Hỏa Điểu huyết sắc gào rú một cách phẫn nỗ nhưng mặc nó ra sức vỗ cánh vẫn không thể nào tiến thêm một bước.
Cách đó không xa, nam tử cao gầy thấy thế lập tức cả kinh nhưng khi gã kịp thời phản ứng thì mọi thứ đều đã muộn!
Chỉ thấy thân hình người đàn ông áo vàng chớp động vài cái đã tiến tới sát cạnh vị trí của Hỏa Điểu. Tiếp đó, y khẽ quát một tiếng, nắm đấm theo đó trở nên mơ hồ, mang theo quyền ảnh tựa như bạo vũ cuồng phong nện xuống phần đầu Hỏa Điểu trước mặt.
Âm thanh “Binh bốp” truyền đến không dứt!
Từng vầng sáng màu đen liên tiếp phát ra trên người Hỏa Điểu huyết sắc rồi hóa thành khí đen cuồn cuộn. Lại nghe nó gào thét một tiếng, đốm lửa trên người tung tóe khắp nơi rồi ầm ầm bạo liệt, biến thành hư ảo trong nháy mắt. Ngay sau đó, quyền ảnh vừa biến thành khắc khí cuồn cuộn lại đột nhiên hiện hình một đầu giao long màu đen vô cùng dữ tợn, giống như tên cứng rời cung, trong nháy mắt đã tới sát đỉnh đầu của Ma Nhân cao gầy đồng thời cắn mạnh một phát. Công kích liền lạc nối tiếp nhau, nhìn như chậm chạp nhưng chỉ kéo dài chừng vài nhịp thở, khiến cho đám đông chung quanh không khỏi ngẩn ngơ.
Ma Nhân cao gầy rốt cuộc đại biến sắc mặt, quát to một tiếng. Quạt lông trên tay theo đó phát ra một mảnh hào quang đỏ rực như máu, nhanh chóng tạo thành một tầng huyết quang ngăn chặn thế công của giao long. Trong lúc đó, gã lại thừa cơ hóa thành một đạo huyết ảnh lui nhanh về sau mười trượng, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Người đàn ông mặc hoàng bào thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng. Thân hình cũng theo đó dừng lại. Một tay vung lên, giao long màu đen liền uốn lượn thân hình rồi hóa thành một đạo hắc quang chui lại vào trong tay áo của y. Tiếp đó, nam tử này liền quay đầu nhìn về bên kia.
Nơi đó, đại hán áo xám và ma ảnh màu đen vẫn đang giao thủ một cách kịch liệt. Trên tay đại hán áo xám là một thanh trường giản màu đỏ sậm, bộc phát vô số tàn ảnh khiến người ta phải hoa mắt, hơn nữa còn mang theo âm thanh đì đùng vang dội, thoạt nhìn vô cùng uy mãnh. Thế nhưng mặc gã tấn công điên cuồng đến mức nào, thân thể Ma ảnh màu đen vẫn nổi lên đạo đạo ma khí đen kịt. Thân thể của nó được bọc trong hắc khí lúc lớn lúc nhỏ. Đôi ma thủ thì lại bạo phát đạo đạo hắc mang lăng lệ ác liệt, dễ dàng đỡ lấy toàn bộ công kích của đại hán áo xám.
Người đàn ông áo vàng thấy vậy liền nhe răng cười. Thân thể đại phóng hắc quang, bao phủ không gian chung quanh đồng thời tạo thành bảy đạo Ma ảnh màu đen cùng một kích thước nhưng sở hữu hình thể hoàn toàn khác nhau. Cùng lúc đó, khuôn mặt y hiện lên một tầng khí đen cực nhạt. Có điều chỉ sau một khắc, làn khí mỏng này liền biến mất không chút tăm tích. Liễu Minh trong mắt lóe lên tử quang, đồng tử không khỏi co rụt một cái. Ngay tại vừa rồi, Tử Văn Ma Đồng của hắn đã nhìn thấy một gương mặt dữ tợn lóe lên rồi biến mất bên trong hắc khí. Hơn nữa gương mặt dữ tợn tạo cho hắn cảm giác giống như… Vô số ý niệm lập tức hiện lên trong đầu họ Liễu.
Mắt thấy dị tượng bên cạnh người đàn ông trung niên áo vàng, đại hán áo xám cùng Ma Nhân cao gầy đều đại biến sắc mặt. Đặc biệt là đại hán áo xám. Một đạo Ma ảnh đã khó chơi như thế vậy mà hiện tại có đến bảy kẻ như thế xuất hiện. Đại hán áo xám hét lớn một tiếng, trường giản trong tay phát ra một đạo giản ảnh vừa thô vừa to, bức lui Ma Hồn màu đen đang giao chiến với gã về sau vài bước. Tiếp đó, gã lập tức quay đầu nhìn về phía lão già không mày ở phía xa xa thì thấy lão ta đang chăm chú quan sát người đàn ông áo vàng, thần sắc lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Người đàn ông áo vàng thấy vậy cuồng tiếu một tiếng. Một tay vung lên, ra lệnh cho hai trong số bảy đạo Ma ảnh sau lưng y xông lên phía trước, phân biệt quấn lấy đại hán áo xám và Ma Nhân cao gầy. Chỉ thấy hư không chợt lóe, một đạo Ma ảnh đã chợt xuất hiện trước người Ma Nhân cao gầy. Vũ khí mà Ma ảnh sử dụng là một thanh cốt chùy tám cạnh màu đen mang theo ma khí nặng nề hung hăng nện xuống. Ma Nhân cao gầy thấy vậy trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Sau khi hét lớn một tiếng, gã liền tung người tránh đi.
Đúng vào lúc này, hư không trước người gã chợt truyền đến chấn động. Một bàn tay khô héo lớn chừng mấy trượng lập tức theo đó hiện ra. Chùy ảnh hung hăng nện xuống, năm ngón của bàn tay khô héo liền khẽ động mang theo ánh sáng màu vàng lan tỏa ra chung quanh tiếp đó trùng kích lên người Ma ảnh cao lớn khiến nó bị đánh bay về sau chừng mấy trượng mới có thể đứng vững thân hình. Bên kia cũng có hoàng quang lóe, theo một tiếng trầm đục vang lên, hai đạo Ma ảnh màu đen tấn công đại hán áo xám cũng bị một bàn tay khô héo bất thần đẩy lui. Người đàn ông mặc hoàng bào thấy vậy không khỏi biến sắc. Sau một khắc, trước người chừng mấy trượng chợt có bóng người lóe lên, chính là lão già trụi mày.
“Hắc hắc, thì ra là có Thông Huyền cảnh làm chỗ dựa…”
Sau khi quan sát thoáng qua lão già đối diện, người đàn ông áo vàng có chút giật mình nhưng lập tức khôi phục như cũ, thậm chí khóe miệng của y còn nổi lên một tia cười lạnh. Một tay khẽ vung lên, ba đạo Ma ảnh liền bay vụt trở về, nhập vào hắc quang trên người y. Lúc này, tám đạo liền chậm rãi hòa thành một thể, tạo thành Ma ảnh khổng lồ tám mặt sở hữu mười sáu cánh tay đưa lên hạ xuống không ngớt, đứng ngay sau lưng người đàn ông áo vàng.
“Bát Hoang Phạm Ma công! Ngươi là người phương nào, học được công pháp này từ đâu?” Lão già trụi lông mày vừa nhìn chằm chằm Ma ảnh sau lưng đối phương, vừa cất giọng lạnh lùng.
Lão vừa dứt lời, đám người chung quanh lập tức bàn tán sôi nổi.
“Bát Hoang Phạm Ma công, dường như đã từng nghe qua trước kia…” Liễu Minh tỏ vẻ giật mình, sau một lát thần sắc biến đổi giống như nhớ ra gì đó.
Người trung niên mặc áo bào màu vàng cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, nhưng bất chợt biểu hiện trên mặt lại hiện ra thần sắc có chút cổ quái.
Sau một khắc, người trung niên mặc hoàng bào chợt dùng một tay bưng kín khuôn mặt, trong mắt hiện lên thần sắc thống khổ, hắc quang trên người nhanh chóng tiêu tán, Ma ảnh cực lớn ở sau lưng cũng theo đó mơ hồ một cái liền hóa thành một đạo hắc quang sáp nhập vào trong cơ thể của hắn.
Trên mặt lão giả trụi mày lộ ra đôi chút kinh ngạc, rồi sắc mặt hắn khẽ động, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Hơn mười đạo độn quang tử sắc đang lao như bay đến đây, rồi nhao nhao hạ xuống phụ cận Thúy Trúc Cư, độn quang thu lại thì hiện ra chính là mười tên Ma nhân mặc áo giáp màu tím. Đây đúng là một tiểu đội tuần tra của thành Quảng Hàn, hiển nhiên đã bị pháp lực chấn động ở đây hấp dẫn tới.
Trong Quảng Hàn Thành nghiêm cấm tranh đấu riêng tư, đây chính là Trung Ương Hoàng Triều quy định ra.
Mười người thuộc tiểu đội tuần tra hùng hổ đi tới, một tên tráng hán lĩnh đội dáng người có chút cao lớn đang muốn mở miệng quát hỏi, nhưng vừa nhìn thấy đám người lão giả trụi mày ở trước mắt liền lập tức đem lời định nói nuốt vào bụng.
Bọn hắn chỉ là một cái đội tuần tra, lĩnh đội cũng chỉ có tu vi Chân Đan trung kỳ mà thôi, còn ở cái chỗ này đã có đến mấy Ma nhân Thiên Tượng cảnh rồi!
Khục. . . Chư vị, bên trong Quảng Hàn Thành nghiêm cấm tư đấu, đây là do Trung Ương Hoàng Triều quy định, mọi người phải có chừng mực. Tráng hán lĩnh đội ho khan một tiếng mới mở miệng nói.
Một đoàn người Khổng Tường thế gia khinh miệt liếc nhìn đội tuần tra, không hề có ý tứ phản ứng chút nào.
Tráng hán lĩnh đội thì quỳ một chân trên đất, thân hình đang phát run, dường như thống khổ dị thường.
