Pháp Lực mãnh liệt chấn động từ trong Dẫn Nguyên Đại Trận truyền ra, làm cho không khí trong đại điện phát ra những tiếng “Ong… Ong…” chói tai.
Thiếu nữ áo đen đột nhiên đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Liễu Minh cùng Ma Thiên.
Trên mặt Liễu Minh bất ngờ hiện ra một tia thống khổ, huyết sắc quang mang trên người hắn càng lúc càng sáng, chỗ mi tâm lóe lên hiện ra một cái đồ án phức tạp, đúng là Chân Ma ấn ký.
Ánh mắt nàng dừng lại chỗ Chân Ma ấn ký đang chui ra giữa hai đầu lông mày Liễu Minh, trong đôi mắt nàng hiện ra vẻ khiếp sợ.
Hai tay Ma Thiên vung vẩy còn trên trán hắn thì hắc quang sáng lên, cũng hiện ra một cái đồ án có phần giống như của Liễu Minh nhưng xem kỹ thì thấy phức tạp hơn.
Cái này... Thiếu nữ áo đen nhìn thấy Chân Ma ấn ký trên trán Ma Thiên trong lòng có chút kỳ lạ kêu lên.
Trong miệng Ma Thiên không ngừng lẩm bẩm, Chân Ma ấn ký chỗ mi tâm hiện ra một tầng hắc quang, một đạo hắc sắc quang mang bắn ra, ngưng tụ thành một đạo hư ảnh liêm đao chém quanh người Liễu Minh.
Trên người Liễu Minh tản mát ra từng đạo huyết sắc quang mang, khi liêm đao đi qua thì nhao nhao rơi xuống tụ lại với nhau, tạo thành một đám mây máu trước người hắn.
Theo số lượng huyết quang rơi xuống thì Ma Văn trên Chân Ma ấn ký chổ mi tâm hắn cũng nhạt dần đi.
Thu!
Ánh mắt Ma Thiên ngưng tụ trong miệng đồng thời quát một tiếng.
Huyết vân một hồi lay động lập tức ngưng tụ thành một đóa sen máu, quay tít một vòng từng cánh sen máu cũng theo đó rơi ra du nhập vào hư ảnh liêm đao.
Hắc quang lóe lên, hư ảnh liêm đao màu đen đã bay về trong cơ thể Ma Thiên
Chân Ma ấn ký trên mi tâm của Ma Thiên cũng theo đó mà nhiều hơn vài đạo phù văn, ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Làm xong tất cả, sắc mặt Ma Thiên mới buông lỏng, nhưng lúc này hắn lại có cảm giác là lạ tức thì quay đầu lại.
Cách đó không xa, thiếu nữ áo đen chẳng biết đã đứng lên từ khi nào ánh mắt nàng đang nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt Ma Thiên chợt lóe sáng, nhìn thật sâu vào mắt thiếu nữ áo đen rồi quay lại không nói gì.
Trên mặt đất, Dẫn Nguyên Đại Trận cũng đình chỉ vận chuyển, hào quang tiêu tán đi.
Liễu Minh chậm rãi mở mắt, đứng lên thử vận động thân thể một chút.
Có thể là huyết mạch Ma Thiên được lấy đi, nên hắn cảm giác Ma khí trên người mỏng đi một ít, nhưng pháp lực trong cơ thể vận chuyển lại có phần tự nhiên hơn.
Hắn lại cẩn thận đem thần thức xem thoáng một phát, nhìn một chút huyết mạch của mình cùng tình huống trong Thần Thức Hải.
Xác nhận huyết mạch Ma Thiên dung nhập trong cơ thể mình đã kia triệt để lấy đi, trong nội tâm không khỏi thở dài một hơi.
Huyết mạch ta đã lấy ra, trong thân thể ngươi hiện tại chỉ có giọt Chân Ma chi huyết thôi, bây giờ ngươi chỉ có huyết mạch Ma tộc đơn thuần, so với trước kia thì nhạt hơn rất nhiều, về sau uy lực ma hóa cũng theo đó mà hạ thấp đi. Ma Thiên nhàn nhạt nói mấy câu.
Ta hiểu Liễu Minh gật gật đầu, đối với chuyện này xem như không thấy.
Trừ chuyện đó ra thì ta cũng nói thêm, vì bây giờ không có huyết mạch của ta cho nên ngươi sẽ không thể khu xử Hồn Thiên Bia được nữa. Ma Thiên bổ sung thêm một câu, rồi vung tay lên Hồn Thiên Bia từ trong cơ thể Liễu Minh bay ra, rơi vào trong tay hắn.
Sắc mặt Liễu Minh hơi động vì Hồn Thiên Bia uy lực cực lớn, phẩm chất so với Sơn Hà Châu thì một trời một vực, bây giờ không thể sử dụng được thì thực lực của hắn rỏ ràng giảm đi không ít.
Bất quá hắn cũng không nói gì, Hồn Thiên Bia vốn là của Ma Thiên bây giờ châu về hợp phố cũng không có gì sai.
Giờ phút này thiếu nữ áo đen mới nhẹ nhàng đi tới.
