Ma Thiên Ký

Q.6 - Chương 1309 - Chân Ma Quán Thể

Trước Sau

break
Hoàng Phủ Lưu Thủy bỗng nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Những giọt máu này lơ lửng giữa không trung một lát rồi nhanh chóng hóa thành vài đạo phù văn huyết sắc dung nhập vào trong đoản thước màu đen khiến nó đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Mặt thước theo đó xuất hiện vô số vết rạn, bắn ra một đạo hắc ảnh dài hẹp, tấn công ba người Liễu Hồi Phong.

Liễu Hồi Phong, lão già áo xám và lão già áo gai vừa nhìn thấy hắc tuyến liền vội vã bay ngược về phía sau giống như cực kỵ kiêng kị đạo công kích này. Họ Liễu đột nhiên hét lớn một tiếng, thúc giục ngọn roi màu xanh trong tay đánh ra vô số phù văn cùng màu, cuốn lấy hắc tuyến đang đến gần.

“Bành!”

Nào ngờ, hắc tuyến vừa chạm phải ngọn roi liền bộc phát hoa lửa chói mắt tạo thành lực lượng vô hình đẩy lui Liễu Hồi Phong về sau vài chục trượng. Lúc này, sắc mặt của Hoàng Phủ đã trở nên trắng bệch. Y lại phun ra một ngụm máu tươi. Bất quá sau khi chống đỡ kiên cường một phen, y đột nhiên vung tay lên. Lòng bàn tay hiện ra một luồng sáng tím nhạt bao bọc chung quanh một chiếc chìa khóa nhỏ bằng ngón tay màu đen mang phong cách cổ xưa. Chìa khóa màu đen vừa xuất hiện liền hóa thành luồng ánh sáng tím lao xuống bên dưới, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Liễu Minh. Họ Liễu thấy thế lập tức cả kinh. Ngay lúc hắn còn chưa biết phải làm như thế nào, hắc khí trên người đã phóng ra tạo thành một bàn tay lớn màu đen chộp lấy chìa khóa trước mặt.

“Liễu tiểu tử, đi mau!” Giọng nói của Ma Thiên chứa đầy vẻ lo lắng.

Dù phải suy tính liên tục thế nhưng động tác của Liễu Minh không vì thế mà chậm lại. Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu xanh lóe lên sau đó xuyên qua lỗ hổng để xuất hiện bên ngoài màn sáng với tốc độ không thể tin được. Quá trình từ lúc Hạt Nhi đột nhiên xuất hiện vây khốn Ma Nhân có cánh đến lúc Liễu Minh thoát khỏi đại trận, thoạt nhìn rất lâu nhưng kỳ thật chỉ kéo dài chừng hai ba nhịp hô hấp. Ngay khi hắn vừa thoát khốn, màn sáng màu xám đã lập tức khép lại khiến cho lỗ hổng hoàn toàn biến mất. Bên trong màn xám, không ít người thấy được cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi liền không khỏi há mồm trợn mắt.

Nhưng vào lúc này, hai bên trái phải của Liễu Minh đã có hai gã Ma Nhân Thiên Tượng của quân Đại Sóc áp sát cách đó không xa. Bọn chúng còn chưa đến, bốn cánh tay đã liên tục thi triển cột lửa tím biếc cùng từng vòng quang nhận bàng bạc đồng thời bắn đến.

RẮC!!!

Khi quả cầu đá màu xám trước người Liễu Minh vỡ ra, thân hình của Hạt Nhi và gã Ma Nhân mang cánh cũng đồng thời xuất hiện. Chỉ là trên người gã Ma Nhân kia vào lúc này đã không còn chút khí tức nào của sự sống. Lúc này, tuy bị đối phương vây chặt hai bên thế nhưng Liễu Minh vẫn không chút do dự thúc giục kiếm quyết trong tay kích bắn về phía trước đồng thời cuốn lấy Hạt Nhi vào bên trong kiếm quang. Động tác này đã khiến cột lửa và quang nhận bắn tới tự nhiên rơi vào khoảng không.

