Trên một tòa bình đài đặt tại hậu sơn Thanh gia, ba người Liễu Minh, Thanh Tông cùng Thanh Cổ đang sóng vai đứng cạnh nhau. Họ Liễu chắp tay đứng giữa, hai người còn lại chia nhau đứng hai bên. Lúc này, bọn họ đang lẳng lặng quan sát không khí vui mừng, phấn khởi bên trong trang viên Thanh gia. Sau một lúc lâu, Thanh Tông mới thở dài rồi nói:
“Không thể tưởng được lúc còn sống ta lại có thể nhìn thấy vấn đề thọ nguyên của bổn tộc được giải quyết. Có Liễu gia chủ dẫn đường chỉ lối, việc Thanh gia chúng ta trở nên hưng thịnh, phồn vinh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Thanh Tông trưởng lão, nghe khẩu khí của ngươi tựa hồ có ý thoái ẩn?” Liễu Minh nghe vậy liền cảm thấy kinh ngạc bèn hỏi lại một câu.
“Haha, Thanh gia hôm nay đã có tộc trưởng cùng Thanh Cổ trưởng lão tọa trấn, khiến lão phu cảm thấy vô cùng yên tâm. Khi hai vị rời khỏi ảo cảnh, ta cũng từng nói. Hôm nay, thọ nguyên của lão phu cũng không còn nhiều, chỉ có thể tranh thủ cơ hội cuối cùng này để đánh cược một phen.” Thanh Tông trả lời một cách kiên định.
“Nếu là như thế, ta sẽ không ngăn trở Thanh Tông trưởng lão thêm nữa. Bắt đầu từ hôm nay, đạo hữu cứ việc yên tâm bế quan tĩnh tu.” Liễu Minh gật đầu tỏ vẻ đồng thuận.
“Đa tạ gia chủ thông cảm.”
Thanh Tông tỏ ra vui vẻ. Sau khi thi lễ với Liễu Minh một cái, lão liền khẽ động thân hình, hóa thành một đạo độn quang bay về phía sau một ngọn núi nào đó, không hề quay đầu lại. Nhìn theo phương hướng Thanh Tông rời đi, Thanh Cổ liền trở nên đăm chiêu đến mức xuất thần.
“Thanh Cổ huynh, Thanh Tông trưởng lão đã quyết định bế quan tĩnh tu, sự tình trong tộc còn cần đến sự hỗ trợ của đạo hữu.” Giọng nói bình tĩnh của Liễu Minh chợt truyền tới.
“Gia chủ quá lời rồi, những việc này đều là bổn phận của Thanh mỗ mà thôi.”
“Có những lời này của Thanh Cổ trưởng lão, Liễu mỗ cũng thấy yên lòng. Đúng rồi, Ma Thiên tổ tiên có lưu lại ở Ma Nhân thế gia tại đại lục Trung Thiên một ít tâm đắc tu luyện có liên quan đến Thiên Huyễn đại pháp. Đáng tiếc tại hạ chủ tu không phải là huyễn thuật, có giữ lấy cũng vô dụng. Hôm nay dành tặng Thanh Cổ trưởng lão cũng là hợp lý.” Liễu Minh cười khẽ một tiếng rồi lấy ra một khối ngọc giản màu xanh, đưa cho Thanh Cổ.
Thanh Cổ nghe vậy khẽ giật mình. Sau một thoáng chần chờ, y mới nhận lấy ngọc giản rồi sử dụng thần thức thăm dò bên trong. Qua một lúc, y mới lộ vẻ vui mừng như điên, khom người thi lễ với Liễu Minh một cái:
“Đa tạ gia chủ trọng thưởng, Thanh Cổ sẽ luôn nhớ kỹ trong lòng. Ngày sau có việc cần nhờ cậy, Thanh mỗ quyết không chối từ.”
Nội dung trong ngọc giản là tâm đắc tu luyện hết sức quan trọng với y. Mỗi câu mỗi chữ đều làm rõ bản chất của Thiên Huyễn đại pháp. Có những tâm đắc tu luyện này trong tay, lại thêm Tam Quang chi thủy, y có thể nắm chắc đột phá cảnh giới Thiên Tượng hậu kỳ trong vòng trăm năm.
