Ngay lúc này, một gã đệ tử Thanh gia đi vào đại điện, khom người thi lễ với Liễu Minh từ xa, mở miệng nói ra: Khởi bẩm gia chủ, Trưởng lão Cái gia Cái Hải Bằng đến viếng thăm, nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp gia chủ.
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, lập tức phân phó nói: Mời hắn vào đi.
Tên đệ tự Thanh gia nhận lệnh, quay người bay đi.
Giờ này Cái Hải Bằng còn tới làm gì? Hừ, kẻ là đồ đầu trâu mặt ngựa, lúc trước cấu kết với Địch gia muốn cướp đi Ma Vân cốc, khi nhìn thấy thực lực của gia chủ lại quay ra nịnh bợ, đúng là hành vi của tiểu nhân.” Thanh Cổ hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường.
Nhân phẩm Cái Hải Bằng không tốt lắm, nhưng lần này hắn tới, chắc là theo phân phó của lão tổ Cái gia, nhường lại Ma Vân cốc cho chúng ta đó. Đó gọi là duỗi tay không đánh người tặng lễ, cứ xem đã rồi tính tiếp.” Liễu Minh cười nhạt rồi nói ra.
Trong lúc hai người nói chuyện, từ xa đã có hai đạo độn quang bay đến, hạ xuống trước đại điện, đúng là Cái Hải Bằng cùng gã đệ tử Thanh gia kia.
Liễu gia chủ, hôm nay Cái Hải Bằng lại được gặp gia chủ rồi.” Cái Hải Bằng tiến thẳng vào đại điện, gã không chờ Liễu Minh mở miệng, đã cất tiếng chào hỏi từ xa, thái độ có phần nhiệt tình.
“Thì ra là Cái đạo hữu từ xa đến thăm, mời ngồi.” Liễu Minh đứng lên, đáp lễ lại, lập tức bảo Cái Hải Bằng ngồi xuống.
Không biết lần này Cái đạo hữu đến đây, là muốn làm gì? Thanh Cổ hỏi với ngữ khí lãnh đạm.
Cái Hải Bằng thấy thái độ của Thanh Cổ, nội tâm cũng hiểu là Thanh Cổ còn oán giận về chuyện của Địch gia, nhưng hắn là kẻ thâm trầm, trên mặtt vẫn mỉm cười ra vẻ thờ ơ, lật tay lấy ra ngọc bài màu trắng như trò ảo thuật, nói với Liễu Minh:
Ha ha, mấy ngày trước Cái mỗ bị mấy ác tâm không rõ danh tính đầu độc, đã có chỗ mạo phạm, hính xin gia chủ và chư vị trưởng lão bỏ qua cho. Tại hạ tới đây lần này, thứ nhất là muốn thỉnh tội, thứ hai là theo lệnh của lão tổ, chuyển nhượng lại Ma Vân cốc cho Thanh gia.”
Liễu Minh thấy thế. Một tay khẽ vẫy, một chuỗi hắc khí cuốn lấy ngọc bài trong tay Cái Hải Bằng, dùng thần thức quét qua, hắn thấy ngọc bài giống như ngọc giản. Bên trong nó có chứa địa đồ Ma Vân cốc cùng khế ước với Hoàng Triều.
“Qúy gia tộc thật khách sáo, lần này đã phiền Cái đạo hữu phải đi một chuyến rôi.” Liễu Minh mỉm cười, thu lại ngọc bài rồi nói ra.
Liễu đạo hữu làm việc cho Ngọc Phách Tôn Giả, đạo hữu chọn trúng Cái gia chính là phúc phận của chúng ta. Là việc phải làm, phải làm đó. Sau này còn có việc gì, tất nhiên Cái gia sẽ phối hợp toàn lực.” Cái Hải Bằng vừa cười hặc hặc vừa nói.
Ánh mắt Liễu Minh nhấp nháy, như thể mây đen hiện lên trong mắt.
Hiển nhiên lời nói của Cái Hải Bằng là muốn thăm dò hắn.