Thế nhưng không bao lâu sau khi họ Liễu rời đi, bề mặt màn sáng màu xám đột nhiên xuất hiện một vết rách. Một đạo độn quang liền theo đó lao ra với khí thế như sét đánh không kịp bưng tai, hùng hổ đuổi theo kiếm quang ánh kim do Liễu Minh biến thành. Bên trong độn quang, có thể lờ mờ thấy được một lão già tóc nâu trắng mặc áo gai, chính là vị trưởng lão Thông Huyền của Liễu gia, Liễu Tung Dương. Làm sao lão có thể để Liễu Minh, kẻ đã biết được thiên đại bí mật của Liễu gia sống sót trở ra?

Gần như cùng lúc, Liễu Minh đang được bao bọc trong kiếm quang kim sắc cũng cảm nhận được linh áp kinh người truyền đến từ phía sau vì vậy không khỏi cảm thấy rùng mình. Sau lưng hắn đột nhiên nổi lên một đôi cánh thịt bàng bạc khiến cho tốc độ tăng lên không ít. Nhìn thấy cử động này của Liễu Minh, lão già áo gai không khỏi tỏ vẻ khinh khi, cười to một tiếng rồi nói:

“Tiểu tử còn muốn chạy? Lão phu ngược lại muốn xem nhà ngươi có thể trốn được đến đâu!”

Vừa dứt lời, một cỗ ma khí kinh người liền phát ra từ người của vị đại năng Thông Huyền này. Lập tức, bên trên làn da của lão liền xuất hiện mấy đạo ma văn đen kịt. Trong chốc lát, một cỗ sương mù dày đặc đen kịt như mực đã hiện lên rồi hóa thành mười đầu Ma Giao hùng hổ lao đến vị trí của Liễu Minh. Họ Liễu thấy vậy lập tức cả kinh. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi đầu Ma Giao phía sau đều ẩn chứa một chút Chân Ma chi khí cực kỳ tinh thuần. Nghĩ đến đây, hắn liền điên cuồn thúc giục Pháp lực toàn thân vào trong Hư Không Kiếm Hoàn. Chỉ thấy kim quang lóe lên, cả người Liễu Minh liền biến thành một đạo cầu vồng tức tốc lao đi. Chỉ là mười đầu Ma Giao sau lưng lại giống như giòi trong xương đuổi sát không tha.

“Trước mặt lão phu, tu sĩ Thiên Tượng cảnh không có cách nào trốn thoát!” Lão già áo gai vừa ngẩng đầu cuồng tiếu vừa đuổi sát phía sau.

Liễu Minh thân ở bên trong kiếm quang, mặc dù không hề quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm giác rõ ràng Ma Giao màu đen sau lưng và lão già áo gai đang dần rút ngắn khoảng cách với vì vậy trong lòng không khỏi có chút âm thầm kêu khổ cùng cuống quít! Theo phán đoán của hắn, đối phương cũng không phải tu sĩ Thông Huyền vừa mới tiến giai, thậm chí giờ phút này còn chưa thi triển toàn lực. Với tu vi của hắn hiện tại, muốn cùng lão ta giao phong chính diện thì vẫn còn thua kém không ít. Xem ra hôm nay dù muốn đào thoát cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngược lại, nếu cứ tiếp tục bỏ chạy thế này, chỉ sợ không bao lâu sau cũng bị đối phương gắng sức đuổi theo. Bất quá, ngay khi Liễu Minh đang muốn hành động gì đó, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ:

“Ma Long lĩnh vực!”

Vừa dứt lời, hơi mười đầu Ma Giao liền gầm to một tiếng. Tốc độ của chúng cũng theo đó bạo tăng vài lần, như sóng to gió lớn từ bốn phía vọt tới trước mặt họ Liễu sau đó thình lình nổ tung! Một cỗ ma khí nồng đậm đến cực điểm lập tức lan tràn nhanh chóng hơn nữa bên trong còn ẩn chứa một tia lực lượng Pháp Tắc không cách nào nói rõ, trong nháy mắt bao phủ phương viên mấy trăm trượng chung quanh Liễu Minh tạo thành sức hút vây khốn Liễu Minh cùng Hư Không Kiếm Hoàn của hắn.