“Tốt, ngươi đã nói như thế, ta cũng yên lòng. Mặc dù Liễu mỗ hiện là tộc trưởng của Thanh gia nhưng thật sự không muốn quản lý những việc vặt trong tộc. Những chuyện này phải làm phiền đạo hữu rồi.” Liễu Minh trả lời một cách thản nhiên.
“Tộc trưởng yên tâm.” Thanh Cổ vội vàng đáp ứng.
“Còn nữa, đây là hai bản danh sách những tài liệu ta đang cần gấp. Ngươi hãy ra lệnh cho tộc nhân Thanh gia dùng toàn lực thu thập đầy đủ về đây. Chỉ cần phát hiện đồ vật có trong danh sách, mặc kệ tiêu phí bao nhiêu Ma Tinh cũng phải đem nó trở về.” Liễu Minh lật tay lấy ra hai khối ngọc giản, đưa cho Thanh Cổ. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thanh Cổ khẽ giật mình, vội vàng tiếp nhận ngọc giản. Sau khi xem qua một lượt, y không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nội dung bên trong là vài loại đồ vật cực kỳ quý hiếm. Thậm chí một ít trong số chúng còn là bảo vật trong truyền thuyết, vốn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
“Việc này về sau sẽ là sự tình hàng đầu của Thanh gia. Nếu quá trình tìm kiếm những vật này gặp phải chuyện gì khó xử lý, có thể tùy thời tới tìm ta.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh lại bổ sung.
“Vâng!” Thanh Cổ khẽ rùng mình vội vàng đáp ứng.
Sau khi tùy ý nói thêm vài câu, Thanh Cổ liền cáo từ rời đi.
“Lấy dài chế ngắn, chỉ dùng kẻ thân tín, xem ra ngươi cũng có chút thích hợp để chấp chưởng quyền lực.” Hắc ảnh lóe lên tạo thành thân hình Ma Thiên lơ lửng bên cạnh Liễu Minh.
“Chỉ là họa biều theo hồ lô mà thôi. Không nói về việc này nữa, hôm nay ta đã nắm giữ Thanh gia trong tay theo đúng sách lược của ngươi. Có điều những tài liệu cần thiết cho việc cô đọng Ma thân quá mức khó tìm, chỉ sợ dốc hết sức lực của Thanh gia cũng không có cách nào thay ngươi tìm đủ tất cả tài liệu.” Liễu Minh mặt không đổi sắc uyển chuyển thay đổi chủ đề.
“Việc này ngươi không cần phải gấp, trước mắt hãy kiên nhẫn đề cao thực lực cho Thanh gia là được. Lúc trước, ta phát hiện bên trong thế hệ tu sĩ Chân Đan của Thanh gia có hai kẻ đã đạt đến cảnh giới Đại viên mãn. Ta ở đây có một bộ bí pháp rất phù với Thiên Huyễn đại pháp, có thể giúp bọn hắn đề cao tỷ lệ tiến giai Thiên Tượng. Về phần tài liệu ngưng tụ Ma thân, nếu thật sự không tìm thấy cũng không sao, ta biết rõ một nơi nhất định có thể cung cấp tài liệu mà ta cần.” Ma Thiên chợt nói.
“Ngươi muốn nói đến nơi nào?” Liễu Minh không khỏi kinh ngạc hỏi lại một câu.
“Việc này bây giờ ngươi chưa cần thiết phải biết. Sự tình quan trọng nhất hiện nay là ngươi phải mau chóng đạt tới cảnh giới Thiên Tượng trung kỳ.” Thần sắc Ma Thiên chợt lộ một tia dị sắc, vô ý hữu ý nhắc nhở hắn một câu.
