Phải biết rằng Liễu Minh là tu sĩ chuyên tu công pháp Quỷ đạo vốn mang kháng lực mạnh mẽ đối với mọi loại độc tố thế mà lúc này vừa hít phải một ít sương máu, đầu óc đã bất ngờ có chút mê muội. Khi họ Liễu đang định vận chuyển công pháp để hóa giải khói độc trong cơ thể thì bả vai bất chợt sáng lên một hồi thanh quang khiến cho biểu hiện trúng độc của hắn nhanh chóng biến mất.
“Xa Hoạn…”
Liễu Minh chợt nhớ ra gì đó bèn vỗ nhẹ vai trái khiến cho ánh sáng xanh chói mắt lập tức theo đó phun ra rồi quay tròn giữa không trung, biến thành hư ảnh Thanh Ngưu thoạt nhìn vô cùng sống động. Chính là bí thuật Xa Hoạn đã đạt cảnh giới đại thành!
Xa Hoạn vừa xuất hiện đã ngẩng đầu gào rống phấn khích, tựa hồ vô cùng thích thú huyết vụ chung quanh. Chỉ thấy miệng lớn của nó há rộng, lực hút mạnh mẽ liền theo đó phóng xuất khiến cho sương máu xung quanh chui vào bụng của ảo ảnh này.
Hai đầu cự trùng đối diện thấy vậy không khỏi giật mình, thân hình cũng đột ngột co rút lại hơn nữa còn không ngừng lui nhanh về sau. Bất quá, chỉ sau hai ba nhịp thở, hư ảnh Thanh Ngưu đã cắn nuốt hoàn toàn huyết vụ chung quanh thế nhưng bộ dáng của nó tựa hồ vẫn chưa hài lòng. Khi nhìn thấy hai đầu huyết sắc Minh trùng ảo ảnh này liền khẽ động thân hình, lao vọt về trước.
Hai đầu Minh trùng thấy vậy vô cùng sợ hãi bèn co rụt cơ thể, né sang một bên. Nào ngờ, tốc độ của đồ đằng Xa Hoạn quả thật quá nhanh, ánh sáng màu xanh vừa lóe lên, nó đã quấn lấy đầu cự trùng huyết sắc bên trái. Hào quang trên người cự trùng vừa chạm phải thanh quang liền phát ra âm thanh “Xèo xèo” tiếp đó nhanh chóng bốc hơi thành sương mù đỏ đen để Xa Hoạn thôn phệ. Minh trùng màu máu bị đau liền kêu rên “Hi…i…i” một cách thống khổ, hơn nữa thân thể khổng lồ còn không ngừng giãy dụa nhằm tìm cách thoát khỏi thế công của đối phương.
Đúng vào lúc này, không gian trên đầu Minh trùng huyết sắc chợt phát sinh dị biến. Liễu Minh chẳng biết từ lúc nào đã phóng lên cao sau đó đánh ra hai khỏa Sơn Hà Châu, nện thẳng xuống đầu của nó. Sơn Hà Châu không ngừng biến lớn giữa không trung hơn nữa còn như hòa thành một thể, biến thành núi cao sông dài, tản mát vạn đạo hoàng mang kéo theo uy áp vô cùng trầm trọng. Cự trùng thấy vậy bất chấp đau đớn trên người, há miệng phun ra cột sáng màu đỏ thô to, đánh lên bề mặt cự châu đang rơi xuống.
Ầm ầm!
Cột sáng này thoạt nhìn vô cùng xấu xí thế nhưng ẩn chứa uy năng hết sức kinh người khiến cho đà rơi của của ảo ảnh núi sông không khỏi dừng lại trong thoáng chốc.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi kinh ngạc. sau khi hừ lạnh một tiếng, hắn liền vung tay đánh ra vài đạo hào quang sáp nhập vào giữa bề mặt cự châu. Chỉ thấy Sơn Hà châu bạo phóng kim quang kéo theo hư ảnh núi sông càng thêm phần to lớn.
Oanh long long!
Cột sáng màu đỏ bị phá vỡ, cự châu màu vàng đất liền như thái sơn áp đỉnh nện thẳng vào đầu Minh trùng huyết sắc.
Bẹt!
Cự trùng kia còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị đè thành thịt vụn.
