Ma Kiếm Lục

Chương 239: Bất thắng tất vong, ma thần chi kiếm dữ ma kiếm.

Trước Sau

break
Sự cố xảy ra rất đột ngột, kết quả không nằm trong dự liệu, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ở trong không trung nhìn hai thân thể Quỷ Vương đang nhanh chóng bị dung hóa, lần này vốn cửu tử nhất sanh, không ngờ Vũ rầm Tinh lại có biện pháp hay như thế, hai người không những không sao, ngược lại Tử Thần và Thủ Hộ Giả đã gặp khắc tinh.

Dương quang như hàng vạn mũi tên sắc bén bắn vào thân thể hai tên Quỷ Vương, xé nát thân thể bọn chúng, trong tiếng gào thê thảm, thân thể bọn chúng dần dung hóa vào không khí, biến thành làn khói xanh, nhẹ nhàng bay lên rồi tan loãng đi. Lúc này, Vũ Trầm Tinh cũng chầm chậm hạ xuống, khi hai chân tiếp xúc với mặt đất, Vũ Trầm Tinh buông Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa ra, nói: “Hai tỷ thật nặng à, ta ôm hai tỷ thiếu điều muốn rơi xuống luôn”.

Nói xong nhìn lên không trung, vân vụ vừa bị hỏa diễm bức phải khoách tán giờ đã nhanh chóng hợp lại, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nhìn theo Vũ Trầm Tinh, sau đó nhìn nhau cười. Ngay lúc này, mặt đất phát sinh chấn động, cách đó không xa, thân thể to lớn như hai ngọn núi của Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương xuất hiện, bọn chúng cho đến giờ vẫn đang đánh nhau quyết liệt.

Thiết Thạch ngăn trở Tu La Quỷ Vương tấn công ba nữ nhân, đã hai lần đánh ngã Tu La Quỷ Vương nhưng hiện tại xem ra vẫn không gây tổn hại gì cho Tu La Quỷ Vương, hắn vẫn tìm cách tiến đến chỗ ba nữ nhân, sau mấy lần bị Thiết Thạch cản trở, hắn có lẽ đã hiểu, không đánh đổ được Thiết Thạch thì hắn không thể tiến lên dù chỉ nửa phân.

Hữu thủ Tu La Quỷ Vương vung ra, một cây Khai Sơn phủ to lớn lấp lánh hồng sắc huyết nhận quang mang xuất hiện trong tay hắn, còn Thiết Thạch lúc này cũng rất lợi hại, đôi thiết trảo to lớn huơ lên, móng vuốt đen nhánh sắc bén như đao xuất hiện trên đôi tay Thiết Thạch.

Song thủ Tu La Quỷ Vương mãnh liệt múa lên, Cự Phủ mang theo lực lượng mãnh liệt chém đến thân thể Thiết Thạch, tốc độ tuy không quá nhanh nhưng lực chém cực kỳ ác liệt, Thiết Thạch thấy đối phương tung chiêu, song thủ vươn ra đón, “ Coong”, lực chém mãnh liệt từ Cự Phủ sắc bén tác động vào song thủ Thiết Thạch.

Thân thể Thiết Thạch trầm xuống, song cước bị áp lực đè lún xuống đất, nhất thời, bụi đất bay mù trời, Thiết Thạch trụ vững lại, gầm lên một tiếng, song thủ tấn tốc đánh văng Cự Phủ, liền đó, hữu quyền dũng mãnh đánh thẳng vào thân thể Tu La Quỷ Vương, “ Phịch”, dưới cú đấm đầy uy lực đó, Tu La Quỷ Vương lần nữa lại bị đánh văng.

Thiết Thạch cũng cảm thấy kì quái, Tu La Quỷ Vương dường như không sợ bị đánh trúng, tại Đại Hoang Sơn, cho dù là Băng Long bị đánh hai quyền như vậy cũng không chịu nỗi, hiện tại tên này đã trúng ba quyền lại không có chút hề hấn nào. Quả nhiên, Thiết Thạch còn đang suy nghĩ thì thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương đã đứng vững trở lại.

Song cước của Tu La Quỷ Vương vừa trụ vững đã nhảy đến Thiết Thạch. Thiết Thạch tuy thông minh nhưng phản ứng không phải lúc nào cũng nhanh lẹ, huống hồ Quỷ Vương dùng toàn lực vọt đến, “ Bịch…” một tiếng, thân thể to lớn của Thiết Thạch đã bị Quỷ Vương đánh văng ra.

