được chứ? Liễu Minh lắc đầu cười khổ.
Là tại hạ lỡ lời. Liễu huynh có điều không biết. Cung điện này có điểm khác biết với địa phương khác, cũng chính là nơi Ma Hoàng đời thứ nhất của vương triều trung ương từng tu luyện, tồn tại đến nay cũng hơn vài chục vạn năm. Triệu Chân nhìn quanh một chút rồi chợt hạ giọng một cách thần bí.
Liễu Minh có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới cung điện này lại có địa vị đặc thù như vậy.
Toàn bộ Khôn Tâm điện đều được xây từ loại đá Hắc Diệu Ma Tinh tinh khiết. Ngươi hãy nhìn mặt sàn, vách tường, còn có vách tường, tất cả đều là thứ khoáng thạch hiếm có kia. Chỉ một viên nhỏ đã có giá trị liên thành. Số lượng đá Hắc Diệu Ma Tinh trên toàn đại lục Vạn Ma hiện nay cộng lại chỉ sợ cũng không bằng một nửa cung điện này! Thanh niên mập mạp chậc chậc tán thưởng.
Liễu Minh chưa từng nghe qua cái tên Hắc Diệu Ma Tinh thạch. Loại đá này trân quý như vậy chẳng lẽ là vì sở hữu năng lực thôn phệ?
Đúng rồi, ta nghe nói người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua cũng không phải là do Ma Hoàng bệ hạ tự mình tuyển chọn, không biết là thật hay giả? Liễu Minh rất nhanh dẹp vấn đề Hắc Diệu Ma Tinh thạch dẹp sang một bên để hỏi sang vấn đề canh cánh trong lòng từ trước.
Hắc hắc, không biết Liễu gia chủ cũng biết đến việc này. Đây có thể coi là bí mật được Hoàng Phủ thế gia tận lực giữ kín trên toàn đại lục Vạn Ma. Triệu Chân kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh.
Trùng hợp nghe được thế nhân truyền miệng một tí mà thôi, nào có thông kim bác cổ được như Triệu gia chủ. Liễu Minh cười nhạt một tiếng sau đó tùy ý tán dương đối phương một câu.
Quả nhiên, Triệu Chân nghe vậy liền tỏ ra vô cùng hài lòng, vừa cười vừa nói:
Đâu có đâu có, Liễu huynh quá khen. Dù sao đợi chút nữa Liễu gia chủ sẽ có thể nhìn thấy ngay thôi, bây giờ ta có nói cũng không thành vấn đề lớn.
Hoàng triều mỗi khi tuyển chọn Ma Hoàng kế nhiệm, chính như Liễu huynh đã nói, cũng không phải do con người chỉ định mà giao phó cho một kiện chi bảo trấn tộc gọi là Hư Ma Đỉnh xem xét các đệ tử dòng chính của Hoàng Phủ thế gia. Triệu Chân nhích tới gần Liễu Minh, ngữ khí có chút thần bí.
Lại có chuyện như thế... Liễu Minh tỏ vẻ giật mình, trong lòng cảm thấy có chút hoang đường.
Đường đường tuyển chọn Ma Hoàng lại giao cho một kiện bảo vật quyết định.
Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng Liễu gia chủ. Có điều việc này quả tình là thật. Nghe nói kiện Hư Ma đỉnh kia cực kỳ thông linh, đã vượt quá phạm trù Pháp bảo bình thường. Phẩm chất của nó được cho rằng đã vượt qua Động Thiên Pháp Bảo. Triệu Chân tỏ ra thú vị.
Liễu Minh nghe vậy càng tỏ ra ngạc nhiên hơn trước. Vượt qua Động Thiên Pháp Bảo, chẳng lẽ Hư Ma đỉnh kai cũng là Huyền Linh chi bảo giống với Hồn Thiên kính hay sao?
