Giữa không trung, pháp tướng Yêu Hồ cũng biến mất theo phân thân Hồ Mị. Lúc này, ngoại trừ chấn động pháp lực còn sót lại thì xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh như ban đầu. Liễu Minh thở ra một hơi, ma văn màu tím sậm trên người mau chóng biến mất, lân giáp cũng biến thành hắc khí, chui vào cơ thể. Trong nháy mắt, hắn lại trở về hình dáng nam tử bình thường như cũ.
Ma hóa tuy rằng sẽ làm cho pháp lực tăng lên mấy lần, thế nhưng tiêu hao pháp lực cũng tăng lên đáng kể. Liễu Minh cử động thân mình mấy cái rồi mới lật tay lấy ra một viên đan dược khôi phục pháp lực ăn vào.
Dưới một cây cổ thụ cách đó mấy trăm trượng, Dao Cơ và Diệp Thiên Mi cực kỳ kinh hãi nhìn Liễu Minh. Một lúc lâu sau, hai thiếu nữ mới liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau bay tới.
Ngươi. . . Ngươi thực sự là Liễu Minh mà ta đã gặp ở Thượng Giới Phế Tích ư? Bay tới gần Liễu Minh chừng vài chục trượng, Dao Cơ liền dừng lại thân mình, đôi mắt đẹp nhìn Liễu Minh mấy lần rồi mở miệng hỏi, trong giọng nói có chút không chắc chắn.
Nếu như nàng không tin, ta có thể kể lại mọi chuyện khi chúng ta gặp nhau lúc đó một lần. Liễu Minh thấy vẻ mặt của Dao Cơ cảm thấy có chút buồn cười, trong nội tâm chợt có cảm giác muốn trêu chọc nàng.
Không. . . Không cần. . . Dường như nghĩ tới điều gì, hai gò má Dao Cơ đỏ ửng lên, vội vàng lắc đầu.
Thấy vẻ thẹn thùng của Dao Cơ, Liễu Minh định trêu thêm mấy câu nữa thì chợt cảm thấy một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đang nhìn tới. Hắn quay đầu, liếc mắt nhìn về hướng Diệp Thiên Mi đang bay phía sau Dao Cơ, trong lòng chợt động, vội vàng nghiêm túc như cũ.
Hơn trăm năm không thấy, không thể ngờ được thực lực của ngươi lại mạnh tới vậy. Vừa rồi là công pháp Ma Đạo sao? Khi Liễu Minh định mở miệng nói chuyện, Diệp Thiên Mi chợt thở dài một hơi rồi nói.
. . . Việc này nói rất dài dòng, hay là chúng ta cứ rời khỏi nơi đây trước đã. Đây vẫn thuộc khu vực của tộc Thiên Hồ, động tĩnh chiến đấu lúc nãy lại không nhỏ, sợ rằng sẽ làm cho những tên Yêu tu xung quanh chú ý. Liễu Minh nhíu mày, ánh mắt liếc sang xung quanh mấy lần, chợt vỗ nhẹ vào hồ lô Hóa Âm một cái.
Hai thiếu nữ Diệp Dao đương nhiên sẽ không phản đối, ba người thu dọn chiến trường một lát rồi phi thân vội vã bay về phía sông Xích Thủy.
Cùng lúc đó, trong một không gian thần bí.
Chỉ thấy nơi này là một dải núi non trùng điệp, xung quanh là mấy dòng suối uốn lượn, linh ký cực kỳ nồng đậm, như chốn nhân gian tiên cảnh, nhìn qua khá giống núi Vạn Ba của tộc Thiên Hồ.
Tại một sơn cốc xanh biếc, có một bệ đá tròn rộng chừng vài mẫu, bên ngoài có một màn sáng màu lam nhạt giống như một chiếc bát lớn úp ngược xuống, bao phủ toàn bộ bệ đá. Bên trong màn sáng tràn ngập một loại sương mù màu lam, ba người Hồ Mị, Ảnh Lang Thánh Vương, Thanh Xà Thánh Vương đang bay lơ lửng, mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị.
Đột nhiên, màn sương mù lam cuộn lên, hiện ra bảy tám ảo ảnh Yêu Hồ khổng lồ, phía sau các ảo ảnh đều có bảy cái đuôi. Vừa mới hiện ra, chúng đã nhào về phía ba người. Những ảo ảnh này tuy rằng đều tản mát ra khí tức Thiên Tượng, thế nhưng dưới ba đại năng Thông Huyền, vừa bị chém một cái đã tán loạn.
Đúng lúc này, sắc mặt Hồ Mị chợt đổi, một viên châu nơi chuỗi hạt ngọc đeo trên cổ tay nàng vỡ vụn ra. Hồ Mị tâm thần chấn động, lập tức há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút tái nhợt đi.
