Cách dòng sông băng bên ngoài hạp cốc chừng vài dặm, Liễu Minh cải trang thành một người đàn ông trung niên, đứng trên đỉnh một ngọn núi, hai mắt nhìn về phía hạp cốc, vẻ mặt có phần suy tư. Bên cạnh hắn là một trung niên áo vàng, chân mày sắc như kiếm, chính là Âu Dương Minh. Hai người đứng đó, bông tuyết rơi phủ thành một lớp băng màu lam, hàn khí toát ra khiến người ta phải lạnh đến thấu xương, nhưng hai người thản nhiên như không có gì.
“Ngày bí cảnh mở ra rốt cuộc đã tới. Xem ra hôm nay người của Hoàng Triều cũng tề tụ đông đủ rồi.” Thần sắc khẽ động hai môi Âu Dương Minh mấp mấy nói nhỏ.
Chúng ta cũng nên đi thôi!. Liễu Minh nhàn nhạt đáp lại.
Trong một năm qua Liễu Minh không ngừng nghe ngóng tình hình trên đại lục. Chỉ thấy Hoàng Triều đối với chuyện Liễu gia làm phản hình như không quan tâm, một chút động tĩnh cũng không có. Mà Liễu gia cũng không khác gì, sau khi chiếm giữ sáu châu thì không có hành động gì thêm, trên danh nghĩa vẫn cứ là một trong tứ đại gia tộc của đại lục này.
Ngoài cuộc chiến ở thung lũng Hắc Phong, nơi hai gã đại năng Thông Huyền vẫn lạc thường được nhắc tới trong những câu chuyện phiếm, thì chuyện làm phản của Liễu gia giống như trôi vào dĩ vãng vậy. Theo Ma Thiên suy tính thì chuyện này, một phần do hai bên kiêng kỵ lẫn nhau, phần vì Ma Uyên sắp mở cửa, nên mới có cục diện yên lặng trước cơn sóng dữ như hiện nay.
Điểm này Liễu Minh tự nhiên cũng nghĩ đến. Bất quá hắn vẫn có chút nghi ngờ. Để có thể khiến cho các thế lực lớn trên đại lục Vạn Ma coi trọng như vậy, ngay đến Ma Thiên cùng Thanh Linh thần thần bí bí kia cũng động tâm thì không biết, trong Ma Uyên rốt cuộc có cái gì trong đó? Trong lòng hắn hiện tại hết sức tò mò muốn biết đó là thứ gì!
Âu Dương minh nhẹ gật đầu, hắc khí trên người tản ra, cả hai hóa thành hai đạo độn quang vô thanh vô tức bay về phía hạp cốc.
. . .
Trong hạp cốc, khắp nơi tràn ngập sương mù mờ mịt. Hai bên cốc vách đá dựng đứng ẩn ẩn hiện hiện trong màn sương. Hiện tại sương mù rỏ ràng nồng đậm hơn so với một năm trước. Cho nên chỗ này muốn nhìn mọi thứ bằng mắt thật sự có phần khó khăn, nhưng chuyện đó đối với Liễu Minh và Âu Dương Minh thì không phải lớn, chỉ cần thả thần thức ra là được. Bất quá bọn họ cũng không dám phóng xuất thần thức đi xa vì có thể gặp phải phiền phức không đáng có.
Hai người chậm rãi phi hành dọc theo vách núi, không bao lâu đã xuyên qua màng sương mù, nhìn thấy được bên trong hạp cốc. Lúc này trong tai nghe thấy tiếng nói chuyện của một nhóm người. Liễu Minh cùng Âu Dương Minh liếc mắt nhìn nhau, tốc độ độn quang có phần nhanh hơn. Không bao lâu, hai người đã tới gần vị trí phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cách mặt đất chừng trăm trượng, một vòng hào quang màu xám trắng bất ngờ hiện ra xoay tít trên không trung, nhìn giống như một cái phễu. Theo từng dòng xoáy của cái phễu lại phát ra từng trận pháp lực chấn động, bên trong đó lại tràn ra ra một luồn năng lượng vô hình làm cho người ta không rét mà run.
Chung quanh cái phễu tụ tập hơn năm chục người, chia ra chừng hơn mười nhóm. Qua cách ăn mặc của những người này, đều có thể đoán được họ là người của Hoàng Triều, cùng tứ đại gia tộc. Bọn họ chia ra thành nhóm đứng ở từng góc trong hạp cốc. Chỉ có chút khác biệt là người của Hoàng Triều tụ tập nhóm hơn mười người, còn những nhóm khác đa phần chỉ chừng năm người.
Liễu Minh và Âu Dương Minh thu hồi động quang đáp xuống một góc hẻo lánh, ngoại trừ một số người ở gần đó liếc nhìn, thì cũng không có nhiều người chú ý tới. Bời lúc này mọi người đều tập trung chú ý đám người Hoàng Triều và Liễu gia.
Cầm đầu nhóm người Hoàng Triều là một lão giả áo tím, lúc này đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn lão áo gai tóc nâu của Liễu gia đang đứng gần đó. Liễu Minh đảo nhanh ánh mắt qua rồi nheo nheo mấy cái. Lão áo gai kia không phải ai xa lạ, chính là lão già đã đuổi theo Liễu Minh trong trận chiến ở Hắc Phong thung lũng, Liễu Tung Dương.
Đạo hữu vẫn không chịu nói thật không? Lão giả nho nhã hỏi một câu.
Trước mặt Chiêm Thiên đạo hữu ta làm gì có gan nói dối? Công Chúa không phải đang yên lành ở trong Hoàng Cung hay sao. Cớ gì lại mất tích để bây giờ tới Liễu gia chúng ta đòi người chứ.” Liễu Tung Dương nhàn nhạt trả lời.
Ta lập lại lần nữa! Chỉ cần Liễu gia các ngươi chịu thả công chúa, việc này chúng ta có thể xem như chưa từng xảy ra, hiệp nghị trước kia vẫn không thay đổi. Còn nếu như rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì đừng trách tại sao chúng ta trở mặt. Hoàng Phủ Chiêm Thiên lạnh lùng nói.
Chuyện hiệp nghị là do Hoàng Phủ Ung cùng gia chủ chúng ta quyết định, chẳng lẽ đạo hữu có quyền lớn như vậy sao, có thể hủy bỏ hiệp ước? Liễu Tung Dương hắc hắc một tiếng, giọng nói có chút khiêu khích.
Hừ, các hạ nhìn cái này trước đi rồi hãy quyết định nói thật hay nói dối với ta, đây là ta tìm được ở nơi công chúa bị mất tích. Hoàng Phủ Chiêm Thiên hừ lạnh một tiếng cánh tay phất lên, một mảnh hào quang màu tím bay ra đi tới chỗ đám người Liễu gia.
Bên trong ánh sáng tím có thể nhìn thấy một tia tro khí cực kỳ mờ nhạt, từ đó lại tản ra một cổ sát ý như có như không.
Chiêm Thiên đạo hữu chẳng lẽ chỉ dựa vào một quả sát khí không có nguồn gốc mà quy tội lên đầu Liễu gia chúng ta sao?” Liễu Tung Dương liếc nhìn qua tro khí trong màn sáng tím rồi mặt không đổi sắc trả lời.
Trong khi bọn họ nói chuyện, ngoài hai người Liễu Minh và Âu Dương Minh còn có mấy nhóm người khác tiến vào trong hạp cốc. Lúc này nơi đây đã có đến bảy tám chục người. Những người vừa tới thấy bọn họ đang tranh cải thì thức thời im lặng tránh sang một góc. Hoàng Phủ Chiêm Thiên nghe vậy trong mắt nổi lên vài phần sát cơ.
Nếu nói nghi ngờ thì Liễu gia chúng ta nghi ngờ thì đúng hơn. Một năm trước một gã Thiên Tượng cảnh của Liễu gia chúng ta tiến vào trong thành Quảng Hàn rồi đột nhiên mất tích. Nơi đó là phạm vi quản hạt của Hoàng Triều các ngươi vậy thì người mất tích của Liễu gia chúng ta xem ra chỉ có thể là do Hoàng Triều các ngươi làm. Liễu Tung Dương bỗng nhiên nhíu mày mấy cái rồi nói tiếp.
Ngươi dám vu oan cho Hoàng Triều chúng ta!
Hoàng Phủ Chiêm Thiên tức giận hừ một tiếng, ấn ký màu đen trên trán hắn lóe lên, từng vòng Ma Văn cùng Lân Phiến màu tím bắt đều hiện ra trên da mặt lão. Sau lưng lão sắc tím lóe lên, một cái hư ảnh Độc Giác Ma Nhân ba đầu sáu tay hiện ra, cũng theo đó một cổ khí tức khủng bố của Thông Huyền không chút che giấu phóng vút lên cao.
Chuyện xảy ra bất ngờ, nên những người khác không kịp đề phòng, người tu vi cao thì nhất thời lui lại mấy bước, những người tu vi hơi yếu một chút thì lập tức quỳ xuống đất. Thực lực của Liễu Minh tuy mạnh, nhưng cũng phải lui lại mấy bước mới ổn định lại thân hình.
Liễu Tung Dương lại cũng không chịu yếu thế, ngay khi hư ảnh sau lưng Hoàng Phủ Chiêm Thiên hiện ra, thì sau lưng hắn hắc khí cũng lượn lờ hư ảnh pháp tướng nhanh chóng hiện ra. Tuy rằng khí tức của lão cũng rất khủng bố, nhưng nếu đem so với Hoàng Phủ Chiêm Thiên thì vẫn còn thấp hơn một cái bậc.
Nhưng chính ngay lúc này, cái phễu nguyên bản đang xoay vòng không ngừng thì bất ngờ lại run động kịch liệt, trong đó phát ra những tiếng “ Ô Ô…” tốc độ xoay nhanh hơn vài phần.
Một tiếng nổ vang lên!
Bên trong vòng xoáy thình lình bay ra vô số phù văn màu xám. Cùng với những phù văn đó bay ra, thì năng lượng từ đám tro khí cũng như trong vòng xoáy tán ra càng mạnh hơn gấp mấy lần
Trong lòng mọi người đều chấn động!
Vì đám tro khí kia ẩn chứa không ít Chân Ma chi khí.
Cũng đúng lúc này một cô gái dáng người thon thả trong nhóm người của Hoàng Triều bước lên, khẽ thì thầm điều gì đó với Hoàng Phủ Chiêm Thiên. Lão nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy sát khí trong mắt hơi thu lại, rồi quay sang Liễu Tung Dương trầm giọng nói:
Bây giờ hãy lo sự tình nơi đây đi, chuyện của chúng ta chưa kết thúc đâu!
Nói xong cũng không chờ đối phương có đồng ý hay không, trong miệng lão đã lầm rầm chú ngữ, hư ảnh Độc Giác sau lưng từ từ thu nhỏ rồi biến mất không chút tăm tích. Sau đó lão quay lưng bước vào trong nhóm người Hoàng Triều không thèm để ý tới Liễu Tung Dương. Liễu Tung Dương thấy vậy cũng cười lạnh một tiếng, đồng thời thu hồi hư ảnh sau lưng trở lại chõ đóng quân của Liễu gia. Hai người thực tế vẫn còn sự vụ nơi Ma Uyên cho nên lúc này cũng không thể phát sinh xung đột, vẫn phải giữ thực lực ở trạng thái tốt nhất trước khi tiến vào bí cảnh.
Nhìn thấy hai lão quái vật Thông Huyền ngừng tranh cải, tuy có chút tiếc nuối vì không được xem náo nhiệt, nhưng nếu thật sự đánh nhau bọn họ tự biết cũng sẽ chịu không ít thiệt thòi, chưa kể chuyện xấu này sẽ lan truyền ra ngoài.
Thời gian sau đó tất cả mọi người đều ngồi xuống đả tọa, hấp nạp những tia Chân Ma Chi Khí kia, muốn để bản thân đạt trạng thái tốt nhất khi bước vào Bí cảnh.
Mặc dù những người có mặt ở đây đều là cường giả của đại lục Vạn Ma, là những người tinh anh nhất trong những người tinh anh của các đại thế lực cũng như của các gia tộc, tự nhiên không thiếu thiên tài địa vật để sử dụng. Nhưng nói như thế nào thì Chân Ma chi khí vẫn là vô cùng hiếm có, cho nên có thể thu nạp bao nhiêu thì thu nạp bấy nhiêu, không muốn bỏ sót lại dù chỉ một tia. Vây nên bây giờ trước mặt bỗng nhiên có nhiều Chân Ma chi khí như vậy thì sao bọn họ có thể bỏ qua được. Liễu Minh cùng Âu Dương Minh tự nhiên cũng khoanh chân ngồi tại chỗ, tận lực hấp thu Chân Ma chi khí. Trong lúc nhất thời, cả dòng sông băng lẫn hạp cốc đều trở nên yên tĩnh.
Thời gian nhanh chóng trôi.
Một ngày một đêm đã qua, một tiếng chuông vang lên thanh âm vù vù giống như phát ra từ dưới đáy sông.
Giữa không trung, vòng xoáy kịch liệt rung động, một mãnh hào quang màu trắng xám lóe lên, vòng xoáy càng trở nên yếu ớt bộ dáng như sắp gãy. Mấy cái hô hấp qua đi, một tràn tiếng xé rách hư không vang lên, cột xoáy lập tức tán loạn rơi ra. Trong lúc nhất thời, một cổ năng lượng bàn nhiên vô hình giống như con ngựa hoang quét ngang qua hạp cốc, đám sương mù dày đặc màu xám quanh đó cũng bị khoáy động cuồn cuộn. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đoàn ánh sáng chói mắt hiện ra từ trong đống vỡ vụn của vòng xoáy.
Từ trong đoàn sáng hiện ra hai cây quang trụ một trắng một đen đang quấn lấy nhau, sau mấy cái chớp động hai cây trụ tách ra, ở giữa thình lình hiện ra một cái cổng ánh sáng cao chừng trăm trượng, bên trong cổng là một mảnh không gian mờ mịt trắng đục.