Trên một chiếc xe được chạm trổ hoa lệ ở cách đó không xa đột nhiên có hai đạo lưu quang màu lam bay vọt lên trời, trong đó ẩn hiện bóng dáng hai yêu tu một nam một nữ.
Hắn chỉ mới quét thần thức qua đã có thể cảm ứng rõ ràng uy áp của đối phương không hề kém hơn bọn giặc cướp Man Hùng tộc, xem ra là hai tên tu sĩ Chân Đan của Thiên Cầm tộc ẩn tàng trong đội xe.
Khoảng cách gần như vậy mà trước đó hắn không phát hiện ra thì hoặc là đối phương đã thi triển bí thuật nào đó, hoặc là trên chiếc xe kia có cấm chế đặc biệt giúp thu liễm khí tức.
Trong hai yêu tu, có một thiếu nữ áo lam trên đầu có ba chiếc lông chim màu lam tỏa hào quang rực rỡ, nam nhân còn lại là một đại hán trung niên tóc và quần áo đều màu lam, nhìn rất lạnh lùng.
Chỉ thấy thiếu nữ kia đứng trên không, hai tay múa lên một hồi, miệng niệm những câu chú khó hiểu rồi vung tay lên phun ra một luồng sáng màu lam nhạt hóa thành vô số sợi tơ nhỏ màu lam. Chúng nhanh chóng kết thành hình một chiếc lá, chiếc lá này nhìn như cự kì yếu ớt theo gió bay về phía thủ ấn màu đen.
Lúc hai thứ chạm nhau, thủ ấn màu đen khí thế kinh người kia không ngờ lại bị chiếc lá kia cản lại, hơn nữa hào quang cũng nhanh chóng ảm đạm. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy chiếc lá kia không ngừng phun ra từng sợi tơ nhỏ như sợi tóc đâm xuyên qua thủ ấn màu đen.
Hùng Cổ ở cách đó không xa thấy vậy thì biến sắc.
“Vù” một tiếng
Chỉ trong giây lát, thủ ấn màu đen đã bị đâm thủng vô số lỗ, sau đó tiêu tán, từ trong đó bay ra một con chim màu lam đầy vẻ sợ hãi bay về phía đại hán mặt sẹo.
Liễu Minh sau khi nhìn thấy mặt thiếu nữ kia, lại cảm nhận được yêu khí mộc thuộc tính nồng đậm trên người nàng liền nhận ra nàng là ai.
Chiếc lá màu lam kia nhoáng lên hóa thành hơn mười dây leo màu lam to bằng cánh tay bắn về phía con gấu.
Hùng Cổ dường như cũng cảm nhận được tình hình sau lưng, sắc mặt đại biến đang định tránh nhưng không kịp. Mấy chiếc dây leo kia quả thực tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã lao tới quấn chặt lấy y.
Hùng Cổ gầm lên, trong cơ thể truyền ra từng tiếng “rắc rắc”, định dùng man lực để thoát ra.
Nhưng đúng lúc này, phía trước lóe lên lam quang, trung niên tóc lam kia không biết đã xuất hiện từ lúc nào, một tay bắt quyết, một ay hóa thành mấy cây dây leo màu lam sắc nhọn bắn về phía đầu Hùng Cổ.
Lúc này nam tử mặt sẹo đang mang vẻ cung kính bay về phía trung niên tóc lam và thiếu nữ áo lam kia, vừa khéo bay ngang qua nơi hắn đứng.
Thiếu nữ áo lam liếc qua phát hiện ra Liễu Minh, sau khi kinh nghi liền ngây ngốc tại chỗ.
Trung niên tóc lam kia cũng đã phát hiện ra hắn, thấy trên người hắn tỏa ra yêu khí màu tím, hiển nhiên không thuộc Thiên Cầm tộc cũng như Lam Mộc tộc, mặt liền hiện vẻ khó chịu.
“Người này là ai, trong đội xe không thể có người lạ, không lẽ ngay cả điều này ngươi còn chưa rõ?”Không đợi nam tử mặt sẹo bay tới, y đã tức giận nói.
“Lam Kỳ trưởng lão không cần hỏi nữa, nếu ta không nhầm thì đây chính là người quen cũ của ta. Liễu đạo hữu tụ thủ bàng quan lâu như vậy, lúc này ngay cả một câu chào hỏi cũng không muốn nói sao.” Thiếu nữ áo lam nhếch môi chậm rãi nói.
“Lam Tư đạo hữu nói đùa rồi, lúc này thấy hai vị dư sức xử lý đám đạo tặc kia cho nên tai hạ cũng không tự bêu xấu nữa.” Liễu Minh cười nhẹ, gật đầu với Càn Như Bình đang thò đầu ra bên cạnh rồi bay về phía Lam Tư.
“À, đây là hậu nhân của một vị thúc thúc của ta, Càn Như Bình.” Liễu Minh dừng lại cách nàng mấy trượng bình tĩnh nói.
“Hóa ra là hậu bối của Liễu đạo hữu, chúng ta khi trước chia tay trong phế tích thượng giới, không ngờ lại có thể gặp nhau ở Man Hoang đại lục này. Chiếc xe kia cũng không nhỏ, nếu đạo hữu không chê xin mời lên trên nói chuyện.” Lam Tư lộ vẻ vui mừng, truyền âm với người trung niên kia rồi chỉ về phía chiếc xe gỗ mời Liễu Minh.
Trung niên tóc lam cũng không nói nhiều, nhìn Liễu Minh một cái rồi lấy cớ cần đi xem lại hàng hóa, mang theo nam tử mặt sẹo bay vào giữa đội xe.
“Nếu đã như vậy, bọn ta đành quấy quả một chuyến.” Liễu Minh cũng không khách khí, đưa Càn Như Bình lên xe.
Trong chiếc xe bài trí rất tinh tế, ngăn ra mấy căn phòng và một đại sảnh, trong sảnh ngoài một chiếc bàn được điêu khắc tỉ mỉ ra trên trần còn treo một chiếc cột gỗ bên trên khắc mtj con linh điểu sống động như thật, tỏa ra một luồng thanh quang mờ mờ che phủ cả chiếc xe, xem ra đây chính là cấm chế ngăn cách thần thức.
“Liễu đạo hữu xem ra cũng đã kết đan, đúng là đáng mừng, nếu không phải chúng ta đã quen biết từ trước thì ta đã bị yêu khí trên người đạo hữu đánh lừa rồi.” Lam Tư rót choLiễu Minh và Càn Như Bình một ly linh trà thơm ngát rồi nói.
“Mấy năm nay quả thực cũng gặp chút cơ duyên, Lam đạo hữu chẳng phải cũng đã kết đan rồi sao. Đúng rồi, mấy ngườ Thiên Cầm tộc kia rất cung kính với hai vị, xem ra thân phận của đạo hữu không tầm thường.” Liễu Minh tùy ý nhìn qua cấm chế xung quanh rồi cười nói.
“Nhắc đến việc này cũng là nhờ ơn liễu đạo hữu. Năm đó sau khi ra khỏi thượng giới phế tích, bản tộc đã đoạt lại được thánh khí Lam Mộc Ấn, mà Ảnh lang tộc lại bị tổn thất thảm trọng, mấy năm gần đây cũng không thuận buồm xuôi gió gì. Bảtộc dưới sự dẫn dắt của mấy nhân vật thiên tài đã thoát khỏi sự khống chế của Ảnh Lang tộc rồi tìm được nơi trú ngụ mới trong lãnh địa của Huyết Đằng tộc, mấy năm nay thế lực cũng tăng thêm được một chút. Thiên Cầm tộc là một tiểu tộc phụ thuộc vào bản tộc. Lần giao dịch này rất quan trọng nên bản tộc mới phái ta và Lam Kỳ trưởng lão đi hộ tống.
Lam Tư ánh mắt lấp lóe chậm rãi nói.
“Chuyện năm xưa ta cung chỉ thuận thế mà làm thôi, quý tộc có thể thoát khỏi khốn cảnh là nhờ nỗ lực của bản thân, Liễu mỗ không dám kể công,” Liễu Minh cười từ chối cho ý kiến.
Càn Như Bình ngoan ngoãn ngồi một bên uống trà, nàng nghe hai người nói chuyện vừa như hiêu vừa như không hiểu, nhưng cũng không xen vào.
“Ha ha, Liễu huynh quá khiêm tốn rồi, mà đạo hữu sao không ở Trung Thiên đại lục mà ại chạy đến Man Hoang đại lục làm gì.”