Liễu Minh thầm cười lạnh một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa mà khẽ động thân hình bay ngược trở về động phủ. Tuy rằng hôm nay đã tộc trưởng nhưng hắn vẫn quyết định lưu lại nơi ở cũ. Hôm nay hoàn thành một ít sự tình trong tộc, hắn cũng muốn bắt đầu thu liễm tâm tư, tập trung tinh thần khổ tu. Tu vi của hắn hiện nay đã chạm đến bình cảnh Thiên Tượng sơ kỳ. Có Tam Quang chi thủy tẩy luyện sẽ giúp Pháp lực được tinh thuần không ít. Để đề cao tỷ lệ tiến giai Thiên Tượng trung kỳ, phương pháp tốt nhất trước mắt là phải tăng cường tinh thần lực bản thân.
Sau khi về tới động phủ, Liễu Minh liền lấy ra một quyền tư liệu dày cộp, bắt đầu nghiên cứu một cách kỹ càng. Đây là tư liệu về sơn mạch Đà Tàng cùng vị trí phân bố của Ma thú ở đây mà hắn thu được từ chỗ Thanh Cổ. Đúng vào lúc này, một đạo hắc quang thình lình bay ra từ trong tay áo của Liễu Minh rồi đậu trên vai hắn, chính là Hấp Hồn Cổ.
“Tiểu gia hỏa, về sau phải nhờ cậy ở ngươi rồi.” Liễu Minh dùng tay nhẹ vuốt phần đầu của Hấp Hồn Cổ, trong miệng nhàn nhạt nói ra.
Mấy ngày sau, một đạo độn quang màu đen đã lặng lẽ bay ra phạm vi của Thanh gia để hướng về vị trí của sơn mạch Đà Tàng. Ngoài trừ Thanh Cổ, trên dưới Thanh gia không ai biết rằng tộc trưởng của họ đã âm thầm rời khỏi gia tộc.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt đã hơn một trăm năm kể từ khi Liễu Minh lên làm gia chủ Thanh gia. Trong lúc này, Thanh gia dưới sự dẫn dứt Liễu Minh đã đạt được sức mạnh như mặt trời ban trưa. Trong tộc trước sau xuất hiện hai gã Ma Nhân Chân Đan hậu kỳ ngưng tụ thành công pháp tướng Thiên Địa, tiến cấp Thiên Tượng cảnh. Kể từ đó, toàn bộ Thanh gia tính luôn Thanh Tông đang bế quan, đã có tổng cộng năm vị tu sĩ Thiên Tượng cảnh. Số lượng tộc nhân đạt cấp Chân Đan, Hóa Tinh càng nhiều đến mức không thể đếm xuể. Toàn bộ thế lực của gia tộc trong phút chốc đã được đề cao thật lớn. Trong đó, Thanh Cổ dưới sự trợ giúp của Tam Quang chi thủy cùng tâm đắc tu luyện mà Liễu Minh cung cấp, đã thành công tiến giai Thiên Tượng hậu kỳ vào mười năm trước.
Về phần Liễu Minh, dưới sự chỉ điểm của Ma Thiên, lại thêm vận dụng Hấp Hồn Cổ để tăng cường Tinh Thần lực cùng với không ngừng hấp nạp Tam Quang chi thủy để tăng cường độ tinh khiết của Pháp lực, hắn cũng tiến lên Thiên Tượng trung kỳ tại mấy năm trước. Sau đó, trong lúc tranh đấu với một vài gia tộc khác, họ Liễu đã khiến hai gã tộc trưởng khác tại Tàng châu rơi vào cảnh một chết một bị thương, đồng thời chiếm đoạt toàn bộ gia tộc của đám người này. Điều này khiến Thanh gia vốn được cho là thâm tàng bất lộ tại Tàng châu đã trực tiếp tiến nhập danh sách vài đại gia tộc đứng đầu tại nơi này. Tân tộc trưởng trong vòng trăm năm của bọn họ là Liễu Minh cũng được mọi người biết đến với thực lực vượt trội tu sĩ đồng giai.
Một ngày này, trong trang viên Thanh gia, giữa một động quật cách đại điện Thanh gia tương đối xa, một quả cầu sương mù do ma khí nồng đậm tạo thành đang xoay tròn một cách chậm rãi. Bên dưới vụ cầu là một pháp trận sáu cạnh cực lớn, chung quanh khảm nạm vô số tinh thạch màu tím đen. Chỉ thấy từng sợi sương đen đang liên tục toát ra từ giữa làn sương đồng thời quấn quanh từng sợi xiềng xích màu đen để chui vào bên trong vụ cầu.