Cái Hải Bằng chú ý tới thần sắc Liễu Minh thay đổi, nội tâm rét run, nhưng gã phải làm theo mệnh lệnh của lão tổ, có một số việc phải cố mà làm.
Từ lúc này, có thể nói rằng Thanh gia đã chính thức ngụ tại Duyên Vân sơn mạch. Sau này chúng ta còn phải qua lại thật nhiều.” Cái Hải Bằng cười khan vài tiếng, nói qua việc lúc trước rồi chuyển chủ đề.
“Nhưng Thanh gia cũng chỉ mới đặt chân ở Duyên Vân sơn mạch, không thể so sánh với Cái gia. Sắc mặt Liễu Minh tỏ vẻ thản nhiên nói ra.
“Lại không thể nói như vậy, dù Thanh gia đên Duyên Vân sơn mạch muộn, nhưng Liễu gia chủ có thần thông siêu phàm thoát tục, là người cần phải kết giao, đúng ra là lão tổ Cái gia đích thân đến bái phỏng, nhưng do cần bế quan để tu luyện một môn thần thông nên không thể đến. cảm thấy tiếc nuối vô cùng, mới bảo ta phải tạ lỗi với Liễu gia chủ.” Cái Hải Bằng mỉm cười nói.
Lão tổ quá khách khí, Liễu Mới mới là người phải đến tiếp kiến mới đúng.” Liễu Minh nhướng mày, rồi giãn ra ngay. Cười nhạt một tiếng nói.
Vẻ ngoài thì song phương cười nói nhưng lại ngầm đá xoáy nhau, Cái Hải Bằng nói bóng nói gió muốn nghe vài câu của Liễu Minh về quan hệ giữa hắn với Hoàng Triều, đôi mắt nhỏ của gã không ngừng đánh giá sự thay đổi sắc mặt của Liễu Minh, nhưng ký ức của gã về cảnh Liễu Minh chém giết Địch Long ngày trước vẫn còn rất mới, nên sinh lòng kiêng kị, không dám hỏi quá.
Cả hai trò truyện một lúc. Cái Hải Bằng thấy thái độ Thanh Cổ bất thiện, liền tìm lý do cáo từ rời đi.
Gia chủ, ta thấy tuy Cái gia nhượng lại Ma Vân cốc cho chúng ta, nhưng bọn hắn cúng không có ý tốt gì, vừa rồi Cái Hải Bằng một mực nói bóng nói gió muốn tìm hiểu quan hệ giữa gia chủ và Hoàng Triều, chúng ta không thể không đề phòng. Cái Hải Bằng vừa đi, Thanh Cổ lập tức nói ra.
Cái gia đã xưng bá tại Duyên Vân sơn mạch vài vạn năm, đương nhiên không muốn chúng ta đe dọa địa vị của bọn chúng, dò hỏi một chút hư thực của chúng ta cũng là bình thường, không có gì phải ngạc nhiên.” Liễu Minh sắc mặt lạnh nhạt nói.
“Vâng, thưa gia chủ. Thanh Cổ nghe lệnh, ánh mắt xoay chuyển, trên mặt cũng khó tránh khỏi vẻ hiếu kỳ.
Gì thế, ngươi cũng muốn thăm dò quan hệ giữa ta và Trung Ương hoàng triều sao? Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.
Thuộc hạ không dám. Thanh Cổ thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Liễu Minh, không biết vì sao lại lạnh toát trong lòng, hắn vội vàng khom người thi lễ một cái.
Quan hệ giữa Liễu Minh và Trung Ương hoàng triều, mọi người trong Thanh gia đã tò mò từ lâu rồi, có điều Liễu Minh không nói ra nên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
Quan hệ giữa ta và Trung Ương hoàng triều sau này có cơ hội ta sẽ nói cho các ngươi biết. Trong đầu Liễu Minh chẳng biết vì sao lại hiện lên bóng hình xinh đẹp của Triệu Thiên Dĩnh, hắn không khỏi thở dài, nói.