Liễu đạo hữu chúc mừng ngươi từ nay thoát khỏi khống chế của Ma Hồn Thiếu nữ áo đen mỉm cười nói.
Nói đến chuyện này thì phải tạ ơn tiên tử đã nhắc nhở, chuyện không phải trước đó kính xin tiên tử bỏ qua cho. Liễu Minh cũng cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói.
Liễu đạo hữu không cần khách khí, tiểu nữ làm như vậy kỳ thật cũng vì mình mà thôi. Thiếu nữ áo đen vội vàng trả lễ.
Liễu Minh nhìn nàng cười nhẹ rồi gật đầu, sau đó quay sang Ma Thiên lạnh lùng nói:
Được rồi từ bây giờ ta và ngươi có thể tạm thời hợp tác lại, nhưng ta báo trước nếu ngươi còn muốn giở trò bịp bợm với ta thì đừng trách, ta sẽ không từ thủ đoạn nào dù phải cá chết lưới rách đây.
Ta sẽ ghi nhớ, bất quá hiện tại ta có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng. Ngươi an tâm chuyện này đối với ngươi cũng có lợi.” Ma Thiên bỗng nhiên cười cười nói.
Liễu Minh nghe vậy sắc mặt khẽ động, cân nhắc thoáng một chút mở miệng nói: Được ngươi nói ra nghe thử xem.
Ha ha, kỳ thật cũng không có chuyện gì mới chỉ là muốn ngươi đi một chuyến vào Tháp Ma Uyên thôi. Ma Thiên vừa cười vừa nói.
Liễu Minh khẽ giật mình trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.
Đề nghị ngu xuẩn như vậy ngươi nghĩ ta có đồng ý hay không, đã biết nơi đó là thập tử nhất sinh mà ta lại đáp ứng đi vào đó chịu chết sao?.”
Thiếu nữ áo đen cũng nhìn Liễu Minh một cái rồi im lặng.
Nguy hiểm trong đó ngươi không cần lo lắng, Hồn Thiên Bia là một món đồ của Nội Uyên, hôm nay chúng ta có Hồn Thiên Bia cộng thêm thực lực của ngươi thì tiến vào đó không phải là chuyện quá khó khăn.” Ma Thiên nhướng mày chậm rải nói.
Ngươi muốn đi Nội Uyên, muốn lấy Hồn Thiên Kính sao ?, đáng tiếc ta đối với món đồ đó không có hứng thú.” Liễu Minh cười hắc hắc lạnh lùng đáp.
Trong Tháp Ma Uyên không phải chỉ có Hồn Thiên mà cả Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn cũng ở trong đó. Ánh mắt Ma Thiên hiện lên tia tiếu ý nói.
Liễu Minh nghe vậy thì biến sắc, trong nội tâm có chút lay động.
Trải qua trận chiến ở đây, hắn đã hiểu rõ Lôi Điện có hiệu quả khắc chế cực cao đối với Ma Tộc. Một khi đoạt được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn phối hợp với Thiên Lôi Thuật của hắn thì uy lực sẽ bạo tăng đến đâu hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc đó đối mặt với Ma Thiên sẽ không còn rơi vào hạ phong, hay là về sau ở Vạn Ma Đại Lục tao ngộ cường địch cũng không cần lo lắng nữa.
Quan trọng hơn là dù nói Nội Uyên nguy hiểm nhưng hắn đối với thực lực của mình lại thập phần tự tin.
Mà trong Nội Uyên Ma Nhân vẫn lạc rất nhiều, trong đó tàn phiến Động Thiên Pháp Bảo cũng không ít, nên dù cho xui xẻo không đoạt được thứ ngươi muốn, nhưng nhặt được đám tàn phiến này cũng sẽ đủ để ngươi tấn cấp cho tất cả Sơn Hà Châu rồi. Ma Thiên nhìn thấy thần sắc Liễu Minh biến hóa thì thanh âm có phần gấp gáp nói.
Đạo hữu thấy chuyện này là thật hay giả?.
Liễu Minh trầm ngâm một chút lại quay sang thiếu nữ áo đen hỏi ý kiến nàng.
Thiếu nữ áo đen có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một lúc thì trả lời:
Điểm này Ma Hồn nói không sai, ta cũng từng nghe trưởng lão trong tộc nói qua, trong Nội Uyên Thiên Tượng Cảnh vẫn lạc rất nhiều ngay cả Thông Huyền cũng có không ít, thì ta nghĩ Động Thiên Pháp Bảo tán loạn trong đó nhất định là có.
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt chớp lên.
Chỉ cần ngươi đáp ứng đi vào Nội Uyên thì ngoại những chỗ tốt này, ta còn có thể thi triển Dung Linh Bí Pháp, đem hài cốt hai đầu Thông Huyền kia luyện hóa thành tinh khí, dung nhập vào cơ thể ngươi, đền bù lại phần huyết mạch Ma Tộc bị thiếu trong người ngươi, chuyện này đối với Minh Cốt Quyết củng ngươi là trăm lợi mà không có một điểm hại nào, nếu may mắn có thể làm ngươi tiến lên Hậu Kỳ cảnh giới cũng không chừng. Ma Thiên liếc thiếu nữ áo đen một cái tiếp tục nói.
Được, nếu Hồn Thiên Bia có thể giải quyết hầu hết nguy hiểm trong Nội Uyên như lời ngươi nói, thì việc ta đi vào trong đó cũng có thể được. Nhưng còn có lấy được Hồn Thiên Kính hay không thì phải chờ vào vận khí của ngươi rồi. Ta cũng nói trước nếu vào đó mà gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng tới tánh mạng ta thì ta cũng sẽ không tiếp tục giữ lời mà quay lưng rời đi đấy. Liễu Minh hạ quyết tâm trả lời. ( chơi xấu vãi - ta chém )
Được thôi ! cứ quyết định như vậy đi Sắc mặt Ma Thiên vui vẻ nói.
Hắn vừa định đem Hồn Thiên Bia quay lại trong cơ thể Liễu Minh thì bất chợt một thanh âm vang lên:
Ma Hồn đạo hữu xin chờ một chút. Chính là thiếu nữa áo đen.
Hừ! Không biết công chúa điện hạ có chuyện gì muốn nói? Ma Thiên tức giận hỏi lại.
Nếu không có thiếu nữ áo đen này phá hủy kế hoạch của hắn, thì hiện tại hắn đâu cần phải làm như thế.
Các hạ vừa nói tới Dung Linh Bí Pháp đúng không, theo ta được biết thì phương pháp này chính là bí thuật Hoàng Phủ nhất tộc chúng ta, không biết các hạ từ đâu mà biết được?. Thiếu nữ áo đen nhìn thẳng Ma Thiên trịnh trọng hỏi.
Tiểu nha đầu ngươi sống được bao lâu hả, ngươi biết gì về cấp Thông Huyền mà nói? Chỉ là một cái Dung Linh Bí Thuật trên Vạn Ma Đại Lục đại năng chi sĩ biết nó rất nhiều, chỉ vì nhà ngươi kiến thức nông cạn mà thôi, cái gì mà bí thuật độc môn chứ. Ma Thiên nhếch mép cười khinh thường rồi nói.
Như vậy thì các hạ cũng là một Thông Huyền Đại Năng!, vậy không biết có thể nói ra danh tánh hay không?, tiểu nữ tuy kiến thức nông cạn nhưng danh tánh của các vị Thông Huyền trong mấy vạn năm nay cũng từng nghe qua, không chừng ta cũng có biết qua các hạ thì sao. Thiếu nữ áo đen không giận mà điềm nhiên đáp lại.
Thật buồn cười, bản tôn vì sao phải cho ngươi biết tên! Ánh mắt Ma Thiên trầm xuống, lập tức cười lạnh một tiếng thân hình khẽ động hóa thành một đạo hắc quang, bay trở về trong cơ thể Liễu Minh.
Áo đen thiếu nữ thấy vậy, trên mặt lộ ra một tia dị sắc nhưng cũng không tức giận gì, chẳng qua khóe môi có chút nhếch lên mà thôi.
Liễu Minh nhìn thiếu nữ áo đen một cái trong mắt lộ ra thâm ý sâu sắc.
Hắn đối với thân phận Ma Thiên sớm đã có suy đoán, chuyện vừa xảy ra thì hắn cũng đã nắm chắc thêm vài phần trong suy đoán của mình, chỉ là trong lòng suy tính rồi cũng không có nói toạc ra.
Liễu Minh xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Cốt Lao nơi tế đàn.
Hắn ở đây lâu như vậy, bên ngoài Hạt Nhi chắc cũng lo lắng lắm. Nghĩ tới Hạt Nhi trong lòng hắn có chút nhẹ hơn.
Tuy rằng bên cạnh hắn không ngừng xảy ra chuyện lừa gạt phản bội, nhưng từ khi hắn còn là tên tiểu tử Linh Đồ kỳ đến nay Hạt Nhi vẫn một mực trung thành với hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác thân tình hơn với nó.
“Ngươi vừa nói đem phân giải Cốt Lao này cũng chỉ cung cấp đủ cho hai khỏa Sơn Hà Châu tiến giai, vậy chẳng lẽ Cốt Lao này cũng là một kiện Động Thiên Pháp Bảo?.” Liễu Minh đảo mắt nhìn quanh một lượt sau đó thông qua tinh thần hỏi Ma Thiên một câu.
Không sai. Nhưng chính xác mà nói thì cái Cốt Lao này là do hai đầu Khô Lâu kia luyện chế đã đến giai đoạn bán thành phẩm Động Thiên Pháp Bảo. Ma Thiên thanh âm vang lên, lười biếng nói một câu.
Cũng tốt. Liễu Minh nhẹ gật đầu.
Vừa dứt lời, lông mày Liễu Minh nhíu lại, thân hình thoáng mơ hồ sau đó đã xuất hiện ở đỉnh đại điện.
Nơi đây là do vô số xương cốt tạo thành, chiếc bàn này thoạt nhìn thì vô cùng rắc rối, tựa hồ cả tòa Cốt Lao đã lấy nơi này làm trung tâm.