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, cánh cửa bên hông đại điện đã từ từ mở ra. Hoàng Phủ mang theo Hoàng Phủ Ngọc Phách, Hoàng Phủ Chiêm Thiên cùng một người đàn ông tóc bạc mặt mũi dữ tợn đi vào đại điện. Theo sau bọn họ là mười gã đệ tử dòng chính của vương triều trung ương. Triệu Thiên Dĩnh cũng thình lình có mặt trong đó. Liễu Minh thấy vậy liền khẽ nhíu mày. Cô gái này thoạt nhìn không có việc gì nhưng trên trán mơ hồ hiện lên một tia phiền muộn, nghĩ đến đây hắn không khỏi âm thầm thở dài. Gia chủ các thế gia nhìn thấy cảnh này lập tức yên tĩnh trở lại. Chỉ còn lại tiếng bước chân vang vọng trong đại điện trống trải. Sắc mặt Hoàng Phủ Ung cùng ba vị trưởng lão sau lưng y đều có vẻ nghiêm nghị. Trong lúc đó, vẻ mặt của phần lớn đệ tử sau lưng bọn họ cũng không giấu được một chút khẩn trương. Đoàn người chân bước liên tục, trực tiếp tiến lên tế đàn sau đó quay người hướng mặt về tiền phương. Sau khi quay đầu nhìn qua đám người đang ngồi bên trên, Triệu Thiên Dĩnh lập tức cúi đầu.
Lần này, gia tộc Hoàng Phủ chúng ta chân chọn thái tử. Đặc biệt mời chư vị gia chủ tiến đến xem lễ, làm chứng. Hoàng Phủ Ung cao giọng tuyên bố.
Vừa dứt lời, toàn thể gia chủ trên bình đài lập tức đồng loạt đứng dậy. Lấy gia chủ của ba đại gia tộc quyền thế làm đầu, bọn họ đều thi lễ với Hoàng Phủ Ung một cái. Ma Hoàng thấy vậy liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Phụ cận hai tòa bình đài chợt lóe lên tử quang, tạo thành màn sáng tím biếc bao phủ toàn bộ vào trong. Đám đông thấy vậy không khỏi có chút nao nao, hoảng loạn. Liễu Minh khẽ biến sắc mặt. Màn sáng tím biếc kia chỉ ngăn cách thần trí của hắn chứ không hề ảnh hưởng đến năm giác quan còn lại.
Trong lúc chân tuyển, đế tránh ngoại nhân quấy nhiễu, mạn phép bày ra kết giới này, kính xin chư vị bỏ qua cho. Hoàng Phủ Chiêm Thiên đang đứng sau lưng Hoàng Phủ Ung chợt tiến lên phía trước một bước rồi mở miệng nói ra.
Đám đông nghe vậy mới dần ổn định trở lại.
Như vậy, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi. Hoàng Phủ không hề nhìn về phía bình đài mà quay người nói với mười vị hoàng tử, hoàng nữa trên tế đàn.
Đám người Triệu Thiên DĨnh đáp ứng một tiếng sau đó đồng loạt tản ra, chia nhau vây quay pho tượng chính giữa tế đàn.
Những đệ tử này thấp nhất cũng có tu vi Thiên Tượng! Trên bình đài, Liễu Minh chợt lên tiếng.
Đương nhiên, nghi thức tuyển chọn yêu cầu người tham gia phải có tu vi thấp nhất là Thiên Tượng cảnh, nếu không sẽ không chịu nổi, thậm chí còn có thể bạo thể mà chết! Triệu Chân mập mạp lên tiếng xác nhận.
Liễu Minh chậm rãi nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Ung gật đầu, ba người Hoàng Phủ Chiêm Thiên liền hiểu ý, thân hình khẽ động bay lên trên không tế đàn, tạo thành một hình tam giác. Hoàng Phủ Ung ngồi xuống một cái bồ đoàn phía trước tế đàn, sắc mặt nghiêm túc, một tay phất lên, lấy ra quyển trục tím biếc, thấp giọng lẩm bẩm. Với nhĩ lực mạnh mẽ của mình, Liễu Minh nghe thấy Hoàng Phủ chẳng qua đang độc một bài tế bái tổ tiên bình thường cùng văn tế cúng bái trời đất. Có điều văn tế này rất dài, Hoàng Phủ Ung tụng niệm chừng nửa canh giờ mới đọc xong. Sau đó, y nhấc tay phóng quyển trục lên cao, tạo thành ngọn lửa màu tím giữa không trung, rất nhanh biến mất không chút tăm tích. Liễu Minh ngưng tụ sắc mặt. Hắn biết rõ thời điểm nghi thức bắt đầu đã đến. Triệu Chân bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.