Thanh Cổ vội vàng gật đầu, nhưng rồi lại hơi rụt rè hỏi:
Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Bảo đệ tử trong gia tộc thời gian tới ít ra ngoài đi, cũng không cần phải nhất thiết qua lại với mấy thế gia xung quanh làm gì. Mặc dù hiện giờ chúng ta có đầy đủ tài nguyên, nhưng thực lực cơ sở vẫn tương đối bạc nhược, cứ tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian đã rồi tính. Liễu Minh trầm ngâm một lát rồi nói.
Vâng, thưa gia chủ. Thanh Cổ nói.
...
Kể từ khi Thanh gia chính thức đón nhận Ma Vân Cốc từ tay Cái gia xong, Thanh gia càng lúc càng trở nên kín tiếng, gia tộc này cũng không mấy khi qua lại với mấy thế gia xung quanh.
Một số thế gia xung quanh tới nhà bái phỏng cũng chỉ được mấy trưởng lão Thanh gia ra tiếp đãi, còn Liễu Minh, vị gia chủ thần bí khó lường của Thanh gia rất ít khi xuất hiện bên ngoài, ngay cả đệ tử bình thường cũng khó gặp được hắn chứ đừng nói người ngoài.
Thời gian dần trôi đi, Thanh gia vẫn cứ bế quan khổ tu như vậy, đồng thời cũng không có dấu hiệ khuếch trương tranh giành lợi ích gì cả nên các thế gia xung quanh cũng dần dần ít quan tâm tới gia tộc này đi.
Cái gia mặc dù vẫn chú ý sâu sát tới Thanh gia nhưng bởi kiêng kỵ quan hệ giữa Liễu Minh và Trung Ương hoàng triều nên cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn.
Hơn nữa, thời hạn triều cống cho Ma Hoàng đã sắp đến gần, Cái gia cũng không rảnh rỗi để tâm quá nhiều tới chuyện của Thanh gia.
Thời giờ thấm thoắt thoi đưa, năm năm nhoáng cái đã qua.
Lúc này, thoạt nhìn từ bên ngoài Thanh gia không có quá nhiều thay đổi nhưng ở bên trong đã có những biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Thanh gia tham khảo quy chế của Thái Thanh môn, xử lý mọi việc đâu ra đấy, thiết lập các nơi như Huyền điện, Tàng Kinh các, Luyện Đan các, Luyện Khí các... ở trong tộc.
Các điển tịch thượng cổ mà Liễu Minh mang từ trong tháp Ma Uyên ra cũng bị hắn thay tên đổi họ, rồi dần dần lấy ra, căn cứ theo độ khó dễ, tác dụng mạnh hay yếu mà chia ra đặt ở khắp các nơi trong Tàng Kinh các của gia tộc, các đệ tử trong tộc chỉ cần bỏ điểm cống hiến là có thể xem được.
Chỉ là sau khi mấy tên Thiên Tượng cảnh trong tộc xem xong những điển tịch này thì nỗi khiếp sợ trong lòng họ càng dâng lên đến tột đỉnh.
Những điển tịch trận pháp, bí thuật luyện đan... này vô cùng tinh diệu, khiến người đọc xem mà than thở.
Có điều, kể từ khi Liễu Minh tới Thanh gia đến giờ, mọi điều hắn làm đều luôn khiến người khác phải than thở nên Thanh Cổ ngoài việc ngày càng sùng bái, kính trọng vị gia chủ trẻ tuổi này ra thì cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhờ có những điển tịch thượng cổ này, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Thanh gia đã bồi dưỡng được một đám Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp sư rất có tiềm năng, mặc dù vẫn còn đang chập chững bước những bước đầu, nhưng dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Liễu Minh mang một lượng lớn những thứ quý giá ra khỏi bí cảnh Ma Uyên, đồng thời có sự trợ giúp của một số đan dược khác nữa khiến thực lực Thanh gia tiến bộ rất lớn, mặc dù do thời gian còn ít nên chưa có ma nhân Thiên Tượng cảnh và Chân Đan cảnh mới xuất hiện, nhưng trong số các tộc nhân vốn đang còn đang ở bình cảnh có không ít người có dấu hiệu buông lỏng bình cảnh, thậm chí còn có người đột phá bình cảnh nữa.