Ngay thời điểm tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, Liễu Minh liền quyết đoán giơ cao một tay, phóng ra một chuỗi hào quang màu vàng đất. Bên trong hoàng quang, ba viên châu trong suốt liền xuất hiện rồi xoay tròn chung quanh thân thể của hắn. Lại thấy hào quang màu vàng đất lóe lên, ba ngọn núi khổng lồ cao chừng trăm trượng đã lập tức hiện ra!

Hoàng quang phát ra bên ngoài ngọn núi khổng lồ ngưng tụ giữa không trung, trong chớp mắt hóa thành quang cầu màu vàng đất cực lớn, chống chọi với ma khí đen kịt chung quanh!

Xu thế tụ lại của đám ma khí cũng vì vậy mà bị trì hoãn vài phần. Lão già áo gai phía sau thấy vậy chỉ cười khinh miệt một cái. Không thấy lão có hành động gì khác, chỉ là trong miệng khẽ thở một chữ “Hợp” đồng thời năm ngón tay khép lại một cách chậm rãi. Ma khí hắc sắc lập tức phiên cổn kịch liệt khiến cho xu thế thu nạp thình lình bạo tăng. Lập tức, uy áp ngập trời liền đè ép ba khỏa Sơn Hà Châu cấp bậc Động Thiên pháp bảo của Liễu Minh đến mức lung lay sắp đổ.

Ngay khi lão già áo gai muốn hoàn toàn khép lại bàn tay thì dị biến bất ngờ nổi lên!

Trên đầu lão ta chợt có hắc quang lóe lên. Tiếp đó, một bàn tay phủ đầy lân phiến mang theo một tấm bia đá hai màu trắng đen bỗng nhiên hiện ra. Vừa mới xuất hiện, ba đạo phù văn mang phong cách cổ xưa trên mặt chợt lóe lên, con mắt quỷ dị chính giữa tấm bia cũng theo đó mở ra tạo thành hào quang hai màu đen trắng tán ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt khai mở một không gian hình tròn cùng màu không lớn lắm. Trong lúc không kịp đề phòng, lão già áo gai đã bị bao phủ vào trong. Trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, đông tác khép tay của lão cũng vì thế mà bị trì hoãn một chút. Thế nhưng không đến một nhịp hô hấp qua đi đã lại hồi phục như cũ. Lão lập tức chà xát hai tay tạo thành vàng sáng màu đen lan tỏa khắp nơi.

Chỉ thấy từng vòng linh ba màu đen giống như bọt nước không ngừng tản ra bốn phương tám phương. Lại nghe một tiếng “Phốc”, toàn bộ không gian hình tròn hai màu trắng đen lập tức bị đánh vỡ tan. Thế nhưng một thoáng trì hoãn vừa rồi đã giúp viên cầu khổng lồ màu vàng đất thoát khỏi nguy cơ bị bao phủ hoàn toàn, miễn cưỡng tạo cho hắn một lỗ hổng để thoát thân!

Bên trong quả cầu ánh sáng màu vàng đất lúc này có thể thấy được một bóng người được hắc diễm cuồn cuộn bao phủ. Trên thân phủ đầy lân phiến rậm rạp, hơn nữa khí tức lại bất ngờ tăng vọt nhiều lần so với trước!

“Chân Ma quán thể! Điều này sao có thể?” Sau một thoáng kinh hãi, lão già liền nổi giận gầm lên một tiếng.

Ngay khi lão lại muốn thúc giục lực lượng lĩnh vực lần nữa vây bắt đối phương, sự tình không thể tưởng được đã xảy ra!

Phía trước quang cầu màu vàng đất, một bàn tay phủ đầy lân phiến đen kịt chợt xuất hiện. Chính là bàn tay cổ quái đã giở trò trên đầu của lão ban nãy!