Đáng chết! Là ai nhúng tay! Lại có thể hủy đi một phân thân của ta. Chẳng lẽ là một đại năng Thông Huyền tộc khác sao? Các ý niệm trong đầu Hồ Mị mau chóng xoay chuyển, trên mặt vẫn không đổi sắc nghĩ thầm.
Hồ Mị đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Không lẽ cấm chế nơi này làm ngươi bị thương sao? Ảnh Lang Thánh Vương nhíu mày quay đầu nhìn lại.
Không có việc gì, làm phiền Ảnh Lang Thánh Vương phí tâm. Hồ Mị thần sắc khẽ biến, lập tức cười nhạt một tiếng nói.
Vậy sao? Ảnh Lang Thánh Vương cười hắc hắc, trên mặt lộ ra nét tươi cười đầy ý vị.
Tiếp theo chúng ta ra khỏi huyễn cảnh Yêu Hồ này sợ rằng sẽ gặp cấp Thông Huyền, thế nên mọi người hãy cẩn thận, đừng để thất bại trong gang tấc. Thanh Xà Thánh Vương khẽ quét mắt qua hai người, trong mắt hiện lên chút âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói.
Ba người mỗi người đều có mục đích riêng, thế nhưng đều không vạch trần mà tiếp tục khoanh tay lẳng lặng chờ.
. . .
Bên bờ sông Xích Thủy.
Ngay khi ba người Liễu Minh vừa rời đi, một bóng đen u ám lặng yên bay qua, chính là tinh phách của tên nam tử mặt đen Cực Mông của tộc Ảnh Lang. Tinh phách Cực Mông biến thành ảo ảnh Tiểu Lang, nhìn xuống chiến trường bên dưới, trên mặt lộ ra nét sợ hãi. Vừa rồi tuy rằng y đứng rất xa chiến trường, thế nhưng vẫn cảm giác được chấn động pháp lực vô cùng mãnh liệt, làm trong trong lòng y hoảng sợ không thôi.
Không ngờ tên tu sĩ Nhân Tộc Liễu Minh này ngay cả phân thân của đại năng Thông Huyền cũng chém giết dễ dàng tới vậy, thực lực quả thật đã vượt xa khỏi tưởng tượng của y. Hơn nữa y còn có thể cảm giác được một cỗ ma khí cực kì tinh thuần tản mát ra nữa. Mặc dù chỉ là thoáng qua, thế nhưng Chân Ma Khí rõ ràng tới vậy chỉ có các Ma Nhân cấp cao trong đại lục Vạn Ma mới có mà thôi.
Chẳng lẽ, người này lại là. . .
Y nhìn qua hướng Liễu Minh vừa rời đi, trong mắt thoáng hiện nét hưng phấn, đang phân vân xem có nên tiếp tục theo dõi không, bởi bằng trạng thái hiện tại của y thì một khi bị đối phương phát hiện, tuyệt đối chỉ còn đường chết, thế nhưng nói lại thì nếu có thể chứng thực thân phận Ma Nhân của đối phương, truyền ra khắp đại lục Man Hoang sẽ làm cho toàn đại lục chấn động.
Tin tức tộc Huyết Đằng đứng đầu đại lục Man Hoang có cấu kết với Ma Nhân, lại có quan hệ không cạn với Thiếu chủ Dao Cơ của tộc Thiên Hồ này sẽ làm chuyện tộc Ảnh Lang tiêu diệt tộc Thiên Hồ trở thành danh chính ngôn thuận, còn có thể phá hủy hình tượng của tộc Huyết Đằng trước mặt các bộ tộc khác nữa, tộc Ảnh Lang có thể mượn cơ hội này để gia tăng địa vị của mình.
Suy nghĩ một hồi, ý tưởng này dần dần thâu tóm tâm thần y, làm y khẽ động thân hình, định tiếp tục bay theo.
Đúng lúc này, trên mặt đất chợt bắn ra một đạo hắc tuyến, đâm thẳng qua tinh phách của Cực Mông. Tinh phách Cực Mông chỉ kịp hét thảm một tiếng đã xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, vết thương liên tục ăn mòn ra xung quanh. Không đợi Cực Mông phản ứng, một bóng vàng lại bay ra, bao phủ toàn thân y.
Cực Mông gầm lên một tiếng đầy hoảng sợ, tinh phách co lại , ảo ảnh Tiểu Lang cố sức chạy trốn, thế nhưng dưới màn sáng màu vàng lại không có chút tác dụng nào cả.
Ngân quang lóe lên, Hạt Nhi từ trong lòng đất bay ra, miệng phun ra một cỗ hấp lực, 'Vèo' một tiếng, tinh phách Cực Mông không còn chút chống cự bị nàng nuốt vào.