Tiếp đó một tiếng “ Ầm” vang trời, Thiết Thạch rơi xuống đất, cây cối xung quanh gãy rạp dưới thân thể to lớn đó, miệng không ngớt gầm rống kịch liệt, bản tính nguyên thủy của dã thú khiến Thiết Thạch điên cuồng đứng dậy, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm đối phương, không ngừng gầm lên giận dữ, lúc này Thiết Thạch đã phẫn nộ đến cực điểm, nhưng nó không biết vì sao đòn đánh của mình không có tác dụng gì đến Quỷ Vương, còn một đòn của Quỷ Vương lại gây tổn hại cho nó.

Thân hình Tu La Quỷ Vương chớp động, chân dậm mạnh lao đến Thiết Thạch, thu ngắn cự ly giữa hai bên, Cự Phủ chém từ phải qua, tốc độ không quá nhanh, Thiết Thạch hoàn toàn có thời gian phản ứng, cánh tay phải Thiết Thạch vung lên đỡ, sau đó, tả thủ chụp lấy tay Quỷ Vương, lựa thế ném mạnh ra.

Một tiếng “ Ầm” vang lên, thân thể của Tu La Quỷ Vương bị Thiết Thạch ném đập mạnh xuống đất, nhưng Thiết Thạch vẫn không dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương sắp rơi xuống đất, đầu gối Thiết Thạch đã thần tốc chấn mạnh lên người Tu La Quỷ Vương, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, hai tay cứng như thép chụp lấy tay Quỷ Vương, dụng lực kéo lên, sau đó ném cả thân thể hắn đi.

Liên tiếp chịu đựng ba đòn, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương chịu lực tác động mạnh, bay đi như con diều rách, sau khi va vào một đám cổ thụ thì lại tiếp tục đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra việc gì, Thiết Thạch tựa hồ phẫn nộ đến cực điểm, nó không sao hiểu được, con quái vật trước mặt vì sao sau khi chịu công kích mãnh liệt của nó lại có thể không hề hấn gì.

Hai mắt Tu La Quỷ Vương đỏ ngầu nhìn Thiết Thạch ở trước, tuy không bị thương tổn nhưng lúc này dường như rất phẫn nộ, khi hai cặp mắt điên cuồng của hai đối thủ giao nhau thì Tu La Quỷ Vương xuất thủ, Cự Phủ từ hữu thủ ném thẳng đến thân thể Thiết Thạch.

Tốc độ Cự Phủ rất nhanh, nhưng lực ném thì Thiết Thạch có thể đón đỡ. Thiết Thạch vốn không nghĩ Tu La Quỷ Vương có thể ném vũ khí trong tay ra, nhưng hiện tại không thể nghĩ nhiều, hữu thủ dũng mãnh vung lên, “ Coong”, Cự phủ bay đến đã bị Thiết Thạch hất văng, còn Thiết Thạch cũng chịu lực tác động mạnh phải thối lui mấy bước.

Lợi dụng lúc Thiết Thạch loạng choạng thối lui, Tu La Quỷ Vương sấn sát đến, hai tay bung ra ôm chặt thân thể Thiết Thạch, càng lúc càng siết chặt, sau đó, dụng khí lực toàn thân không ngừng lao tới, thân thể Thiết Thạch bị khóa bởi lực lượng mãnh liệt, thống khổ nhưng không cách hoàn thủ.

Hai thân thể to lớn đồng thời di động trên dãy núi, tiếng động ầm ầm vang lên không ngớt, mặt đất không ngừng chấn động, cổ thụ xung quanh vì bị tác lực khủng khiếp đó mà cành gãy thân đổ, chỉ trong chớp mắt cả một vùng rừng biến thành bình địa.

Thiết Thạch lúc này đang phải chịu một lực cực lớn, cảm giác như xương cốt toàn thân vỡ vụn, thậm chí hô hấp cực kì khó khăn, mặc dù thân thể cứng rắn như thép nhưng cũng vô cùng đau đớn, bản năng dã thú bộc phát, hai mắt đỏ ngầu gầm vang, móng vuốt sắc bén vươn ra bấu vào lưng Tu La Quỷ Vương.

