Một ngày này, không trung Bí cảnh vốn đang yên tĩnh bỗng nổi lên đạo đạo cuồng phong kéo theo sóng cao mấy trượng vọt tới biên giới hòn đảo. Gần như lập tức, bầu trời cũng trở nên tối sầm lại, mây đen chẳng biết từ đâu rất nhanh đã che kín bốn phía, hơn nữa còn mang theo sấm sét rền vang tạo thành lưới điện màu bạc bao phủ khắp nơi trong Bí cảnh.
Vào lúc này, động phủ của Liễu Minh nằm trên đỉnh núi đang bị biển mây vây bọc, thỉnh thoảng vài tia sấm sét còn xuyên thẳng vào trong, mang theo tiếng nổ ầm ầm không dứt. Họ Liễu chỉ cảm thấy pháp lực bên trong Linh Hải giống như huyết dịch lưu chuyển khắp nơi bên trong cơ thể tạo nên cảm giác cực kỳ khoan khoái. Tinh thần của hắn cũng theo đó đạt đến trạng thái sung mãn trước giờ chưa từng có.
“La Hầu tiền bối!” Liễu Minh khẽ nhíu lông mày sau đó gọi thầm một tiếng.
“Phốc , một chiếc bong bong khí đột nhiên xuất hiện bên trong Linh Hải của hắn.
Liễu Minh thấy vậy liền lấy ra mười mấy loại đan dược đặc biệt cho vào trong miệng. Dược lực lập tức phát tán khiến cho bóng khí có chút chấn động, tạo thành một cỗ năng lượng ấm áp xuyên qua Linh Hải, lan tỏa khắp toàn thân. Lúc này, sau khi Pháp lực trong cơ thể lưu chuyển một vòng, Liễu Minh có thể cảm thấy kinh mạch các nơi bỗng dưng trở nên vô cùng mượt mà, hơn nữa còn rộng hơn vài phần so với trước khiến cho tốc độ lưu chuyển Pháp lực cũng theo đó nhanh hơn không ít.
Cùng lúc đó, mây đen tụ tập phía trên động phủ ngày càng trở nên dày đặc, nương theo tiếng sấm rền vang, dần dần tạo thành vòng xoáy hình phễu cực lớn lượn vòng trên không Bí cảnh.
Một ngày sau, Pháp lực vốn đang chảy xuôi trong cơ thể Liễu Minh bỗng dưng trì trệ tiếp đó nhanh chóng tập trung về phía Chân Đan hai màu đen trắng phía trên Linh Hải mang theo Linh khí chung quanh hóa thành mười đạo quang hai màu quấn quanh thân thể của hắn. Họ Liễu chỉ cảm thấy Chân Đan trong Linh Hải có chút căng phồng. Tiếp đó, quang mang hai màu quanh người dường như có linh tính liền tự động chui vào Chân Đan bên trong cơ thể. Sau một lát, hắn đột nhiên mở to hai mắt.
“A…” Một tiếng thét dài sảng khoái chợt vang vọng bên trong không gian Bí cảnh.
Gần như cùng lúc, biển mây trên cao dường như cũng bị thứ gì đó đánh cho không ngừng tiêu tán, lần nữa lộ ra tia sáng mặt trời chói chang. Rất nhanh sau đó, ánh nắng ấm áp đã xuất hiện ngày càng nhiều, xua tan hoàn toàn biển mây âm u. Liễu Minh cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa không trung. Thoạt nhìn hắn cũng không có quá nhiều biến hóa thế nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra uy áp mạnh mẽ hơn nhiều so với trước. Tu vi của hắn lúc này đã đạt đến cảnh giới Chân Đan hậu kỳ, Pháp lực trong Linh Hải cũng theo đó nhiều hơn gấp bội so với trước.
Đúng lúc này, túi kiếm Hư Không bên hông đột nhiên run rẩy rồi thình lình phát ra lực hút vô cùng mạnh mẽ khiến Liễu Minh không khỏi giật mình. Hắn cảm thấy, Chân Đan bên trên Linh Hải vừa mới khôi phục trạng thái tĩnh lặng bỗng tuôn ra từng dòng Pháp lực tinh thuần liên tục chảy vào túi kiếm bên người. Trong lúc cả kinh, hắn lập tức sử dụng thần thức quét qua kiếm nang đang có dấu hiệu kỳ lạ.
Chỉ thấy bên trong túi kiếm, Hư Không Kiếm Hoàn đang không ngừng ngân lên thanh thúy đồng thời tham lam hút lấy vô số Pháp lực khiến cho mặt ngoài Kiếm Hoàn tản ra từng đạo kim mang chói mắt. Từ khi thu nạp một tia Pháp lực của Nam Hoang Khôi Đế, linh tính của thanh kiếm này cơ bản đã được củng cố vững chắc, lại trải qua nhiều năm ôn dưỡng, đến hôm nay quá trình bồi tụ rốt cuộc cũng đã hoàn thành.
