Cao Hách Yểm thấy vậy bèn hừ lên một tiếng, lật bàn tay tế ra đại ấn bằng bạch ngọc, bàn tay kia bấm niệm pháp quyết rồi chỉ thẳng vào nó.
Đại ấn rời khỏi bàn tay, bay lên đỉnh đầu. Sau khi nó quay tít một vòng thì phình lên hơn trăm trượng, bên ngoài hiện từng phù văn quỷ dị.
[Tham khảo cách dịch VP: Đại ấn lập tức rời khỏi tay, lên đỉnh đầu quay tít một vòng phía dưới, lại tăng vọt đến trăm trượng cực lớn, bên ngoài thân bỗng nhiên hiện ra từng vòng quỷ dị phù văn.]
Ngay sau đó từ mặt ngoài đại ấn bay ra mấy chục con cự mãng màu trắng vừa thô vừa to, chúng hạ xuống phía dưới.
Hỏa trụ cực lớn màu đen bỗng chốc bị mấy chục con cự mãng cuộn quanh, đám cự mãng đồng loạt dụng lực siết lại. Hỏa trụ phát ra một tiếng gào thét rồi tán loạn.
Sau đó, đám cự mãng thuận thế kích xạ xuống bên dưới.
Con Minh Lang ba đầu thấy bất lợi vội vàng trốn tránh. [VP: Ba đầu Minh Lang thấy tình thế không ổn, thân hình khẽ động đều muốn trốn tránh ra.]
Đám cự mãng gia tốc đồng loạt, tốc độ tăng vọt lên bất khả tư nghị đã hiện ra ở gần nó. Thân hình mờ đi, đã thấy quấn quanh thân con sói như sợi xiềng xích rồi.
Bị đám cự mãng bó chặt chằng chịt, con Minh Lang ba đầu ngoác miệng gầm rú rung trời, miệng phun phì phì âm khí nhưng vẫn không thể nào cựa quậy được.
Khuôn mặt Cao Hách Yểm nghiêm trang, miệng lẩm nhẩm, mười ngón tay múa như bánh xe liên hồi không dứt.
Những thanh âm nổ bình bình.
Những con cự mãng nhao nhao nổ tung, chúng hóa thành mảng bạch quang lớn tràn ngập ra khắp nơi, gần như nuốt gọn con Minh Lang ba đầu.
Đúng lúc này, tròng mắt con Minh Lang lóe lên tia dữ tợn, đầu sói chính giữa ngoác to miệng, phun ra một phù văn vàng rực.
Cao Hách Yểm thấy thế thì biến sắc.
Lão không kịp phản ứng thì phù văn màu vàng lóe lên, bay thẳng tới tế đàn hình trụ tròn ở trung tâm hòn đảo nhỏ, rồi lập tức nhập vào pháp trận lục giác.
Một khắc sau, một màn khiến người ta bất khả tư nghị* xảy ra.
*Bất khả tư nghị cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc nan tư nghị, nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được , vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối.
Pháp trận lục giác đột nhiên đại thịnh thanh quang, cả hòn đảo nhỏ bắt đầu ù ù rung lên dữ dội.
Từ trung tâm là hòn đảo nhỏ, Cửu U Minh Hà cuồn cuộn bốn phía vần vũ, đột nhiên hiện ra mấy vòng xoáy cực lớn, man lực vô hình từ đó tuôn ra như thể xé rách không gian giữa trận kịch chiến của Phi Ngạc và Ma Nhân.
“Không ổn! Súc sinh kia định thúc giục cấm chế nơi đây để đồng quy vu tận với chúng ta!” Hàn Nha lão giả đứng cách đó không xa, cả kinh thét lên.
Vừa nói dứt câu, sáu tên ma nhân cảnh giới Thiên tượng nhao nhao biến sắc.
