Tô Tử Duyệt bị Mẫn Mặc loại này ánh mắt nhìn cả người tóc gáy đều dựng lên, nữ nhân bản năng mẫn cảm làm cho nàng biết, gia hỏa này hiện tại tro đầu nhất định đang nghĩ việc xấu. Tro lòng đem hỏa thiêu càng lớn, thầm nghĩ- Ngươi vừa rồi còn ôm nữ nhân khác, hiện tại nhìn ta lại giơ súng, quả thực là cặn bã!
Tô Tử Duyệt tro lòng bỗng nhiên dâng lên 1 loại ý tưởng chọc ghẹo hắn, nàng mọi nơi nhìn nhìn thấy ko có người chú ý tới mình, liền đối Mẫn Mặc ko tiếng động mở ra 2 chân.
Mẫn Mặc mạnh rút 1 hơi, chỉ thấy vậy cực lạc đại môn ngay tại trước mặt chính mình chậm rãi mở ra, cảm giác dưới thân gậy thịt lại trướng lớn mấy phần.
Tô Tử Duyệt thấy hắn cái dạng này nhịn ko được phá hư cười rộ lên, nàng rút ra ngón tay, chậm rãi khép lại 2 chân. Nhìn thấy Mẫn Mặc biểu tình rõ ràng thất vọng, Tô Tử Duyệt chỉ cảm thấy đại khoái nhân tâm, đắc ý nhìn hắn.
Mẫn Mặc thấy nàng xấu xa tươi cười, đầu tiên là sửng sốt 1 chút, phản ứng lại liền biết rõ Tô Tử Duyệt là cố ý. Hắn cảm thấy bướng bỉnh nha đầu này nên hảo hảo trừng phạt 1 chút, nhưng là nội tâm lại vẫn là vui vẻ, hắn thích loại tình nhân tro lúc đó chơi náo này. Mẫn Mặc bước đến trước mặt Tô Tử Duyệt, ánh mắt ko thèm quan tâm mọi người xung quanh, quỳ gối trước mặt Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt thấy hắn đột nhiên cấp chính mình quỳ xuống đôi mắt liền cảnh giác trừng hắn. Ngay tại nàng giật mình, Mẫn Mặc kháp vuốt cằm của nàng đem vậy căn thô to gậy thịt nhét vào miệng của mình, thanh âm có chút khàn khàn nói- Ngươi này ŧıểυ yêu tinh, lần sau ko cho phép bướng bỉnh- Nói xong hắn liền khẩn cấp co rúm đứng lên, Mẫn Mặc thô lỗ động tác ám chỉ hắn đã chờ mong rất lâu được trương cái miệng nhỏ nhắn này bao vây.
Tô Tử Duyệt “Ô ô” kháng nghị, ko biết làm sao miệng bị đổ kín, ko có người biết nàng đang nói cái gì.
Tô Tử Duyệt mở đôi mắt to, vô tội nhìn Mẫn Mặc, điển hình được tiện nghi còn khoe mã.
_ Khụ- Mẫn Mặc ko được tự nhiên thanh thanh yết hầu, đè thấp thanh âm nói- Lại giúp ta 1 phen.
_ Ngươi cũng ko sợ cố gắng quá mức cạn tinh người vong!- Tô Tử Duyệt nhìn hắn liếc mắt 1 cái, liền quay đầu đi.
_ Ngươi quan tâm ta?- Mẫn Mặc tro giọng nói lộ ra 1 tia sung sướиɠ hỏi.
_ Qủy mới thèm quan tâm ngươi, ta đó là châm chọc, ngươi nghe ko hiểu sao?
Mẫn Mặc tiến đến bên tai Tô Tử Duyệt nói- Ngươi chính là quan tâm ta, còn nói sạo- Khi nói chuyện dẫn theo làm nũng ý tứ hàm xúc. Thấy Tô Tử Duyệt ko thèm quan tâm chính mình, quá đáng, là nàng cố tình trước nha, hơi hờn giận nói- Lại giúp ta 1 phen, ngươi xem ── -Mẫn Mặc dừng 1 chút, chỉ ngón tay về phía nữ nhân ko đứng dậy nổi kia, đành phải tiếp tục nói- Ngươi xem nàng như vậy suy yếu, nếu ko bổ 1 chút thật sự sẽ chịu ko nổi, ngươi cũng ko muốn nàng có việc đúng ko?
Tô Tử Duyệt hừ lạnh 1 tiếng, nói- Hừ, ta xem ngươi vừa rồi chính mình làm cũng rất hăng hái.
Mẫn Mặc da mặt dày nói- Ngươi nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách tự mình động thủ?- Hắn thật sự là tham luyến Tô Tử Duyệt vậy trương mềm mại ướt át cái miệng nhỏ nhắn, so với tay mình thoải mái biết bao nhiêu lần. Nam nhân, đều là muốn được chính mình thích nữ nhân âu yếm.
Tô Tử Duyệt căm tức con người trước mặt này, quả thực hoài nghi đầu óc của hắn cấu tạo cùng người bình thường quả là 1 trời 1 vực. Nào có cái loại người nào kêu nữ nhân đi làm loại sự tình này, còn thẳng thắn trượng nghĩa kêu nàng làm là vì giúp 1 cái nữ nhân khác!?
Này cũng ko thể trách Mẫn Mặc ko hiểu nữ nhân, những nữ nhân bị nắm đến nơi này chịu hãm hại người nào ko phải lúc đầu thấy hắn liền tìm cái chết, qua 1 thời gian xong, như chết lặng trực tiếp ko muốn nhìn hắn. Hắn cuộc đời này số lần tìm hiểu nữ nhân so với bị nữ nhân hận mắng còn muốn hơn rất nhiều. Mẫn Mặc vốn cũng ko phải tốt tính gì, ko biết làm sao mỗi ngày đối mặt những nữ nhân nửa chết nửa sống này, cuối cùng nhưng lại sinh sôi luyện liền ra 1 thân vô luận nữ nhân sao vậy náo, sao vậy mắng, sao vậy ko thèm nhìn chính mình hắn cũng ko gấp ko giận hảo bản lĩnh.
Mẫn Mặc gặp Tô Tử Duyệt ko thèm nhìn chính mình cũng ko giận, hắn đã sớm quen cảnh này. Mẫn Mặc suy nghĩ 1 chút, dụ hoặc nói- Ngươi giúp ta lúc này, chờ ta có thời gian mang ngươi ở Ma đô đi dạo vài vòng?
Tô Tử Duyệt mỗi ngày bị nhốt tại tro thạch động đã sớm nghẹn hỏng rồi, nghe Mẫn Mặc như vậy 1 câu nàng có chút động tâm, nếu dạo vài vòng có thể đổi lấy cơ hội tìm được cửa ra, ai để ý hắn rốt cuộc là vì người nữ nhân nào chứ.
Mẫn Mặc thấy nàng có chút động tâm, liền lừa nói- Hảo hài tử, giúp ta, ân?- Nói xong cố chấp khởi tay nàng, phóng tới trên dương cụ mềm nhũn của mình.
Mẫn Mặc phân thân lúc này nhỏ bé, lại mềm, Tô Tử Duyệt cảm thấy hiện tại nó bộ dáng so với thời điểm hoàn toàn đứng lên dữ tợn thì đáng yêu hơn rất nhiều. Tô Tử Duyệt vươn 2 căn ngón tay kẹp lấy Mẫn Mặc mềm mại phân thân, nhíu mày hỏi- Ta gọi là gì?- Nếu như ra cái đáp sai lầm sẽ cho nó theo chầu ông bà luôn nàng cũng chuẩn bị sẵn cái tư thế kéo kẹp nó rồi.
Mẫn Mặc tiến đến bên tai nàng, hô khí đáp- Tô… Tử… Duyệt…- Tô Tử Duyệt cả người chấn động, chỉ cảm thấy hắn thấp bên tai mình trầm tiếng nói kêu ra tên mình đặc biệt hảo nghe.
Mẫn Mặc thành công giải cứu hắn yếu ớt ŧıểυ huynh đệ.
Tô Tử Duyệt cúi đầu ngậm ở của hắn dươиɠ ѵậŧ, đưa vào tro miệng dùng đầu lưỡi chậm rãi tỉnh lại nó. Mẫn Mặc xoay người ở Tô Tử Duyệt đỉnh đầu hạ xuống nhẹ nhàng hôn, hắn rất thích cùng nàng tro lúc đó như vậy âu yếm.