Sau khi hút lấy gần một nửa Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh, Hư Không Kiếm Hoàn cuối cùng mới có dấu hiệu chững lại thế nhưng mặt ngoài của nó vẫn liên tục phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt. Dù bị vỏ kiếm ngăn cách thế nhưng Liễu Minh vẫn cảm nhận được kiếm khí lăng lệ mà bảo vật bên mình phát ra.
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, Hư Không Kiếm Hoàn đã tự động rời khỏi vỏ kiếm, bay thẳng lên trời cao. Tầng nham thạch trên nóc động phủ cũng liền bị nó đâm thủng một lỗ mang theo ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong. Cấm chế nơi này không ngờ đối diện với Kiếm Hoàn của hắn lại trở nên yếu ớt như vậy.
Liễu Minh thấy vậy lập tức cả kinh, vội vàng phóng người ra khỏi động phủ. Chỉ thấy trên không hòn đảo, tiếng kiếm ngân thanh thúy không ngừng vang vọng, một điểm kim quang chói mắt giống như tinh tú hạ phàm cũng không ngừng tung bay múa lượn! Tiếp đó, kim quang lại kéo dài thành vệt sáng óng ánh mang theo đạo đạo kiếm khí rít gào giữa tinh không. Thanh kiếm này càng bay càng nhanh, khiến cho người có thị lực mạnh mẽ như Liễu Minh cũng suýt chút lạc mất tung tích của nó. Trong lúc Hư Không Kiếm phóng đi giữa không trung, âm thanh kiếm ngân cũng theo đó ngày một vang vọng, hơn nữa còn mơ hồ ẩn chứa tiếng hổ gầm rồng ngâm vang vọng khắp nơi trong Bí cảnh.
Liễu Minh thấy vậy sắc mặt hơi đổi, dị tượng lớn như vậy chỉ sợ sẽ dẫn đến một ít phiền toái không cần thiết. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng phất tay đánh ra từng đạo kiếm quyết.
Giữa không trung, Hư Không Kiếm dường như có chút không cam lòng bay vụt về, biến thành một viên châu lóng lánh màu vàng kim rơi xuống tay Liễu Minh. Hắn nhìn kỹ viên châu một lát, trong mắt lộ nét vừa lòng rồi khẽ đảo tay, viên châu liền bay vào trong kiếm nang bên hông.
Cuối cùng việc bồi dưỡng Hư Không Kiếm Hoàn cũng đã hoàn thành, bằng vào uy thế vừa rồi, xem ra hắn đã có thêm một con át chủ bài nữa rồi.
Liễu Minh liếc qua mây đen trên trời sắp tan biến, trong tay đang cầm khối Vạn Tượng Thạch kia. Một tay hắn nhẹ nhàng bóp chặt viên đá, nghiền nó thành bột, ngay lập tức, thân hình hắn liền được một luồng ánh sáng màu lam bao phủ, biến mất trong Bí Cảnh.
Lúc này, hắn chỉ thấy không gian trước mắt mờ đi một chút thì đã xuất hiện trong thạch thất bên ngoài núi Vạn Tượng.
Liệt Dương quả nhiên không nhìn lầm người, bây giờ mới chỉ qua hơn một tháng, vậy mà ngươi đã đột phá Chân Đan hậu kỳ rồi. Điều này đã làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, vậy mà hình như ngươi còn đồng thời đào tạo thành công kiếm hoàn nữa, quả thực là khó có được. Chẳng biết Phí trưởng lão đã đứng chờ bên ngoài thạch thất từ bao giờ, lão thấy Liễu Minh xuất hiện liền mỉm cười nói.
Nếu không có Phí trưởng lão và Kim sư huynh giúp đỡ, vãn bối chắc chắn không thể tiến giai thuận lợi như vậy được. Liễu Minh chắp tay khiêm tốn nói, thế nhưng đôi mắt hắn lại lộ ra nét tự tin.
Phí trưởng lão gật nhẹ đầu với Liễu Minh, không hỏi nhiều nữa mà phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi ra.
Lúc này, gánh nặng trong lòng Liễu Minh đã được cởi bỏ, hắn thi lễ một cái rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Kẻ này kể từ tâm tính, cơ duyên, tu vi đều thuộc loại thượng thừa, ta thật chờ mong biểu hiện sau này của hắn. Phí trưởng lão lẳng lặng đứng ở trong thạch thất, thì thào lẩm bẩm.
Có điều giờ phút này Liễu Minh đã ra khỏi núi Vạn Tượng, đương nhiên những lời này hắn không thể nghe được.
Mà hiện nay, tại đại lục Trung Thiên, cuộc chiến giữa Nhân tộc và Minh tộc vẫn đang trong lúc căng thẳng.
...
Một ngày nọ của một tháng sau.
Một đám tu sĩ phục sức Thiên Công Tông đang bị vây trong sơn cốc hẻo lánh, khắp nơi là vô số Minh trùng đang ùn ùn kéo tới, làm cho quân số bên Nhân tộc đã tử thương hơn nửa.
Trên không trung, một thanh niên chất phác mặc áo ngắn tay màu vàng đang đứng trên đầu vai một khôi lỗi hình người cao vài chục trượng không ngừng thúc giục pháp quyết, đang quần chiến với một con Minh trùng bọ ngựa và một con Minh trùng dạng nhện.
Nếu như Liễu Minh ở đây lúc này, sẽ nhận ra đây là người đã có duyên gặp mặt mấy lần với hắn, Bành Việt.
Cuộc đấu của y còn ảnh hưởng không nhỏ tới bên dưới làm cho nhiều Minh trùng cấp thấp xung quanh bị đánh nát bét, âm thanh va chạm còn làm các tu sĩ tu vi thấp sắc mặt trắng bệch.
Hiện giờ, tu vi của Bành Việt đã đạt tới Chân Đan sơ kỳ, khôi lỗi dưới chân y cũng có thực lực Chân Đan trung kỳ. Mà hai kẻ bên đối phương có thể vừa đối phó với thế công hung mãnh của khôi lỗi, vừa có thể phản kích lại, đương nhiên thực lực cũng sẽ không yếu.
Đúng lúc này, Minh trùng bọ ngựa thừa dịp sơ hở, lách mình lao tới trước người Bành Việt, còn khôi lỗi cực lớn dưới chân y thì bị con Nhện kia phun đầy tơ nhện cuốn lấy, trong nhất thời không thể tránh đi được.
Đúng lúc đôi liêm đao của bọ ngựa vung lên, chuẩn bị chém Bành Việt ra làm hai đoạn thì không trung đột nhiên truyền tới một tiếng xé gió, trên chiếc đầu tam giác xấu xí của Bọ Ngựa không biết lúc nào đã xuất hiện một bóng đen, chưa chờ mọi người kịp phản ứng thì vô số quyền ảnh mang theo tiếng hổ gầm đã nện mạnh xuống đầu con Bọ Ngựa kia.
Oanh một tiếng!
Tiếng va đập cực mạnh vang lên, con Minh trùng Bọ Ngựa chưa kịp làm gì thì cái đầu đã hóa thành một đám huyết vụ, phun tới người Bành Việt. Thân thể khổng lồ của con Bọ Ngựa kia còn phun ra đầy máu tươi lập tức ngã quỵ xuống đất.
Bành Việt còn chưa thấy rõ hình dáng của người vừa tới thì thân ảnh của hắn đã quỷ dị biến mất.
Bên kia, con Nhện tưởng chừng thắng lợi đã ở ngay trước mắt, thế nhưng đột nhiên thấy đồng bọn bị một kẻ địch không biết tên đập nát đầu, nó lập tức ngửa đầu, há miệng phun ra một đoàn chất lỏng màu trắng, trên không trung hóa thành một tấm lưới khổng lồ, bắn thẳng về một hướng khác.
Một tiếng phốc vang lên!
Tấm lưới khổng lồ dùng một tốc độ khó tin bao lấy thân hình bóng đen.
Thế nhưng lúc này, bóng đen lại biến mất, chỉ để lại một đạo tàn ảnh mà thôi.
Ngay khi con Nhện còn đang kinh ngạc thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, cánh tay y khẽ động, tung vô số quyền ảnh đập tới cái đầu kia.
Con nhện thấy vậy thì cực kỳ kinh sợ, nó uốn éo thân mình, hy vọng tránh thoát một kích này.
Thế nhưng quyền ảnh trên không cũng quỷ dị biến hình theo, sương mù bốn phía cuộn lên, đập mạnh vào thân thể Minh trùng.
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa như rung chuyển cả sơn cốc!
Con Minh trùng dạng nhện lập tức bắn ngược về, chỉ kịp cuộn mình lại thì đã nện thẳng xuống đất. Phần giáp xác sau lưng đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ, từ đó chảy ra chút huyết dịch màu xanh, thân thể không còn chút khí tức nào nữa.
Cách đó không xa, hơn mười đạo độn quang bay nhanh tới, chính là những tu sĩ phục sức Thái Thanh Môn, liên tiếp xuất hiện bên cạnh các đệ tử Thiên Công tông, nhanh chóng thả ra các phù lục, bắn về phía Minh tộc xung quanh.
Còn bóng đen kia thì đã hóa thành một đạo độn quang, biến mất ở nơi xa.