“Đừng hốt hoảng! Hãy nghĩ cách tụ lại gần chỗ ta!” Sắc mặt Cao Hách Yểm trầm xuống, pháp quyết biến đổi, đại ấn bạch ngọc hiện mảng bạch quang lớn, nó đan xen rồi hội tụ thành một hình cầu bảo hộ, ngăn Minh Hà Chi Thủy ở bên ngoài.
Tại tế đàn giữa hòn đảo, một bóng xanh nhấp nhoáng, một thân ảnh màu xanh lá hiện ra.
Đó là Phi Nhi.
Lục quang lóe lên, những sợi tóc màu xanh lá rậm rạp chằng chịt quét sạch những gì phía trước. Ánh mắt kia thế mà đang nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu.
Thanh âm phịch phịch vang vọng.
Pháp trận hình lục giác bảo vệ thi thể hiển nhiên là vật phi phàm, dưới công kích gió táp mưa sa của Phi Nhi mà chẳng chút sứt mẻ.
Đúng lúc này, trước pháp trận có kim quang lóe lên, một tiểu kiếm vàng kim hiện ra. Nó mờ đi rồi nhanh như chớp phi tới pháp trận hình lục giác.
Cạch!
Pháp trận màu xanh rung lên một hồi dữ dội, bên ngoài bị thủng một lỗ chừng quả đấm.
Lỗ hổng vừa được tạo ra, thanh quang xung quanh lập lòe, miệng lỗ hổng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Phi Nhi xoay một vòng, chui vào lỗ hổng, cuốn lấy túi trữ vật bên hông thi thể rồi lại xoay vòng nữa vọt ra trước khi miệng lỗ hổng khép lại hoàn toàn.
Cùng lúc đó, ở giữa không trung, Hàn Nha lão giả và bốn tên Ma nhân cảnh giới thiên tượng chật vật lắm mới vượt được Minh Thủy cuộn cuộn vào trong Lĩnh Vực được Cao Hách Yểm mở ra. Hai tên Ma nhân khác đã vùi thây trong vòng xoáy màu đen khắp chốn, không thấy tăm hơi.
“Lớn mật thật!” Cao Hách Yểm nhìn thấy Phi Nhi đoạt túi trữ vật thì thét lên giận dữ, thúc giục pháp quyết, khống chế quang cầu bạch sắc hạ xuống bên dưới. [VP: Lớn mật! Cao Hách Yểm mắt thấy Phi nhi lại đoạt được túi trữ vật, mãnh liệt hét lớn một tiếng, trong tay pháp quyết thúc giục, lại khống chế được bạch sắc quang cầu hướng phía dưới bay đi.]
Đồng thời bàn tay máy động, một đại thủ màu trắng cỡ trăm trượng ngưng tụ ở trên không trung rồi như cuồng phong quét về phía Phi Nhi.
Nhất thời, Hư không trong phạm vi trăm trượng vặn vẹo nổ tung, ráng mây trắng cuồn cuộn làm cho hơi nước màu đen khắp bốn phương tám hướng ngưng lại phong kín tất cả đường lui của Phi Nhi.
Bốn phương tám hướng đều là vòng xoáy Minh Thủy cuồn cuộn gào thét, phía trên là đại thủ màu trắng đè xuống, tình cảnh Phi Nhi tràn đầy nguy cơ.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một hồi rồng ngâm hổ gầm vang vọng. Sáu con Vụ Giao đen ngòm tầm mười trượng và sáu con Vụ hổ từ trong Minh thủy vụt ra, bay về phía đại thủ màu trắng.
Cao Hách Yểm thấy thế thì kinh ngạc, bèn hừ lạnh, điểm tay xuống bên dưới.
Da thịt đại thủ ép nhanh xuống trồi lên từng đạo linh văn màu bàng bạc, chúng lóe lên rồi biến ảo kết hợp thành mười cái văn trận màu bạc.
Đại thủ phát ra những thanh âm vù vù trầm thấp, chẳng mấy chốc một luồng uy áp nặng gấp mấy lần từ lòng bàn tay tuôn ra.
Những tiếng Bốp bốp vang lên liên tiếp!
Mười hai con Vụ giao, Vụ hổ không chống cự nổi bị đập tán loạn ngay, hóa thành hắc quang. Nhưng Cao Hách Yểm chưa kịp tỏ ra đắc ý thì mảng hắc quang xoay tròn bao bọc, che kín cả đại thủ và quang cầu mà đám Cao Hách Yểm đang đứng. Cùng lúc đó một thân ảnh màu xanh từ gần vòng xoáy lóe lên lướt tới, tóm lấy Phi Nhi, thân hình lại lóe lên rồi chui vào trong vòng xoáy, biến mất tăm hơi.
Tốc độ cực nhanh, như chớp giật!
Một giây sau, một tiếng Kịch từ giữa không trung truyền tới. Quang cầu màu đen giữa không trung tán loạn, mảng lớn bạch quang hiện ra. Bạch quang quét qua, thân ảnh đám Cao Hách Yểm giữa quang cầu lại hiện ra.
Khi bọn hắn nhìn xuống, ngoài thi thể không đầu xếp bằng trong pháp trận lục giác màu xanh ra thì chẳng thấy thân ảnh Phi Nhi đâu.
“Đáng chết! Dường như có kẻ làm chim sẻ nấp rình!” Hàn Nha lão giả căm giận thốt lên.
“Khí tức kẻ này có chút quen thuộc… đúng rồi dường như là hung thủ lúc trước hạ sát Dạ Nhi! Không ngờ lại gặp ở đây.” Cao Hách Yểm thì thào.
…
Một lát sau, trong thông đạo dưới mặt đất.
Hai thân ảnh bị hắc khí bao bọc đang chạy như bay về phía cửa ra. Phía sau hai người truyền đến thanh âm rào rào, sóng nước màu đen đang đuổi theo bén giọt, chỉ cách hai người chưa tới mười trượng.
Hai người này chính là Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh.
Vì cấm chế bị khởi động nên thông đạo cũng bị Minh Hà chi thủy tràn vào. Lúc này, Liễu Minh đang ôm đồng tử áo xanh, cũng chính là Phi Nhi hóa thân hình người. Vừa rồi hắn thông qua truyền âm tâm thần, liên lạc với Phi Nhi, phân phó nó để tâm đoạt túi trữ vật trên thi thể. Vì thời gian cấp bách, một đường bỏ chạy nên chưa kịp nói với nó câu nào. Hắn phất tay phát ra một luồng hắc khí, thu nó vào trong hồ lô Hóa Âm.
“Cạc cạc, chỗ này mới thật là tốt, Âm khí tinh thuần quá tốt hơn trong động quật nhiều. Đúng rồi, sao không thấy Hạt Nhi đâu?Tta muốn đọ sức cùng nó một phen xem ai lợi hại hơn?” Phi Nhi chui vào hồ lô Hóa Âm, cạc cạc cười to, nhặng xị cả lên. [VP: Cạc cạc, cái này mới chỗ ở thật sự là không sai, thật tinh thuần Âm khí, so với động quật này hoàn cảnh khá tốt. Đúng rồi, như thế nào không thấy Hạt nhi, ta còn muốn cùng nàng đọ sức một phen đâu rồi, xem một chút hiện tại ai lợi hại? Phi nhi tiến vào Hóa Âm Hồ Lô về sau, lại cạc cạc cười to ồn ào không ngớt đứng lên.]
Liễu Minh nở nụ cười nhăn nhó, Phi Nhi dù đã tiến cấp tới cảnh giới Thiên Tượng mà tính tình vẫn trẻ con thế. Hắn không để ý nữa mà toàn lực thúc giục độn quang. Đoán chừng cách cửa động không còn bao xa nữa. Triệu Thiên Dĩnh phía sau miễn cưỡng có thể đuổi kịp nhưng thở dốc lắm rồi, đã lực bất tòng tâm.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, phất tay một cái, hoàng mang lập lòe tế ra một viên Động Thiên Sơn Hà châu. Miệng tụng chú ngữ, hoàng mang bên trong Sơn Hà châu đại phóng, cuốn lấy cơ thể Triệu Thiên Dĩnh. Triệu Thiên Dĩnh thét lên kinh hoàng, một giây sau đã biến mất vô tung, nàng bị hút vào trong không gian bên trong Sơn Hà châu.
Bên trong Sơn Hà châu tràn ngập Minh Hà chi thủy, chỉ còn thừa lại chút xíu khoảng không, Triệu Thiên Dĩnh vừa vào không gian này, suýt thì rơi xuống nước, may mà kịp ổn định thân hình.
“Triệu cô nương, đành đắc tội, tiếp nữa Liễu mỗ muốn toàn lực phi độn đành thỉnh ngươi tạm thời vào bên trong Sơn Hà châu.” Thanh âm Liễu Minh vang trong tai Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh dẫu môi lên, hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Nàng biết lúc này còn ở ngoài chỉ ngáng chân Liễu Minh, không khéo còn chịu nguy hiểm tính mạng. Liễu Minh lật tay thu hồi Sơn Hà châu, quang mang màu xanh bùng lên, hóa thành đạo thanh ảnh vụt bay. Sau nửa nén hương, thanh ảnh lóe lên, Liễu Minh phi độn ra cửa động quật.
Ô...ô...n...g!
Màn sáng lối vào động quật từ màu đen bỗng nổi hào quang chói mắt, vang lên tiếng động ầm ĩ. Lúc này, cách động quật không xa, Hạt Nhi đang kịch đấu không ngừng với Ma nhân mặt tu hú và nam tử mày kiếm.
Dị động ở lối vào đương nhiên không qua mặt được ba người, gã Ma nhân mặt tu hú biến sắc, bỏ Hạt Nhi bay trở lại lối vào. Nhưng khi thần thức gã quét thì ngạc nhiên khi chẳng thấy vật gì, căn bản không biết là vật gì đụng vào cấm chế.
Hạt Nhi thấy vậy, đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên vẻ vui mừng, thừa cơ gã nam tử mày kiếm công kích vừa hết, thân hình thu nhỏ lại, ánh sáng màu vàng lóe lên bèn chìm xuống dưới đất, mất tung mất tích.
Nam tử mày kiếm biến sắc, thần thức khuếch tán ra thì thấy Hạt Nhi đang chạy với tốc độ kinh người dưới lòng đất, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi phạm vi cảm ứng từ thần thức của gã. Sắc mặt gã khó coi nhìn về phía gã Ma Nhân thì thấy kẻ kia mặt xanh mét.
…
Giờ phút này, cách động quật ngàn dặm, Hạt Nhi lóe lên thoát khỏi mặt đất, bay lên giữa không trung. Giữa không trung chấn động một hồi, một bóng người màu xanh dần dần hiện ra, đó là Liễu Minh. Hắn tóm lấy Hạt Nhi, một tiểu kiếm từ kiếm nang bên hông lóe lên, nó biến lớn ra một trượng, nâng đỡ người hắn. Thanh âm kiếm minh réo rắt vang vọng, trong kiếm khí màu vàng bao phủ, Liễu Minh bay đi với tốc độ khủng khiếp. Ngân quang trên lưng Liễu Minh lóe lên, đôi cánh bằng thịt màu bạc vươn ra. Đôi cánh vỗ đều, hai màu hào quang vàng bạc hòa lẫn, độn tốc gia tăng lên non nửa, thân hình mờ đi xuất hiện cách đó mấy trăm trượng, lại lóe lên lần nữa liền biến mất cuối chân trời. [VP: Cánh bằng thịt mở ra, vàng bạc hai màu hào quang hoà lẫn, hắn độn tốc lần nữa gia tăng lên non nửa nhiều, một cái mơ hồ liền xuất hiện ở mấy trăm trượng bên ngoài, lại lóe lên, liền biến mất ở rồi xa xa.]