Cục diện này khiến đám người Thanh Cổ vô cùng phấn khởi, nếu cứ tiếp tục phát triển theo đà này thì chỉ cần không tới trăm năm nữa, Thanh gia nhất định có thể thể hiện thực lực ở sơn mạch Duyên Vân này rồi, cho dù là vượt qua Cái gia cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Thời gian lại tiếp tục trôi, càng lúc càng gần đến ngày triều cống cho Ma Hoàng.
Căn cứ theo quy định do Trung Ương hoàng triều đặt ra thì bất kỳ thế gia nào trong hoàng triều phải đến Trung Ương hoàng thành vào ngày triều cống để triều cống cho Ma Hoàng và tham gia tế tự.
Đương nhiên, do Liễu gia là một trong tứ đại gia tộc quyền thế hiện giờ đang làm phản nên lần triều cống này có thể sẽ có ít nhiều thay đổi.
Nhưng dù có thế nào đi nữa thì một số thế gia lớn ở sơn mạch Duyên Vân đã chuẩn bị cho việc này từ sớm.
Về phần cống vật nhiều hay ít thế nào thì Trung Ương hoàng triều cũng không có quy định.
Có điều, các đại thế gia cũng không keo kiệt bởi đây cũng không phải chỉ đơn thuần là lễ mừng triều cống cho Ma Hoàng mà các đại thế gia cũng có thể nhân cơ hội này thể hiện thực lực của gia tộc mình, đồng thời kết giao với một số thế lực khác nữa.
Giờ đây Thanh gia có tài lực hùng hậu, đám người Thanh Cổ vốn định chuẩn bị thêm nhiều trân bảo để thể hiện trên đại điển triều cống, làm rạng danh Thanh gia, nhưng vì Liễu Minh ra lệnh hành sự phải khiêm tốn nên mới đành thôi.
Trong đại điện nghị sự của Thanh gia, Liễu Minh và bốn vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh tụ tập cả ở đây để thương nghị chuyện triều cống.
Lúc này chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày triều cống, mặc dù Tuyền Châu không cách hoàng thành ở Vũ Châu bao xa nhưng cũng cần phải sớm lên đường rồi.
Lần triều cống này, ta thân là gia chủ đương nhiên phải đích thân dẫn đội ngũ đi, các ngươi cứ ở trong tộc dốc lòng tu luyện đi. Liễu Minh chớp mắt, thản nhiên nói.
Gia chủ, đại điện triều cống các đời Ma Hoàng đều không yên bình, hơn nữa các việc lặt vặt dọc đường đi rất nhiều, hay là ngài đem theo một trưởng lão đi cùng đi... Thanh Cổ vừa nghe thấy Liễu Minh muốn đi một mình liền cuống lên, vội vàng khuyên nhủ.
Sơn mạch Duyên Vân nhìn qua tưởng như yên bình nhưng kỳ thực sóng ngầm bắt đầu nổi lên rồi, tốt nhất là các ngươi cứ ở lại trong tộc đi. Không đợi Thanh Cổ nói xong, Liễu Minh đã thản nhiên nói.
Cẩn tuân gia chủ pháp dụ, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ Thanh gia thật tốt. Thấy thái độ của Liễu Minh rất kiên quyết, mấy người Thanh Cổ cũng chỉ còn cách tuân theo.
Cùng lúc đó, đội ngũ cung phụng của Thanh gia đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy, một chiếc phi chu màu xanh to lớn dài chừng mười trượng đang đậu ở trên quảng trường bằng đá xanh trước đại điện nghị sự của Thanh gia, đứng ở bên phi chu là hơn mười đệ tử Thanh gia cùng đi chuyến này, trên mặt ai nấy đều ngập tràn sự hưng phấn, có vẻ nhưng đang hết sức háo hức mong chờ xuất phát.