Đang ôm Thiết Thạch lao tới, Tu La Quỷ Vương đột ngột dừng lại, hơn nữa lực trên song thủ cũng giảm đi, Thiết Thạch liền thấy thoải mái, nhưng song thủ của nó không vì việc dừng lại của Tu La Quỷ Vương mà ngừng hành động, chỉ thấy hai tay nó vận lực lôi Tu La Quỷ Vương ra, đồng thời phát ra tiếng gầm giận dữ.

Thiết Thạch biết làm vậy đối với Tu La Quỷ Vương cũng không có tác dụng gì, các lần trước đã chứng minh, Tu La Quỷ Vương căn bản không bị thụ thương, nhưng lúc này, bổn tính dã thú khiến Thiết Thạch trở nên hung tàn, hai tay dụng lực kéo thân thể Tu La Quỷ Vương ra hai hướng ngược nhau, trong tiếng gầm vang, thân thể Tu La Quỷ Vương không chịu nỗi lực mãnh liệt của Thiết Thạch, chớp mắt đã bị xé thành hai đoạn.

Tiếp đó, Thiết Thạch ném mạnh hai đoạn thân thể của Tu La Quỷ Vương đi, vài tiếng ầm ầm vang lên, hai đoạn thân thể đó đã đè gãy vô số cổ thụ, đồng thời Thiết Thạch cũng há miệng thở hổn hển, thân thể Tu La Quỷ Vương rất to lớn, hắn phải dùng lực rất lớn mới có thể xé đôi được.

Dụng lực quá mạnh khiến hô hấp của Thiết Thạch trở nên gấp rút, đồng thời thân thể chầm chầm thu nhỏ lại, từ trước đến giờ Thiết Thạch chưa bao giờ tiêu hao sức lực như vậy, không thể khống chế được sự biến đổi. Lúc này, Thất Nguyệt cũng đã bước đến, hỏi gấp: “Hầu tử, tên Quỷ Vương kia đâu?”. Sau lưng Thất Nguyệt là Diệp La Bách Hoa và Vũ Trầm Tinh, ba người vốn định đến giúp Liễu Dật, nhưng vừa khi kết thúc trận chiến với hai tên Quỷ Vương thì phát giác trận chiến của Thiết Thạch gần đó, nhưng không thấy tên Quỷ Vương đã bị xé nát.

Chưa biết tình huống bên Liễu Dật đánh với Tô Thiếu thế nào nhưng bọn họ vẫn đến chỗ Thiết Thạch, địch nhân nơi này nếu không tiêu diệt thì rất phiền phức, vì thế trước tiên giúp Thiết Thạch cũng là cách tốt, hà huống trận chiến giữa cao thủ với nhau, ba người bọn họ đến đó, có thể không những không giúp được Liễu Dật mà còn có thể mang lại phiền phức nữa.

Thân thể Thiết Thạch đã trở lại như ban đầu, nó nhảy lên vai Thất Nguyệt, giống như rất mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ, nói: “Ta mệt quá, bụng trống rỗng, ta phải ăn cái gì đó, tên Quỷ Vương đã bị ta xé xác rồi, ném ra ngoài kia”. Nói xong chỉ hướng vừa ném khi nãy, nhưng mà…Thiết Thạch lập tức tỉnh táo, vì nó phát hiện, thân thể của Tu La Quỷ Vương đã không còn thấy đâu.

Thất Nguyệt thấy vậy liền nói: “Vừa nãy chúng ta cũng gặp tình huống như vậy, sau mới phát hiện là Quỷ thì không thể giết được, bọn chúng chỉ sợ dương quang thôi”. Nói xong, quay đầu nhìn Vũ Trầm Tinh.

Sắc mặt trắng xanh, Vũ Trầm Tinh lên tiếng: “Không làm được, không giống như khi nãy, ta không làm được, vừa nãy nếu không có các người giúp ta thì ta không thể phóng được hỏa cầu”.

Diệp La Bách Hoa cũng nhìn quanh rồi nói tiếp: “Hiện tại đối với chúng ta thập phần bất lợi, tên Quỷ Vương đó đột nhiên biến mất, với lại chúng ta đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên, hắn tối, ta sáng, chúng ta phải có biện pháp gì mới được”.

Thiết Thạch trên vai Thất Nguyệt nói theo: “Không làm, ta không làm gì nổi nữa, ta rất đói, không còn một điểm khí lực, cho dù ta có xé tên đó nhưng hắn không chết thì làm cách nào đây?”.