Lúc này, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trước pháp trận, cả người bất động, hai mắt híp lại hướng về phía trước, thoạt nhìn hết sức chăm chú. Từng tràng chú ngữ trầm thấp như có như không liên tục truyền ra. Hai tay bấm niệm pháp quyết, thỉnh thoảng lại thi triển về phía đối diện. Mặt ngoài pháp trận lục giác có khắc rõ vô số ấn phù phức tạp. Dưới sự gia nhập của ấn quyết, Linh quang ở đó liền chớp động liên tục. Vố số phù văn màu đen lập tức hiện lên đồng thời nhảy múa tán loạn.
Đột nhiên, tất cả xiềng xích màu đen bỗng nhiêu chấn động. Từ trong vụ cầu, một tiếng “Ô” đột ngột truyền ra, mang theo âm thanh quái dị vang vọng khắp nơi. Ngay sau đó, vụ cầu màu đen bỗng dưng xoay tròn, tạo thành từng sợi sương đen tỏa ra bốn phương tám hướng, để lộ vật được bao bọc bên trong. Thì ra là một đoạn xương tay óng ánh được trói buộc bởi vô số xiềng xích màu đen. Đường vân mặt ngoài đoạn xương này thình lình lóe lên. Một người tí hon màu trắng lớn chừng một xích theo đó hiện ra, trong miệng phát ra tiếng kêu kì quái giống như vô cùng hoảng sợ. Chỉ thấy nó dốc sức liều mạng giãy giụa liên tục nhưng bị xiềng xích màu đen kiềm chế vì vậy không có cách nào đào thoát.
Lúc này, ấn ký Chân Ma giữa hai đầu lông mày họ Liễu bất ngờ lóe lên, phóng ra một đạo phù văn lớn cỡ bàn tay, chui vào trong người tiểu nhân màu trắng khiến nó kêu gào thảm thiết, lần nữa trốn vào bên trong đoạn xương trắng. Tiếp theo, mặt ngoài đoạn xương liền hiện lên Linh quang trắng đen. Lại có vô số thịt lồi nhúc nhích liên tục đồng thời sinh trưởng một cách điên cuồng, trong nháy mát tạo thành bàn tay hoàn hảo như lúc ban đầu. Thịt lồi tiếp tục sinh trưởng đến chỗ cổ tay mới hoàn toàn dừng lại. Tiếp theo, mặt ngoài bàn tay chợt hiện ra một cái vẩy màu đen khắc rõ từng vòng ma văn.
Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh chợt hiện lên từ người Liễu Minh.
Đúng là Ma Thiên.
Y vừa xuất hiện liền lộ vẻ cuồng nhiệt, không nói hai lời hóa thành một đạo hắc quang nhanh chóng chui vào trong lòng bàn tay phủ đầy hắc lân.
Phanh phanh!
Xiềng xích màu đen vốn luôn quấn quanh bàn tay kia bỗng nhiên đồng loạt tan rã. Bàn tay hắc lân cũng nắm chặt buông lỏng vài lần, thoạt nhìn hết sức linh hoạt.
“Đúng vậy, mặc dù chỉ là một phần Ma Thân nho nhỏ nhưng cũng khiến ta lần nữa có được cảm giác tồn tại.” Giọng nói của Ma Thiên truyền ra từ lòng bàn tay kia.
“Thu thập tài liệu lâu như vậy, cuối cùng có thể ngưng tụ bàn tay này. Hao phí quả thật không nhỏ.” Liễu Minh thấy vậy bèn đứng dậy. Nhìn bàn tay đang bay múa giữa không trung, thần sắc của hắn không khỏi lộ vẻ đau lòng.
Toàn bộ hao phí của Thanh gia suốt nhiều năm nay mới miễn cưỡng thu thập đủ tài liệu ngưng tụ một phần Ma Thân nho nhỏ. Chỉ tính riêng pháp trận tế luyện này đã hao tốn của hắn không dưới ngàn vạn Ma Tinh.