Chỉ là giờ phút này, tấm bia đã mà bàn tay kia sử dụng đã biến mất không chút tăm tích. Chỉ thấy bàn tay quái dị này khẽ run, năm đạo móng vuốt lập tức dài ra rồi nhẹ nhàng vẽ vào hư không một vòng tạo thành ma diễm bùng cháy mang theo âm thanh “Xèo xèo” vang vọng. Nơi mà móng vuốt nhọn hoắt lướt qua, không gian liền hiện ra từng đạo vết nứt, bên trong ẩn ẩn lận lộ ra hào quang ảm đạm, sâu thẳm. Trong lúc đó, quang cầu màu vàng đất đã sớm biến mất không thấy gì nữa, bóng người bên trong thì không chút do dự chui vào bên trong vết nứt không gian. Bàn tay phủ đầy lân phiến thấy vậy cũng lập tức theo sát phía sau!

Toàn bộ quá trình diễn ra như nước chảy mây trôi, không chút nào dây dưa dài dòng. Có thể nói bóng người bên trong quang cầu màu vàng đất và bàn tay màu đen đã phối hợp với nhau vô cùng ăn ý!

Nhưng vào lúc này, ngay cạnh vị trí họ Liễu vừa đứng chợt xuất hiện một đạo thanh quang. Liễu Hồi Phong đã dùng thân ảnh quỷ mị tiến đến, mang theo bàn tay khổng lồ màu xanh chộp lấy vết nứt không gian. Bất quá cuối cùng lão ta cũng chậm mất một bước, thân ảnh của Liễu Minh đã hoàn toàn biến mất bên trong vết nứt không gian.

Ầm!

Vừa chạm phải bàn tay khổng lồ màu xanh, khe nứt không gian lập tức sụp đổ hoàn toàn. Liễu Hồi Phong thấy vậy bèn thu hồi cánh tay, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Gia chủ!” Lão già áo gai liếc nhìn Liễu Hồi Phong, sắc mặt có chút hổ thẹn.

Liễu Minh đã trốn vào khe nứt không gian khiến cho bọn họ dù muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi. Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Hồi Phong đành thở dài, lắc đầu, cười khổ một tiếng.

“Gia chủ, là ta làm việc bất lợi.” Lão già áo gai khẽ cúi thấp đầu, trầm giọng nói ra.

“Việc này cũng không thể trách ngươi hoàn toàn. Không nghĩ tới tiểu tử kia lại có thể thi triển Chân Ma quán thể, còn nắm trong tay Động Thiên dị bảo có thể phá vỡ hư không.” Liễu Hồi Phong thở nhẹ một hơi đồng thời khoát tay áo ngăn lại.

“Vâng.” Lão già áo xám tuy đã đáp ứng thế nhưng thoạt nhìn có chút ảo não bèn quay đầu nhìn sang nơi khác.

Giờ phút này, kịch chiến bên trong Đại Hỗn Độn Ma La trận đã dần lắng xuống. Hai người Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoảng Phủ Kỳ đều bị một chiếc kén tằm màu trắng vây khốn thân thể khiến cho bọn họ thoạt nhìn rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Về phần mấy chục gia chủ thế gia chủ cùng hai ba vạn tộc nhân của họ cũng bị trấn áp toàn bộ.

“Việc đến nước này, ngươi cũng không nên suy nghĩ quá nhiều. Dù sao hành động lần này cũng có chút thuận lơi. Bất quá khi Ma Uyên mở ra sắp tới, không được phép để cho chuyện xấu gì xảy ra. Ngươi hãy nghĩ cách điều tra về tiểu tử vừa tẩu thoát, chớ để hắn làm hỏng mất đại sự.” Liễu Hồi Phong chậm rãi dặn dò.

“Vâng, ta đã biết.” Lão già áo gai vội vàng đáp ứng.

Sau khi nói thêm vài câu, hai ngươi lập hóa thành lưỡng đạo độn quang bay về phía đại trận.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc