Khu phố phồn hoa nhất nằm ở khu vực trung tâm thành Quảng Hàn, đại bộ phận các cửa hàng lớn đều tập trung hết ở nơi này.
Liễu Minh nhìn lướt qua lần lượt từng cửa hàng cao lớn này, sau khi đi dạo chừng một khắc, hắn dừng bước nhìn chăm chú vào một tòa lầu các có phần to lớn ở cách đó không xa, trên biển hiệu của lầu các có viết ba chữ lớn được sơn son thiếp vàng - Tẩy Tinh Lâu .
Thoạt nhìn có thể thấy cửa hàng này là nơi buôn bán các loại nguyên liệu như linh tài, khoáng thạch.
Mặc dù giờ đã rất khuya rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy có người ra ra vào vào nơi này, mà những người đi ra đa phần đều tỏ ra hài lòng và hưng phấn, có thể thấy họ đã có thu hoạch lớn ở bên trong.
Liễu Minh đứng ngoài cửa một lát rồi cũng bước vào trong.
Bên trong cửa hàng được bài trí vô cùng khoáng đạt, trong khuôn viên rất rộng lớn này, có rất nhiều quầy hàng, mà quầy nào cũng đều được chế tạo từ một loại gỗ màu đỏ sẫm.
Liễu Minh nhìn kỹ liền nhận ra loại gỗ này có tên là gỗ Hồng Tâm, đây là một loại linh tài thượng đẳng ở đại lục Vạn Ma. Giá cả của loại gỗ này cũng không rẻ, vậy mà lại được cửa hàng này dùng để chế tạo đồ gia dụng, xem ra tài lực của Tẩy Tinh Lâu này không thể coi thường được.
Các loại hàng hóa trên quầy được sắp xếp ở các khu riêng biệt theo chủng loại như khoáng thạch, tài liệu từ yêu thú, linh thảo nên trông có vẻ rất khoa học.
Bên trong mỗi quầy là vài tên ma nhân mặc áo trắng đang kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho những người khách đến hỏi thăm.
Liễu Minh dạo qua một vòng rồi đi tới một quầy buôn bán khoáng thạch, quầy này do hai thiếu nữ ma nhân phụ trách.
Vừa thấy Liễu Minh đi tới, một thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan liền nở nụ cười ngọt ngào:
Vị tiền bối này, cho hỏi ngài cần loại khoáng thạch nào vậy ạ? Cửa hàng chúng tôi kinh doanh buôn bán tổng cộng vài ngàn loại tài liệu linh khoáng, nhất định ngài có thể tìm được thứ mà mình cần.
Liễu Minh cười một tiếng rồi lật tay lấy ra một khối ngọc giản đưa cho thiếu nữ.
Thiếu nữ mừng rỡ, đưa hai tay cung kính nhận lấy ngọc giản, đưa thần thức vào trong xem rồi lập tức tỏ ra giật mình.
Những thứ tiền bối cần cửa hàng chúng tôi đều có cả, có điều với lượng lớn thế này tiểu tỳ không thể tự quyết định được, xin tiền bối đợi một lát để tôi đi mời chủ quản của cửa hàng đến đây. Thiếu nữ dùng hai tay đưa ngọc giản trả lại cho Liễu Minh, hành lễ rồi nói với vẻ nghiêm túc.
Liễu Minh thản nhiên gật đầu.
Thiếu nữ lại hành lễ với Liễu Minh rồi quay người đi vào phía sau cửa hàng.
Chỉ một lát sau, một thiếu phụ mặc áo bào thuần một màu đen tuyền đi ra, nàng này có vóc người cao ráo thon thả, đường nét hấp dẫn, khuôn mặt tương đối xinh xắn, có điều đôi môi và móng tay có màu tím đậm nên thoạt nhìn có phần chướng mắt.
Phía trên áo bào mà nàng này mặc có điểm xuyết một vài cánh hoa màu đen, khi nàng di chuyển chúng hơi tản ra ánh sáng màu đen trông có vẻ không phải chỉ là trang sức thông thường mà là thứ do pháp lực biến ảo thành, bởi phảng phất có linh áp Thiên Tượng cảnh phát ra từ đó.