Sau khi đánh chết địch thủ, Liễu Minh không hề dừng lại mà quay người đuổi theo đầu cự trùng sớm trốn đến biên giới biển lửa. Hắn còn chưa đến nơi, hư ảnh Thanh Ngưu trên đầu vai đã phun ra hào quanh màu xanh chộp lấy đối thủ. Sau vài ba nhịp thở, theo tiếng thét vang lên thảm thiết, trước người Liễu Minh đã lần nữa xuất hiện một đống máu thịt bày nhày. Sau khi thu lại Sơn Hà bảo châu, hắn liền phóng nhanh đến một vị trí đang bị cự trùng công kích đồng thời đảo mắt quan sát xung quanh.
Tình huống trước mắt quả thật có chút không tốt. Ba gã tu sĩ Chân Đan còn lại đều bị Minh trùng huyết sắc bức lui liên tiếp. Chỉ có tráng hán tóc đỏ với tu vi Chân Đan hậu kỳ còn tốt một chút có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ cùng ngọc tỉ màu bạc để đánh ngang tay với hai đối thủ to lớn. Hai người còn lại cũng đã bị thương khá nhiều, hơn nữa còn bị bức lui liên tiếp, thoạt nhìn có vẻ không thể chống đỡ quá lâu. Hào quang do pháp trận phòng ngự màu đen tỏa ra cũng đã suy yếu hơn nhiều, hơn nữa đám tu sĩ Hóa Tinh trốn trong pháp trận cũng không đủ thực lực đối phó với mười mấy đầu Minh trùng Chân Đan. Nguy hiểm nhất chính là biển lửa màu đỏ chung quanh không có người chủ trì đã dần dần suy yếu. Đám Minh trùng bên ngoài tựa hồ cũng nhận ra điểm này bèn không ngừng phát động công kích về phía bọn họ khiến cho biển lửa màu đỏ không ngừng co lại.
Liễu Minh thấy vậy bèn lạnh lùng quan sát Minh trùng đang mải miết tấn công pháp trận, tiếp đó vung tay phóng ra một đạo sơn phong nện thẳng về phía đối thủ. Trong sáu mươi năm tiến vào lồng giam, Liễu Minh đã tốn không ít thời gian tìm hiểu cách dùng Sơn Hà Châu. Bí thuật đem pháp bảo này biến thành một tòa núi nhưng vẫn bảo tồn được thần thông trong thời gian ngắn là một trong số đó. Đây cũng là phương pháp giúp hắn tiết kiệm năng lượng trong quá trình chiến đấu.
Trong nháy mắt, ngọn núi khổng lồ đã tỏa ra hào quang rực rỡ bao phủ cự trùng vào giữa. Yêu nghiệt kia đến giờ mới kịp phản ứng bèn khẽ động thân hình như muốn trốn tránh thế nhưng hào quang màu vàng đang áp xuống lại nặng tựa ngàn cân khiến động tác của nó trở nên vô cùng chậm chạp. Minh trùng huyết sắc thấy thế vô cùng kinh hãi, trên người tia máu đại phóng đồng thời trong miệng không ngừng phát ra âm thanh gào rú mang theo hai hàng lưỡi đao dài mỏng mãnh liệt đâm phá.
Xoẹt xoẹt!
Hoàng mang bao phủ xung quanh quả thật đã bị đâm thủng thành lỗ hổng lớn thế nhưng khi Minh trùng huyết sắc vừa định thoát đi, mặt ngoài ngọn núi bất chợt nổi lên từng đạo hư ảnh Trường Hà màu đen quấn lấy thân thể của nó với tốc độ không thể tin nổi. Mặc cho đầu cự trùng giãy dụa thế nào, hư ảnh dòng sông vẫn như dải lụa cuốn chặt lấy nó. Tiếp đó sơn phong bên trên đã mạnh mẽ đè xuống, mang theo âm thanh ầm ầm vang dội. Một kích này qua đi, mặt đất bên dưới đã xuất hiện một cái hố to rộng hơn mười trượng. Sơn Hà Châu cũng liền trở về bên tay Liễu Minh, để lại thân thể be bét của đầu cự trùng nằm lại dưới hố.
Việc họ Liễu có thể dễ dàng đánh chết ba con Minh trùng màu máu khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc cùng vui mừng. Đám quái trùng còn lại nhìn thấy cảnh này cũng nhao nhao gầm lên giận dữ. Lập tức, ba trong số chúng liền lao thẳng về phía Liễu Minh, số trùng còn lại vẫn điên cuồng công kích pháp trận màu đen. Đúng lúc này, một đạo Huyết nhận do cự trùng phun ra bỗng đập thẳng lên mặt hào quang màu đen.
Rắc rắc!
Mặt ngoài pháp trận rốt cuộc nổi lên vết nứt nho nhỏ khiến cho đám tu sĩ Hóa Tinh Kỳ bên trong giật mình sợ hãi.
“Không xong!”
Liễu Minh thấy vậy thần sắc không khỏi trở nên nghiêm trọng. Một khi pháp trận phòng ngự bị phá, đám tu sĩ Hóa Tinh kỳ căn bản không thể ngăn cản cự trùng vây quanh. Đến lúc đó, bốn pháp trận phụ thuộc gần đó cũng lâm vào tình thế nguy hiểm. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn liền quyết đoán tụng niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa nào đó, đồng thời một tay vung lên, thúc giục toàn bộ Sơn Hà Châu phiêu động lơ lửng quanh người.
Khi ba đầu Minh trùng huyết sắc nhào đến trước mặt, Liễu Minh chỉ khẽ vung vẩy hai tay, đánh ra từng đạo pháp quyết khiến cho mặt ngoài bảo châu sáng lên, mang theo lượng lớn sương mù màu vàng đất bao phủ phạm vi trăm trượng, đồng thời bao bọc thân thể của hắn vào giữa. Ba đầu quái trùng thấy vậy bèn đồng loạt gào rú một tiếng, tiếp đó há miệng phun ra hai đạo cột sáng cùng một mảnh quang nhận huyết sắc về phía Liễu Minh,
Khi sương mù lần nữa thu vào, họ Liễu đã bất ngờ biến mất tại chỗ!
Đúng vào lúc này, sương mù vàng đất lại bắt đầu bành trướng, nhanh chóng bao phủ ba đầu Minh trùng vào giữa. Liễu Minh hiện tại đang đứng trong góc, hai tay không ngừng kết xuất ấn quyết, gia cố cho sương mù xung quanh. Sau một khắc, xen giữa biển sương chuyển động không ngừng, có thể nhìn thấy ảo ảnh một tòa cự phong thình lình mọc lên, hơn nữa quanh thân còn có một dải trường hà đen nhánh mang theo hơi nước nhè nhẹ bay múa xung quanh. Từ xa nhìn lại, phạm vi trăm trượng quanh người họ Liễu bỗng hóa thành một mảnh núi sông rừng nước lượn lờ.
“Đại trận Sơn Hà!” Sau khi hô khẽ một tiếng, Liễu Minh mới phất tay đánh ra một đạo pháp quyết cuối cùng.
Sắc mặt của hắn thoạt nhìn có chút trắng bệch. Lần đầu tiên sử dụng mười hai viên Sơn Hà Châu để bày ra đại trận do chủ nhân trước đó của chúng sáng chế đã khiến Pháp lực của hắn tuôn ra như đê vỡ, cơ hồ ba bốn thành Pháp lực trong cơ thể đã bị hút mất. Cùng lúc đó, ba đầu Minh trùng khổng lồ trong phút chốc biến thành ba con ruồi nhặng bị giam hãm trong lòng đại trận. Sau khi hít một hơi thật dài, Liễu Minh bỗng nhiên vung tay, ném ra hư ảnh cự sơn bên trong đại trận.
Ầm ầm ầm!
Một đầu Minh trùng nhận thấy hư ảnh sơn phong đang bay về phía mình thế nhưng sương mù xung quanh đã khiến động tác của nó trở nên chậm chạp, không còn cách nào trốn tránh. Khi ảo ảnh ngọn núi đè lên người nó, cự trùng này liền không ngừng kêu la thảm thiết. Tuy không bị mất mạng tại chỗ thế nhưng nó cũng không thể nào nhúc nhích mảy may.
Sau khi hít sâu một hơi, Liễu Minh lại rút lên hai tòa sơn phong, ngang nhiên trấn áp hai đầu Minh trùng còn lại.