Ngay lúc này, một trận gió nhẹ nổi lên xung quanh ba người Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cảnh giác nhìn quanh, nói: “Hiện tại không có biện pháp, binh đến tướng ngăn, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi”. Nói xong, tay nắm chặt kiếm, mọi người đều rất rõ, Tu La Quỷ Vương lúc này đã bỏ chân thân, chuyển thành vô hình, có khả năng đang ở quanh đây. Đáng giận là dù ba người biết cách đối phó với Quỷ Vương nhưng hiện tại lại không còn khí lực, nói gì đến chống đỡ, dù cho Quỷ Vương không xuất hiện, ba người cũng có thể kiệt sức mà ngất xỉu.

Chợt Vũ Trầm Tinh hét lớn: “Chú ý”, liền đó ôm lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, trong không khí xuất hiện một bàn tay to lớn vô hình, “Phịch”, đã giáng trúng người Vũ Trầm Tinh. Đồng thời khi thân thể Vũ Trầm Tinh văng về sau, bọn Thất Nguyệt, Diệp La Bách Hoa, Thiết Thạch cũng theo đó văng ra ngoài.

Tác lực cực đại khiến ba người một khỉ văng ra rất xa mới rơi xuống, “ Ùm” một tiếng, Vũ Trầm Tinh vì đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên, vừa rồi lại bảo hộ cho Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa nên không trụ được rơi thẳng xuống đất, dường như không còn khống chế được thân thể.

Diệp La Bách Hoa vội đỡ Vũ Trầm Tinh dậy, cho nàng ta dựa vào một cây cổ thụ bị gãy, sắc mặt Vũ Trầm Tinh trắng bệch, miệng thở hổn hển, đột nhiên thổ ra một bụm máu, Diệp La Bách Hoa liền nói: “Ngươi sao ngốc thế, ngươi không phải rất thông minh sao?. Ngươi không chống đỡ, bọn ta cũng cản được mà, ngươi đã không bị trọng thương như vậy”. Nói xong lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Vũ Trầm Tinh.

Thất Nguyệt lúc này cũng đã bình ổn, liền bước gấp đến, nhìn thần sắc Vũ Trầm Tinh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói, Lam Nhận ở trong kí ức của nàng đã hoàn toàn đại biểu cho Lam thị, còn có Lam Ảnh, hai người đó hành sự bất chấp thủ đoạn, lãnh khốc vô tình, từ lúc gặp Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt cũng nghĩ nàng ta là loại người đó. Nhưng sau hôm nay, nàng đã biết nha đầu này không giống bọn họ.

Vũ Trầm Tinh chùi máu dính trên khóe môi, miễn cưỡng ngồi dậy, dấu vẻ thụ thương, cười nói: “Không sao, ta không sao, ta làm vậy là vì sự vui vẻ của ngốc tử, xem ra hắn rất quan tâm hai người, ta giúp hai người như thế, nhất định hắn sẽ vui vẻ”. Nói xong, ho khúc khắc, ngừng không nói nữa.

Thất Nguyệt vừa nghĩ vừa quan sát thiếu nữ trước mặt, vốn cho rằng Vũ Trầm Tinh rất điêu trá, không nghĩ hôm nay lại nghiêm túc như vậy, rốt cuộc nàng ta là người điêu trá hay chân thật đây?. Với người tâm kế như nàng ta, lại không tiếc sinh mạng hỗ trợ cho mình và Diệp La Bách Hoa, chẳng lẽ là vì thư sinh mà thay đổi sao?. Chẳng lẽ nàng ta lại không biết, thư sinh đối với ai cũng rất tốt, một người thông minh như vậy, vì sao có thể biến thành ngốc nghếch, không thể hiểu nổi?. Hay là…nàng ta thật muốn thư sinh vui vẻ?

Trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng lúc này Thất Nguyệt và Diệp La Bạch Hoa dường như gặp phải rắc rối, còn Vũ Trầm Tinh bị trọng thương thì càng khốn đốn hơn, ba người đâu lưng vào nhau, không ai biết nơi này có phải là nơi bỏ mạng của mình không.

Lại nói bên phía Liễu Dật, tuy trong lòng luôn lo lắng cho an nguy của Thất Nguyệt, bất quá hy vọng bọn họ cùng Thiết Thạch có thể ứng phó với ba tên Quỷ Vương một thời gian, chỉ cần mình nhanh chóng kết thúc Tô Thiếu thì có thể hỗ trợ cho bọn họ.