Liễu Minh hơi nheo mắt, không ngờ thiếu phụ này lại là một ma nhân có tu vi Thiên Tượng trung kỳ, pháp lực cũng có phần thâm hậu.
Hắn cười hắc hắc, vẻ mặt không hề có chút gì thay đổi mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Thấy vẻ mặt Liễu Minh như vậy, trong mắt thiếu phụ tỏ ra có phần ngạc nhiên.
Vừa rồi nàng đã cố ý thể hiện một chút thực lực của mình, vốn tưởng có thể trấn trụ Liễu Minh một chút, nhưng không ngờ Liễu Minh lại có vẻ không coi ra gì.
Đây là chiêu mà các cửa hàng lớn thường dùng, đó là khi thấy có mối làm ăn lớn thì thường sẽ phái một số cao thủ có thực lực cao cường tới bàn bạc, làm vậy vô hình chung khiến đối phương kiêng kỵ đôi chút đồng thời giúp chủ cửa hàng dễ nắm quyền chủ động.
Thiếp thân là U Cơ, ta thấy đạo hữu có vẻ lạ mặt, chắc đây là lần đầu ngài đến Tẩy Tinh Lâu đúng không, xin mời vào trong nói chuyện. Thấy không làm gì được Liễu Minh, thiếu phụ chỉ còn cách mở miệng nói.
Liễu Minh cười nhạt, gật đầu, cất bước đi theo thiếu phụ vào bên trong điện. Hiện giờ ngay cả đại năng Thông Huyền cảnh hắn cũng có thể đối kháng trực diện được chứ xá gì một ma nhân Thiên Tượng cảnh.
Sau một lát, hai người đi vào ngồi trong một gian phòng được bài trí trang nhã.
Thiếu phụ đích thân pha một bình linh trà, mùi thơm ngan ngát thoang thoảng lan ra.
Đây là vụ trà của Tẩy Tinh Lâu chúng ta, mời đạo hữu nếm thử. Thiếu phụ rót cho Liễu Minh một chén.
Liễu Minh nhấp một ngụm, khẽ gật đầu.
Dọc đường tới đây vẫn còn chưa kịp hỏi tên họ của đạo hữu, không biết ta nên xưng hô với đạo hữu thế nào? Thiếu phụ cười yếu ớt một tiếng, hỏi.
Tại hạ họ Diệp. Liễu Minh nhàn nhạt nói.
Hóa ra là Diệp đạo hữu, thiếp thân nghe Tuyết Cầm nói đạo hữu muốn mua một số lượng linh tài lớn phải không. Thiếu phụ thấy Liễu Minh có vẻ không muốn nói chuyện nhiều liền không nói những lời thừa thãi vô ích nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Không sai. Liễu Minh lại lấy ngọc giản vừa rồi ra đưa cho thiếu phụ.
Thiếu phụ nhận lấy ngọc giản, đưa thần thức vào trong đọc, hơi tỏ vẻ kinh hãi.
Những thứ như Viêm Tâm Ngọc, Hóa Thiết Thạch, Khô Nguyệt Đồng Mộc... cũng không có gì là khan hiếm lắm, có điều số lượng mà đạo hữu cần lại không nhỏ, ngay cả Tẩy Tinh Lâu chúng ta cũng không thể lấy ra ngay một số lượng lớn như vậy được mà cần phải điều phối một chút. Nếu Diệp đạo hữu không bận gì chi bằng ngồi đây chờ một lát, tối đa là sau một canh giờ thì những thứ đạo hữu muốn sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Thiếu phụ bỏ ngọc giản xuống, nói.
Liễu Minh nghe nói vậy thì hơi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Sắc mặt thiếu phụ giãn ra, số lượng tài liệu mà Liễu Minh cần rất nhiều, đây là một vụ làm ăn lớn, sau khi hoàn thành nó nàng cũng sẽ được không ít lợi ích.
Thiếu phụ cáo lỗi với Liễu Minh một tiếng rồi rảo bước đi xuống.
Liễu Minh ngồi ở phòng chờ một lát liền cảm thấy buồn chán, ở nơi xa lạ này cũng không thể tĩnh tâm tu luyện được, nên hắn bèn đứng dậy đi ra, chỉ một lát sau đã đi ra đại sảnh của cửa hàng.
Lúc này trong cửa hàng đã không còn vị khách nào, Liễu Minh liền đi dạo quanh các quầy trong cửa hàng.
Tẩy Tinh Lâu quả không hổ là cửa hàng lớn nhất thành Quảng Hàn, Liễu Minh xem một hồi cũng phát hiện được không ít linh tài trân quý có tác dụng giúp tinh tiến pháp lực không nhỏ ngay cả với ma nhân Thiên Tượng cảnh.
Ồ! Khi Liễu Minh đi tới gần một quầy, Ma Thiên chợt kêu khẽ lên một tiếng.
Sao vậy? Liễu Minh nheo mắt lại, hắn dừng bước, dùng tâm niệm truyền âm hỏi.
Khúc gỗ màu đen ở quầy này là gỗ Huyết Tâm vô cùng hiếm có, không ngờ lại có thể tìm được ở nơi này, Liễu tiểu tử, mua lại giúp ta. Ma Thiên có phần mừng rỡ nói.
Liễu Minh nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn sang quầy bên cạnh, ánh mắt hắn đảo qua rồi nhìn về phía một khúc gỗ đen khô héo ở góc quầy.
Khúc gỗ đen to bằng cánh tay, dài nửa xích, trên bề mặt có nhiều vệt nứt do khô héo, thoạt nhìn chẳng khác một khúc cây khô tầm thường, ngay cả với nhãn lực của Liễu Minh cũng không nhìn ra nó có gì đặc biệt.
Là cái này sao? Liễu Minh âm thầm hỏi thăm Ma Thiên trong lòng, tay vươn ra định lấy khúc gỗ màu đen nọ.
Đúng vào lúc này, một làn gió thơm thổi tới, một bàn tay trắng nõn lại vượt lên trước Liễu Minh chộp lấy khúc gỗ đen vào tay.
Liễu Minh biến sắc mặt, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy có một thiếu nữ mặc áo bào đen đã tới quầy bên cạnh từ lúc nào, nàng nhìn khúc gỗ đen trong tay, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Thiếu nữ mang khăn che mặt màu đen, không nhìn rõ dung mạo, nhưng nàng có một đôi mắt tinh anh, có vẻ cũng còn tương đối trẻ.
Mặc dù thiếu nữ dùng bí thuật che dấu tu vi, nhưng tinh thần lực của Liễu Minh hiện giờ gần ngang với đại năng Thông Huyền cảnh nên vừa nhìn một cái liền biết được tu vi của nàng, không ngờ nàng này cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Tượng, nhưng có vẻ vừa mới tiến giai nên pháp lực còn chưa ổn định.
Vị đạo hữu này, khúc gỗ này ta nhìn trúng trước, ngươi chẳng nói chẳng rằng đã cướp lấy nó, có vẻ như không hợp quy củ cho lắm. Liễu Minh sa sầm sắc mặt, mở miệng nói.
Hắc hắc, mặc dù các hạ nhìn trúng khúc gỗ Huyết Tâm này trước, nhưng lại ra tay quá chậm, điều này không trách được người khác. Thiếu nữ cười hắc hắc, tiếng cười vang tựa chuông bạc, có phần lanh lảnh dễ nghe.
Nói đoạn, nàng mặc kệ liễu Minh mà quay sang một thanh niên ma nhân mặc áo bào trắng trong quầy hỏi:
Ta muốn mua khúc gỗ này, hết bao nhiêu ma tinh?
Năm ngàn ma tinh. Thanh niên nhìn khúc gỗ trong tay thiếu nữ, báo giá không chút lưỡng lự.
Ta ra giá một vạn ma tinh, ngươi bán nó cho ta. Liễu Minh chợt mở miệng nói.