Đám người Liễu Minh thấy việc không liên quan đến mình, tự nhiên cũng không có ai trả lời.
Sắc mặt tráng hán lĩnh đội trầm xuống, càng trờ nên khó coi, ánh mắt xoay chuyển đã rơi vào trên người chưởng quầy họ Ngôn đang trốn tránh.
Ngôn Mạch, ở đây xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thúy Trúc cư ngươi dám can đảm cãi lại lệnh cấm trong thành? Tên lĩnh đội nghiêm nghị quát hỏi.
Không có. . . Tiểu nhân không dám. . . Chỉ là. . . Chỉ là mấy vị khách quý này đang tranh giành chỗ này, cho nên mới dẫn đến động thủ, tiểu nhân cũng không có cách nào ngăn cản. . . Chưởng quầy họ Ngôn có chút sợ hãi, trả lời một cách rụt rè.
Nhưng ngay lúc này, thân thể người trung niên mặc áo bào màu vàng ở bên trong sân đột nhiên chấn động, thân hình hắn đứng thẳng đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia mờ mịt, rồi quay đầu nhìn xung quanh mấy lần, sắc mặt bất chợt biến đổi.
Ngay sau đó người trung niên này bỗng quay người, thân hình khẽ động, liền không hề coi ai ra gì đã phi độn về phía xa xa.
Đứng lại! Bên trong đoàn người Khổng Tường thế gia, thanh niên dáng người hơi mập sắc mặt giận dữ, đang định ra tay ngăn người trung nhiên kia lại.
Nhưng lão giả trụi mày lại đưa tay ngăn cản thanh niên, khẽ lắc đầu.
Trên mặt thanh niên hơi mập lộ ra một tia không cam lòng, bất quá vẫn ngừng lại.
Những khách trọ khác của Thúy Trúc cư mắt thấy người trung niên mặc hoàng bào bỗng nhiên ly khai, nguyên một đám nhìn nhau vài cái, rồi cũng lập tức không nói một lời nhao nhao phi độn về hướng xa xa, cũng không ai dám lấy tiền bồi thường thuê nhà cả.
Ánh mắt Liễu Minh đảo qua đám người Khổng tường thế gia mấy lần, rồi thân hình cũng khẽ động hóa thành một đạo hắc quang bay về phía xa, không hề dẫn đến sự chú ý của gia tộc Khổng Tường.
Mấy vị, chúng ta làm việc có hơi nôn nóng một ít, bất quá cũng không có tạo thành nguy hại lớn gì, đây là một điểm ý tứ nhỏ. Bên trong đoàn người gia tộc Khổng tường, một Ma nhân mặc áo bào xám nhìn có chút du họa đi đến trước người tráng hán lĩnh đội, liền lấy ra một cái trữ vật phù, nhét vào trong tay hắn.
Thần thức tráng hán lĩnh đội tìm tòi trong Trữ Vật Phù, nét mặt vui vẻ, gật đầu nói: Đã không có đại sự gì, vậy chư vị ngày sau chú ý chút ít là được, ta cũng nên rời khỏi đây rồi.
Nói xong, đại hán mặc áo bào tím vung tay lên, rất nhanh đã mang theo người của tiểu đội tuần tra đi khỏi.
Rất nhanh đấy, bên ngoài Thúy Trúc cư chỉ còn đoàn người gia tộc Khổng Tường và chưởng quầy họ Ngôn mà thôi.
Chưởng quầy họ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt hiện lên chồng chất vẻ tươi cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt chứng kiến đám người gia tộc Khổng Tường sắc mặt ai nấy đều bất thiện, lập tức gắt gao mà ngậm miệng lại.
Tư lão, cứ như vậy để người kia đi? Thanh niên hơi mập mở miệng nói, ngữ khí vẫn còn có chút bất mãn.
Nơi này là địa bàn Trung Ương Hoàng Triều, hơn nữa trung ương Hoàng thành khẳng định cũng đã có người đến nơi này, tạm thời không nên thu hút sự chú ý của bọn hắn. Lão giả trụi mày vung tay lên, mở ra một tầng kết giới màu đỏ nhạt, sau đó mới mở miệng nói.
Có thể người kia vừa vặn là. . . Chẳng lẽ cứ đành như vậy? Thanh niên hơi mập nhìn hai người đại hán mặc áo bào xám cùng nam tử cao gầy, hừ lạnh một tiếng đáp.
Sắc mặt hai người kia lộ ra một tia xấu hổ, chỉ đành cúi đầu.
Người nọ tu luyện chính là Bát Hoang Phạn Ma Công, công pháp này là Thượng Cổ Ma Công, uy lực cực lớn, bất quá sớm đã thất truyền, thật sự là không nghĩ tới lại vẫn có người gặp. Bất quá người này thoạt nhìn không hề giống tộc nhân ba gia tộc kia. . . Hiện giờ cách thời gian Bí Cảnh mở ra không còn là bao, vẫn không nên gây phức tạp thì hơn. Lão giả trụi mày như có điều suy nghĩ nhàn nhạt nói ra.
Thanh niên hơi mập nhướng mày, không có nói cái gì nữa.