Hạt Nhi nấc lên một cái thỏa mãn, lập tức hóa thành một đạo ngân quang, bay thẳng về hướng Liễu Minh.
. . .
Vì chạy khỏi truy binh, sau khi bay qua sông Xích Thủy, ba người lại bay thêm một ngày một đêm nữa. Khi khác định đằng sau không có ai theo dõi mới trốn vào trong một dãy núi hoang vu. Liễu Minh tiện tay tạo ra mấy gian thạch thất, lại bày thêm mấy trận pháp che lại toàn bộ dấu vết rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Chạy thoát xa như vậy, truy binh chắc không thể đuổi tới ngay đâu. Bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây một lát đã, chờ khi khôi phục Nguyên khí rồi hãy đi tiếp. Liễu Minh thở ra một hơi, chậm rãi nói.
Chiến đấu liên tục, lại thi triển Ma Hóa, thế nên hắn cần chút thời gian để khôi phục lại thân thể và pháp lực. Dao Cơ và Diệp Thiên Mi nghe vậy thì đi tới một góc cách Liễu Minh không xa ngồi xuống.
Nơi này vốn tĩnh lặng, bên ngoài một chút tiếng động cũng không có, hơn nữa hai thiếu nữ dường như cũng không muốn nói chuyện, làm cho không gian càng trở nên yên tĩnh. Nhận ra điều này, Liễu Minh cũng có chút ngượng ngùng, bầu không khí càng trở nên lúng túng hơn. Không biết bao lâu sau, Dao Cơ mới nhìn Liễu Minh và Diệp Thiên Mi một cái, chợt đứng lên đi vào một gian thạch thất gần đó. Chỉ trong chốc lát, thạch thất đã bị bao phủ bởi một màn hào quang nhàn nhạt, chính là cấm chế mà Dao Cơ bày ra.
Thấy cảnh này, Liễu Minh thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Mi, cùng lúc đó, Diệp Thiên Mi cũng nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau, sắc mặt Diệp Thiên Mi đỏ lên, lập tức rời mắt đi.
Thấy hành động của Diệp Thiên Mi, Liễu Minh liền thả lỏng tâm thần, trên mặt cũng hiện ra nét cười.
Lại nói tiếp, hắn đã từng rất nhiều lần tưởng tượng cảnh gặp lại Diệp Thiên Mi, nhưng khi chính thức gặp mặt, hắn lại có cảm giác không biết làm sao.
Diệp sư thúc, năm đó từ biệt trên phi chu của Hải Yêu Hoàng, không nghĩ tới lại gặp lại nơi dị quốc tha hương đại lục Man Hoang thế này.
Sư thúc hai chữ thì không cần, tu vi hiện tại của ngươi đã hơn xa ta, cứ gọi tên ta là được. Diệp Thiên Mi khoát tay áo, nói.
Cũng tốt. Liễu Minh nghe vậy, cũng không khách khí nhẹ gật đầu.
Lúc trước trong trận đại chiến ở cung Hải Hoàng, ta đã đi tìm ngươi, thế nhưng nơi đó hơn nửa Quáng Nô đã biến mất. Mấy năm này, ngươi đang ở đâu? Sau một lúc lâu, Diệp Thiên Mi mới nhẹ giọng hỏi, sắc lạnh lùng trên gương mặt đã phai nhạt đi nhiều.
Khi đó ta. . . Bây giờ Liễu Minh mới kể lại chuyện từ lúc mình bị bắt vào quặng mỏ nơi đáy biển, nhờ cơ duyên xảo hợp đi qua vết nứt không gian cho tới khi lưu lạc đại lục Trung Thiên cho Diệp Thiên Mi nghe.
. . . Đại khái bốn mươi mấy năm trước, ta lại vô tình trở về khu vực Thương Hải. Sau đó do tác động tới một cấm chế gần núi Phượng Minh nên ta cứ u mê như vậy mà xuất hiện nơi đại lục Man Hoang này. Mãi hơn một canh giờ sau, Liễu Minh mới kể lại hết những chuyện hắn đã trải qua những năm gần đây.
Những lời này hắn đã nói với người khác rất nhiều lần, nhưng lần này là lần kể tường tận nhất. Có điều khi đang nói, chợt trong lòng hắn hiện ra một chút nghi vấn. Từ khi hắn bắt đầu tu luyện tới giờ, dường như bởi nhiều nguyên nhân khác nhau mà hắn đã đi qua mấy đại lục, lại thường xuyên gặp phải các loại vết nứt không gian. Hết thảy những chuyện này, chẳng lẽ chỉ là do ngẫu nhiên sao?