Nhưng khi bắt đầu đối kiếm, Liễu Dật đột nhiên phát hiện bản thân đã tính sai, sai rất lớn, Tô Thiếu trước mắt không phải là Cửu U Ma Thần mà chàng đã từng gặp ở Nhân gian giới, vô luận là sức lực hay tốc độ, dường như đều cao hơn Cửu U Ma Thần, qua vài kiếm, Liễu Dật càng thêm chấn kinh, Tô Thiếu đã làm thế nào mà lúc này kiếm của hắn xuất ra không những nhanh mà còn nhanh hơn cả chàng.

Chỉ thấy trong rừng kiếm quang loang loáng, tiếng “ Coong…Coong…” liên tục vang lên, hai đối thủ đã tách ra rất nhanh, Tô Thiếu nhìn Liễu Dật, cười lạnh, lắc đầu nói: “Ngươi khiến ta thất vọng quá, thời gian dài như thế mà ngươi chỉ có một chút tiến bộ, xem ra hôm nay ngươi phải chết rồi”.

Liễu Dật tự nhiên rất minh bạch lời này, trong lần giao thủ chớp nhoáng vừa rồi, chàng phát hiện người này, cả tốc độ lẫn chân lực đều quá cao so với chàng, nhưng nếu thời gian vừa rồi chàng không phải kiềm chế chân nguyên phát triển thì hiện giờ chàng không hề thua sút người này, nhưng nếu không khống chế chân nguyên gia tăng thì bản thân rất có thể sớm luân lạc nhập ma, nhìn Tô Thiếu, Liễu Dật lạnh giọng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta, vậy thì thử đi”. Nói xong, thần tốc đề thăng chân nguyên, trường kiếm đen nhánh phát ra vô số quang mang.

Tô Thiếu vừa quan sát phản ứng của Liễu Dật, vừa lắc lắc đầu, nói: “Quá chậm”. Nói xong, hữu thủ vung ra, kiếm quang giao nhau phát ra âm thanh kim thuộc va chạm, đồng thời khi phát kiếm chống đỡ, thân hình Tô Thiếu dũng mãnh tiến lên, một đạo kiếm quang hình bán nguyệt đã xuất hiện, chỉ cách Liễu Dật ba thước.

Liễu Dật đã biết tốc độ của Tô Thiếu, tự nhiên không dám chậm trễ, trường kiếm vung lên, chỉ nghe “Coong” một tiếng, Liễu Dật sau khi đỡ một kiếm đó, cả thân thể thần tốc thối lui, đồng thời nói thầm: “Bất kể hôm nay ra sao, nếu như không dụng mười ba tầng chân nguyên chắc chắn sẽ chết, cho dù thành ma còn hơn chết trong tay đối phương”. Tuy Liễu Dật không chắc chắn nhưng trong lúc thối lui đã nhanh chóng đề thăng chân nguyên lên tầng thứ mười ba.

Chân nguyên đề thăng, Liễu Dật chống trường kiếm xuống đất, ổn định thân thể, hữu thủ phát động, dùng chân nguyên lực triệu hoán hỏa long xuất kiếm, liền đó chém tới, một tiếng gào vang vang cả khu rừng, một con hỏa long như luồng chớp ào đến Tô Thiếu.

Ngay khi hỏa long xuất hiện, cổ thụ xung quanh bị thiêu rụi, mặt đất nức nẻ, nhiệt khí tỏa ra khiến không gian như bị gãy khúc, Tô Thiếu thấy vậy, tả thủ vận chân lực, tiếp đó tung người lên không, trong lòng Tô Thiếu hiểu rõ, hỏa long này không phải chỉ là lực lượng mãnh liệt, cho dù bản thân có nhảy qua tránh thì nhiệt khí có thể làm hắn chết ngạt. Vì vậy, đồng thời khi nhảy lên đã tạo một quang trụ lục sắc bên dưới, cách ly hắn với nhiệt khí, vô số tử linh phiêu động dưới chân hắn.

Tô Thiếu nhảy lên tránh hỏa long, liên tục xoay chuyển trên không trung, hai tay nắm chặt kiếm, một tiếng quỷ gào như từ địa ngục âm u phát ra, thân kiếm phát ra ngân bạch quang, đồng thời một đạo kiếm quang bán nguyệt, mang theo uy thế khai thiên phá địa trảm xuống Liễu Dật, cây cối tiếp xúc kiếm quang nhanh chóng bị chém đứt, xung quanh kiếm quang bụi đất bay tán loạn tạo thành màn bụi mù phân cách hai đối thủ.

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc