Ma Hoàng đại nhân, thám tử tại hai châu An, Thương hồi báo, đại bản doanh của Liễu gia đã di tản toàn bộ, sản nghiệp gia tộc cũng đem đi. Xem ra bọn họ đã có chuẩn bị từ trước rồi. Lão giả áo bào tím nói.
Trong Liễu gia không thiếu Động Thiên Pháp Bảo, vậy nên muốn làm những chuyện này cũng không phải việc khó. Trước kia bổn hoàng tự nhận là anh minh, vậy mà bên người có một đầu Ác Long ẩn núp lâu như vậy cũng không biết, thực sự là thẹn với tổ tiên bổn tộc. Nam tử áo tím thở dài, có chút tự giễu nói.
Ma Hoàng đại nhân không nên tự trách, Liễu gia đã ủ mưu từ lâu, chúng ta cũng không phát giác được. . . Lão giả áo tím gấp gáp nói.
Nam tử áo tím khoát tay, ngăn lại lời của lão.
Việc đã đến nước này cũng không cần nói gì nữa. Có điều bổn mạng ma hỏa của Lưu Thủy Trưởng lão và Kỳ Trưởng lão ở Ma Hà Đường đều đã tắt. Bằng vào thực lực hai người họ, dù có bốn năm đại năng Thông Huyền vây công cũng không ngăn được mới phải. Những người phái đi thành U Nhung đã có tin tức gì chưa?
Tới giờ vẫn chưa có tin tức gì. . . Lão giả áo tím đang lắc đầu thì trên người chợt hiện ra một tia sáng.
Thấy vậy, sắc mặt lão khẽ biến, đảo tay lấy ra một mâm tròn tử sắc. Lão phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, trên mâm tròn liền hiện ra một màn sáng, bên trên ẩn hiện một pháp trận màu đen. Mọi người vừa thấy hình ảnh trên màn sáng, sắc mặt đều biến đổi.
Ra là vậy. Không ngờ lại là đại trận Hỗn Độn Ma La, khó trách có thể vây chết Lưu Thủy. Trong mắt Ma Hoàng ẩn hiện kim quang, chậm rãi nói.
Những người khác nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi một lần nữa.
Đại trận Hỗn Độn Ma La vốn là trận pháp Thượng Cổ, không biết lão hồ ly Liễu Hồi Phong này tìm được từ đâu nữa. . . Đại hán tóc rối đứng bên phải hít nhẹ một hơi rồi nói.
Mọi người đều trầm mặc không nói gì cả.
Ma Hoàng đại nhân, xem ra lão hồ ly Liễu Hồi Phong này đã mưu đồ rất lâu rồi. Mấy gia tộc nhỏ tại ba châu Lê, Xích, Khoát kia sớm đã quy thuận bọn hắn. Sau cuộc chiến tại thung lũng Hắc Phong này, Tàng Châu đã đã bị phong tỏa, lại thêm hai châu An, Thương thuộc lãnh địa Liễu gia nữa, vậy tổng cộng Liễu gia đã nắm trong tay sáu châu quận rồi. Vậy nên mấy chục vạn quân chúng ta phái ra xem ra chưa hẳn đã đủ. Một lát sau, nam tử trung niên tóc bạc nói.
Bổn hoàng cũng cân nhắc đến việc này, cho nên hôm qua đã đưa tin cho đám Hi Nhi để đại quân ở đó chờ lệnh. Còn về chuyện phá địch thì không biết Chiêm Thiên trưởng lão có cao kiến gì không? Nam tử áo tím nói xong liền quay đầu nhìn về lão giả mặc tử bào.
Theo ta thấy thì thực lực Liễu gia chỉ sợ còn hơn biểu hiện ra bây giờ nhiều. Hơn nữa y đã dám công khai tạo phản, vậy tất có chỗ dựa. Theo tin tức chúng ta nắm được thì Liễu gia cho dù có thêm Đại Sóc nữa cũng không bằng hai ba phần mười Hoàng Phủ gia ta. Lão giả áo tím chắp tay bình tĩnh nói với Ma Hoàng.
Ý của Chiêm Thiên trưởng lão là Liễu gia còn âm thầm bồi dưỡng một lực lượng khác, hoặc là. . . Nam tử bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống.
Ma Hoàng thánh minh! Thế lực mà Liễu gia âm thầm bồi dưỡng và mấy gia tộc tại ba châu Lê, Xích, Khoát là căn cơ Đại Sóc kia, dù có thêm thế lực Liễu gia cũng không đáng lo. Nhưng ba vị Ma Hầu còn lại có cấu kết với Liễu gia hay không thì chúng ta lại không biết. Lão giả áo tím thâm ý nói.
Theo ta biết thì Khổng Tường gia tộc luôn kết giao rất thân với Liễu gia, hẳn là. . . Một cô gái che mặt đứng cạnh lão giả nói.
Ngọc Phách trưởng lão nói không sai, có điều căn cơ thế lực của tứ đại gia tộc đã mọc rễ rất sâu, dù mặt ngoài luôn biểu hiện thần phục gia tộc Hoàng Phủ ta nhưng sau lưng vẫn làm một số chuyện mờ ám. Vậy nên trước khi có chứng cớ xác thực thì đừng nên hành động thiếu suy nghĩ để tránh đánh rắn động cỏ. Bây giờ Ma Uyên đã sắp mở ra, chúng ta hãy chờ khi sự tình Ma Uyên chấm dứt thì hãy chuyên tâm đối phó Đại Sóc sau. Còn ba gia tộc khác, hãy. . . Lão giả áo tím Hoàng Phủ Chiêm Thiên truyền âm.
Tốt, chuyện này liền làm theo lời Chiêm Thiên trưởng lão đi. Còn về chuyện Ma Uyên thì bây giờ chìa khóa chỉ còn lại hai chiếc, vậy nên nhân tuyển còn cần xem xét lại. Nam tử áo tím trầm ngâm một lát rồi mới gật đầu đồng ý nói.
Ma Hoàng đại nhân, trước kia công chúa từng yêu cầu gia nhập lần tiến vào Ma Uyên này, không biết. . . Cô gái che mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút chần chờ hỏi.
Việc này bổn hoàng đã nói qua, Ma Uyên không giống những nơi khác. Tuy rằng nàng đã tiến giai Thiên Tượng nhưng thực lực vẫn chưa đủ, đi cũng không giúp gì được cả. Nam tử áo tím hơi trầm ngâm, khoát tay nói, nhưng trong mắt vẫn toát ra vài tia mềm mại.
Vâng. Hoàng Phủ Ngọc Phách chần chờ một chút mới khẽ gật đầu nói.
Ma Hoàng quay đầu dời mắt đi, không có chú ý tới, một hạt châu nơi cổ tay cô gái lặng lẽ vỡ vụn đi.
Cùng lúc đó, tại một tòa cung điện tráng lệ nơi trung tâm Hoàng Thành, một thiếu nữ mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi, chợt nàng cảm nhận được gì đó, thân thể mềm mại run lên, chậm rãi mở mắt.
Thiếu nữ này chừng mười tám mười chín tuổi, làn da trắng như tuyết, mái tóc tím mềm mại buông xuống tới thắt lưng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nơi mi tâm có một ấn ký màu đen.
Hừ, ta đã thành công tiến giai Thiên Tượng mà còn không cho ta đi. Gương mặt thiếu nữ hiện lên một chút tức giận, nhưng ngay sau đó, trong mắt nàng lại hiện lên chút giảo hoạt.
Đã vậy thì ta sẽ dựa vào năng lực của bản thân để đi vào Ma Uyên. Thiếu nữ tóc tím khẽ hừ một tiếng, theo một ánh sáng tím, nàng liền biến mất vô tung.
. . .
Thành đô vương triều Đại Sóc, chính là một nơi cách Trung Ương Hoàng Thành không biết bao nhiêu vạn dặm, thuộc Lê Châu, thành Ấp An.
Thành Ấp An là một thành cổ, lịch sử lâu đời, có thể xếp là một trong những thành lớn của đại lục Vạn Ma, bên trong cực kỳ phồn hoa, các tòa cung điện mọc lên san sát như rừng, bố trí vô cùng đẹp mắt.
Giữa những đại lộ, có một khu cung điện chiếm diện tích khổng lồ, nhìn cực kỳ xa hoa. Xung quanh tường, cách mỗi một quãng lại có một cây cờ màu xám đang đón gió bay lên, bên trên khắc một chữ 'Sóc' lớn.
Lúc này, bên trong cung điện, Liễu Hồi Phong đang ngồi trên ghế chủ tọa, phía trước là mấy người nữa, trong đó có lão giả áo gai Liễu Tung Dương và ba đại năng Thông Huyền của Đại Sóc, ngoài ra còn có hơn mười người nữa.
Đám gia chủ kia sao rồi? Liễu Hồi Phong lạnh nhạt nói.
Đã có một nửa thần phục Đại Sóc ta, cũng đồng ý khắc bổn mạng ấn ký vào Cấm Thần Chung rồi. Một cô gái áo xám trả lời.
Rất tốt! Hãy cho chúng thêm ba ngày nữa, tới lúc đó những ai không thần phục đều xử quyết hết, tế luyện thành ma thi. Còn tộc nhân của bọn họ thì gieo cấm chế để khi chiến đấu với Trung Ương Hoàng Triều sẽ lấy ra làm pháo hôi. Đúng rồi, Tung Dương, tên tiểu tử đào tẩu kia sao rồi? Liễu Hồi Phong gật đầu rồi nói sang lão giả áo gai.
Ta đã tìm hiểu rõ ràng, người nọ tên là Liễu Minh, là gia chủ của một trung đẳng thế gia họ Thanh. Khi ta phái người tới dãy Đà Tàng thì phát hiện mọi người nơi đó đã dời đi cả, vậy nên chúng ta vẫn cần chút thời gian. Lão giả áo gai nói.
Hừ! Tiểu tử này cũng không đơn giản, đã chuẩn bị từ trước, nội ứng ngoại hợp chạy thoát ra ngoài. Chạy thoát thì cũng thôi, có điều hắn lại đem đi một chiếc chìa khóa Ma Uyên. Không hiểu Hoàng Phủ Lưu Thủy có phải đầu hỏng rồi không, lại đi giao vật quý giá như vậy cho một kẻ không quen biết. Liễu Hồi Phong hừ lạnh một tiếng nói.
Bây giờ chúng ta không rõ tung tích Liễu Minh, nếu hắn cứ luôn ẩn núp không ra, vậy chúng ta cũng không có cách nào cả. Nhưng nếu hắn biết cách tế luyện chìa khóa, vậy đương nhiên sẽ tới Hàn Châu, lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách bắt người này, bức hắn giao chìa khóa Ma Uyên ra. Lão giả áo gai nghĩ ngợi một chút rồi có chút tàn khốc nói.
Liễu Minh đã đào tẩu từ trong tay lão, điều này làm cho lão mất hết mặt mũi trước Liễu gia, bảo sao lão lại hận hắn thấu xương.
Tên Liễu Minh này thực lực không thể khinh thường, có vẻ còn am hiểu thần thông ẩn nấp. Hơn nữa Hàn Châu vẫn thuộc Trung Ương Hoàng Triều, vậy nên chúng ta đừng hành động, hãy phân phó xuống dưới là được, nếu may mắn tìm ra tung tích kẻ này, chúng ta lại ra tay sau. Liễu Hồi Phong lạnh nhạt nhìn lão giả áo gai rồi nói.
Vâng. Sắc mặt lão giả áo gai khẽ biến, vội vàng đáp ứng.
Bây giờ còn cách lúc Ma Uyên mở ra chừng ba năm. Thời gian này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Khi không cách nào cam đoan có thể lấy thêm một chìa khóa Ma Uyên thì đầu tiên hãy xem xét lại năm danh ngạch tiến vào đi, hơn nữa còn phải cẩn thận đám người của Trung Ương Hoàng Triều nữa. Lão giả áo xám cầm quải trượng nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
Những người khác nghe vậy sắc mặt đều thay đổi.
Bất luận như thế nào thì lần đi Ma Uyên này, chúng ta vẫn phải lấy được đồ vật kia về tay. Liễu Hồi Phong nghiêm túc nói.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, lập tức đáp ứng.
. . .
Giờ khắc này, trên đại lục Vạn Ma, chuyện Liễu gia phản bội đã lan ra mau chóng. Cả đại lục lập tức rung chuyển, đặc biệt là những nơi gần ba quận Tàng Châu, An Châu, Thương Châu, các thế gia bắt đầu dồn dập di tản về hướng trung bộ đại lục Vạn Ma.
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, một số thế gia lớn như ba nhà Cao Hách, Long gia, Khổng Tường lại không có chút động tĩnh nào cả. Càng làm cho người ta khó hiểu đó là đối với chuyện Liễu gia phản bội này, Trung Ương Hoàng Triều cũng không có bất cứ động thái quá khích nào cả.
Mà sau khi Liễu gia chiếm đóng sáu châu Tàng Châu, An Châu, Thương Châu cũng không tiếp tục khuếch trương thêm nữa.
Trên khắp đại lục Vạn Ma, trong lúc nhất thời, các loại đồn đại nổi lên bốn phía, thế cục dần dần xoay chuyển.
. . .
Cực Bắc đại lục Vạn Ma, trên một vùng đất cực kỳ rộng lớn, khắp nơi tràn ngập trong giá lạnh, mọi vật đã đóng thành băng.
Bầu trời phủ đầy mây đen, từng đám tuyết rơi xuống, làm cho mặt đất chìm trong một lớp băng dày đặc, không gian trắng xóa.
Nơi này chính là một châu của đại lục Vạn Ma, Hàn Châu.
(Ma Hoàng: Hàn Châu? Có cần nói trắng ra như vậy không? Thân là tác giả, ngươi không thể đặt tên có chút nội hàm sao?