Vị tiền bối này, thành thật xin lỗi ngài, cửa hàng chúng tôi không bán đấu giá nên không phải cứ ai trả giá cao thì bán cho người đó, giờ vị đạo hữu này đã lấy được trước nên trừ phi bản thân nàng không muốn mua nữa, nếu không thì cửa hàng chúng tôi không thể bán nó cho người khác được. Thanh niên mặc áo bào trắng nhìn Liễu Minh với vẻ áy náy, liền nói.
Liễu Minh nghe vậy liền sa sầm sắc mặt, hắn đang định nói gì đó, thì đúng vào lúc này ánh mắt hắn lại lóe lên, rồi dừng lại động tác.
Thiếu nữ áo đen đắc ý nhìn Liễu Minh một cái rồi lấy một túi ma tinh ra đưa cho thanh niên mặc áo bào trắng, đồng thời thu lấy khúc gỗ đen, rồi sau đó lập tức xoay người đi chỗ khác, cũng là đi vào phía sâu trong cửa hàng.
Ma Thiên tiền bối, sao tự dưng ngươi lại nhường khúc gỗ đó cho nàng ta vậy? Liễu Minh nheo mắt, dùng tâm niệm truyền âm hỏi Ma Thiên.
Liễu tiểu tử, ngươi đừng có nóng máy mà cháy bugi, khúc gỗ Huyết Tâm đó kiểu gì ta cũng phải có được vì trong bí cảnh Ma Uyên cần dùng đến nó, có điều giờ không phải là thời cơ tốt, sau này tự ta sẽ có cách lấy lại khúc gỗ đó. Ma Thiên cười nhạt, tỏ vẻ thần bí nói.
Liễu Minh nhướn mày, hắn đã quá quen với kiểu tỏ vẻ thần bí này của Ma Thiên nên cũng không hỏi nhiều làm gì.
Có điều sau khi bị một vố như vậy, hắn cũng mất hứng đi dạo tiếp nên cũng quay người rời khỏi đại sảnh quay trở lại phòng chờ.
Hơn nửa canh giờ sau, thiếu phụ nọ trở lại, khuôn mặt nàng hơi mỉm cười.
Tốn cũng không ít công sức, có điều rốt cuộc cũng tập hợp đủ số lượng mà đạo hữu cần, mời đạo hữu kiểm tra xem thế nào. Thiếu phụ lấy ra mấy tấm phù trữ vật đặt lên bàn trước mặt Liễu Minh.
Liễu Minh cầm lấy mấy tấm phù trữ vật, đưa thần thức vào thăm dò bên trong, chỉ sau chốc lát, hắn gật đầu, nở nụ cười.
Không sai, số lượng linh tài cũng đủ mà phẩm chất của linh tài cũng rất tốt. Hắn hài lòng gật đầu.
Đạo hữu hài lòng là tốt rồi. Thiếu phụ che miệng cười một tiếng.
Hết bao nhiêu ma tinh? Liễu Minh chỉ tay vào mấy tấm phù trữ vật, mở miệng nói.
Thiếu phụ ngẫm nghĩ rồi báo ra một cái giá hơi cao.
Bây giờ ma tinh trên người Liễu Minh có thể nói là sung túc nên chút ma tinh cỏn con này hắn không coi vào đâu, nhưng để tránh phức tạp, nên hắn vẫn mặc cả một chút.
Thiếu phụ cũng không kỳ kèo nhiều, rất nhanh chóng đồng ý.
Liễu Minh vung tay lên, một đống nhỏ ma tinh thượng phẩm hiện ra trên mặt bàn.
Thiếu phụ mừng rỡ, hai bên nhanh chóng giao hàng, ai nấy đều tương đối hài lòng.
Sau khi giao dịch xong, Liễu Minh cũng không nán lại Tẩy Tinh Lâu thêm mà lập tức đứng dậy cáo từ.
Khi hắn đi ra ngoài, thiếu nữ che mặt mặc áo bào đen nọ vẫn còn đang ở trong cửa hàng, có vẻ như nàng đang cúi người chọn lựa vài thứ hay sao đó.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi ra khỏi Tẩy Tinh Lâu, nhưng không trở về ngay mà đi tới một trà lâu ở cách đó không xa, chọn một nơi gần cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống.