Tô Diệp Tử bị tiếng đọc danh sách vật tiến cống trong đế cung đế đánh thức.
Hắn vừa nghe thấy “… Ngà voi tuyết ngọc một đôi, mỹ nhân Tiên vực một người ——”, còn chưa mở mắt, liền cảm thấy chỗ mình ngủ bỗng nhiên trống rỗng, đèn đuốc chói mắt vụt sáng ngay trước mắt.
Trước trước sau sau hai hàng người, bưng một đống vàng bạc châu báu mã não ngọc thạch —— còn cả hắn nữa, lên giữa sân triển lãm của đại điện đế cung.
Sân triển lãm là hết thảy thế lực Ma vực thần phục Ma đế, nơi sẽ biểu diễn lúc tiến cống, ngay trước vân giá* của Ma đế. Bởi vì có quá nhiều thế lực, khoảng cảnh mỗi một đợt đều có hạn, giống như nước chảy đi lên rồi lại đi xuống.
*vân giá: nghĩa là xe mây nhưng hiểu thành ngai vàng nha
Cho nên, Tô Diệp Tử tỉnh rất đúng lúc, ở nơi gần Ma đế nhất của cả đế cung, hắn tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, chậm rãi xoay người.
Tiếng vịt đực vẫn líu lo đọc tiếp danh sách cống phẩm ngừng lại.
Tô Diệp Tử mắt vẫn còn hỗn độn mê man nhìn người bên cạnh mình, lại nhìn cánh tay giống ngó sen lúc vươn vai lúc xiêm y màu đỏ của mình, hắn ngẩn ra, có chút không hiểu.
Những tân khách trên kia thì không rõ, thấp giọng nghị luận mỹ nhân được tiến công cho Ma đế bệ hạ đúng là đẹp thật.
Mà trong cung những hạ nhân đế cung “may mắn” hầu hạ một vị chủ nhân ròng rã ba năm, lại trợn to mắt muốn rớt xuống đất.
—— Tiên vực mỹ nhân bị khiêng lên tiến cống —— sao lại giống Ma hậu đã bỏ chạy bảy năm của bọn họ đến từng cọng lông thế?!!
Người nhận ra Tô Diệp Tử theo bản năng quay đầu nhìn Ma đế bệ hạ của mình, lại thấy sắc mặt nam nhân âm trầm đến mức sắp chảy ra mực, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu thấp xuống, chặt chẽ giam trước ngực, chỉ sợ bất cẩn làm chim đầu đàn, cái đầu trên cổ khó giữ được.
Khoảng thời gian dài đến vậy, cũng đủ cho Tô Diệp Tử tỉnh hồn, hắn mẫn cảm nhận ra nguồn gốc ánh mắt nguy hiểm nhất trên điện, sau đó nghĩ nghĩ rồi cười tủm tỉm nhìn về phía người kia ——
“Đồ đệ ngoan, ngươi muốn vi sư không?”
Vừa nói ra, trong đế cung rầm rầm ầm ầm quỳ xuống hết sạch, tất cả hạ nhân trong đế cung đều không nhịn được lấy đầu chạm đất, tỏ vẻ cái gì đại bạo gan đại bất kính mình đều không nghe thấy gì hết.
—— Bọn họ mới không biết vị này chính là Ma hậu bảy năm trước đào hôn, càng không biết Ma đế bệ hạ lại muốn khi sư diệt tổ tổn hại nhân luân ép cưới sư phụ của mình…
“Mang, lên…” Giọng nói của Ma đế bệ hạ trầm thấp đến mức sắp đập đế cung xuống dưới lòng đất, “Cho ta.”
Bốn kiệu phu vốn phụ trách đưa Tô Diệp Tử lên đã quỳ gối tại chỗ run chân muốn nhũn, Tô Diệp Tử nhìn họ, lại nhìn về phía nam nhân trên vân giá ——
“Ngươi xuống đây.”
“——!!”
Trong toàn bộ đại diện, đều là âm thanh hút khí lạnh chỉnh tề như một.
Sau đó, bọn họ liền nghe thấy vân giá chuyển động ——
Ma đế bệ hạ, vậy mà thật sự bởi vì một câu nói của mỹ nhân bị tiến cống, liền tự mình xuống vân giá!!
… Cơ mà tốc độ xuống hơi nhanh.
Khi mọi người nhìn thấy Ma đế bệ hạ trực tiếp vượt hư đến sân triển lãm, đè mỹ nhân mặc xiêm y màu đỏ trên trường kỷ đó, không hẹn mà cùng trầm mặc nghĩ.
“Ngươi đang mặc cái gì, hả?!” Ma đế xách y bào màu đỏ nửa che nửa hở trên người Tô Diệp Tử, đôi mắt đen như mực đều bịt kín một màu đỏ ửng.
Hơi thở quen thuộc rốt cục lần thứ hai quanh quẩn bên cạnh, Tô Diệp Tử không hề có tính tự giác gì ôm lấy, nhắm mắt lại ngáp nói: “Bọn họ thay cho ta… Ta cũng không biết…”
“… Ai!” Khi Ma đế từ giữa răng môi nặn ra một chữ sắp bị cắn nát này, xem ra tựa hồ muốn xé rách những kiệu phu này.
Lồng ngực bên tai lồng chấn động đến mức đuôi mày Tô Diệp Tử cau lại, hắn lẩm bẩm, hướng lên trên sượt sượt, hôn lên khóe môi nam nhân ——
“Ngoan… Đừng nghịch.”
“…”
Mọi người dưới điện tự giác nín thở, thở mạnh cũng không dám.
—— Có người không chỉ dám vuốt râu hùm, còn dám tìm ngược nữa. Bọn họ không dám đâu.
Chính giữa sân triển lãm, Vân Khởi cởi nɠɵạı bào của mình, khoác cho người trong lồng ngực, sau đó bế Tô Diệp Tử lên, đi ngang các sứ giả thế lực đang quỳ một hàng dài, đi ra sau điện.
Mơ hồ, còn có tiếng nói chuyện của hai người truyền đến ——
“Ta muốn ngủ trên cái giường lớn kia của ngươi…” Tô Diệp Tử khàn giọng lẩm bẩm.
Nam nhân khẽ hừ một tiếng, “Đó là nơi Ma đế và Ma hậu mới có thể ngủ, ngươi không thể ngủ.”
“… Ta muốn ngủ.”
“…”
“Nghịch đồ.”
“… Được, ngủ.”
“Đồ đệ ngoan, vi sư nhớ ngươi lắm ——”
…
Lúc vừa tương phùng tâm tình quá mức kích động mà không quan sát, chờ khi về tẩm điện đế cung, tâm tạng mới vừa lắng lại được một lúc sắc mặt Vân Khởi triệt để lạnh xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Diệp Tử khéo léo nằm trong lồng ngực của hắn —— Đây có thể coi là ngoan ngoãn vô cùng trước nay chưa từng có —— “Cái gì? Làm sao?”
“Thân thể của ngươi!” Vân Khởi lại không có tâm tình chơi với hắn, “Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là… Mới bằng lòng để ta ôm trở về, nhưng chính ngươi nhìn thân thể hiện tại của ngươi đi!”
“…”
Tô Diệp Tử không cần nhìn, trong lòng cũng rõ như gương sáng.
Hắn nghiêng tai dán vào lồng ngực Vân Khởi, nghe trái tim trong kia nhảy thình thịch. Tô Diệp Tử duỗi ra một ngón tay thuần trắng chọt chọt lồng ngực Vân Khởi: “Còn đau phải không?”
“Diệp Tử!” Giọng nói Vân Khởi đã vô cùng phẫn nộ.
“Thân thể ta không tốt, ngươi muốn ghét bỏ ta, nạp tân hoan khác phải không?”
“…” Nhịp bước của Vân Khởi đột nhiên dừng lại, hắn buông mắt nhìn Tô Diệp Tử, đôi mắt đen như mực mà lộ ra màu đỏ quỷ bí mơ hồ, “… Không có cách nào?”
Giọng nói của Nam nhân, chỉ trong mấy hơi thở ngăn ngắn, liền khàn như một lão nhân phàm tục trăm tuổi.
“…”
Hô hấp của Tô Diệp Tử hơi khựng lại.
Hắn đưa tay tới, ôm lấy cơ thể của nam nhân, vùi mặt vào lồng ngực Vân Khởi.
Hồi lâu sau, một tiếng nghẹn ngào nhẹ vô cùng, nhẹ vô cùng, từ trong lồng ngực Vân Khởi vang lên:
“… Xin lỗi… Xin lỗi…”
“…”
Hốc mắt Vân Khởi lập tức đỏ quạch, yết hầu của hắn kịch liệt di chuyển.
Rất lâu sau đó, hắn cứng người cất bước:
“Ngươi là của ta… Ai cũng không thể cướp đi.”
——
Các tu giả Ma vực phát hiện, từ khi Ma hậu trong truyền thuyết hồi cung, Ma đế liền bắt đầu tiến vào trạng thái thần ẩn.
—— Liên tiếp mấy tháng, nɠɵạı trừ bọn hạ nhân trong đế cung cùng hai vị tướng quân tâm phúc của Ma đế, cũng không có một ai từng thấy tôn dung của Ma đế bệ hạ.
Mà các loại thiên địa kỳ trân trước kia Ma đế bệ hạ bỏ xó trong kho không để ý, một bộ rồi một bộ, một hòm rồi một hòm bị đưa vào trong tẩm điện đế cung.
Trong khoảng thời gian ngắn, một tin đồn huyên náo hai vực trong mưa gió ——
“Các ngươi có nghe nói không? Ma hậu hắn có rồi!”
“…”
Đám người nghe được lờn đồn này, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Có điều cân nhắc đến địa vị của hai người trong lời đồn không hề bình thường, có gì kỳ quái hoặc là không tầm thường đi nữa, cũng bị đám người mồm miệng tương truyền tự động quên.
Rất nhanh, trong Ma vực tin tức liên quan đến Ma hậu lưu truyền rộng đến mức mọi người đều biết:
Là một tiên tu, còn là trưởng lão đốc sát đệ nhất tiên môn của Tiên vực, đồng thời lại là Khúc Kiếm tiên quân trước kia một thân một mình đuổi vào mấy nghìn dặm Ma vực, hung hãn quần sát sau đó không mất một sợi tóc địa rời đi.
Quan trọng nhất, là mang thai đứa con của Ma đế bệ hạ.
Hễ có ma tu nghe nói đến lời đồn này, đều không nhịn được hướng về phía đế cung Ma thành, giơ một ngón tay cái.
—— Không hổ là Ma đế bệ hạ, nhân vật truyền kỳ như Khúc Kiếm bây giờ đều phải mang thai con hắn, chinh phục Tiên vực ngay trong tầm tay đây mà!
Khi lời đồn này lần đầu tiên truyền vào đế cung, Ma đế bệ hạ “Chinh phục Tiên vực ngay trong tầm tay” của bọn họ, đang múc canh cho Tô Diệp Tử.
Vừa nghe hạ nhân kia nơm nớp lo sợ báo cáo xong, Tô Diệp Tử ha ha bật cười, Vân Khởi lại xạm mặt lại.
“Ai tung tin?!” Vốn định ném chén canh trong tay, chỉ có điều vừa nghĩ tới đang thổi nguội cho người bên cạnh, Vân Khởi chỉ có thể khắc chế đưa chén tới trước mặt Tô Diệp Tử, sau đó sắc mặt rét run quay đầu nhìn hạ nhân báo cáo kia, “Lại có thêm người nói xấu Ma hậu như vậy, không cần báo cáo, chém ngay trên đường cho ta!”
Tô Diệp Tử bên cạnh đang vui khôn tả lại kéo hắn một cái: “Ngươi làm gì vậy?”
Vân Khởi nhìn trở về, trong đôi mắt ánh lên bóng người cười tủm tỉm nhìn mình.
“… Ngươi không tức giận?”
“Có gì đâu mà tức giận?” Tô Diệp Tử bật cười, “Nếu ngươi đổi với ta, tình huống tương đồng, trở lại Tiên vực đi, người trong Tiên vực cũng sẽ nói Ma đế mang thai con ta đấy.”
“…”
Vân Khởi nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn hắn, một lần nữa cầm cái chén, lần thứ hai tự tay đi thổi nguội canh cho Tô Diệp Tử.
Nhưng bữa cơm này chưa ăn xong, lại có tin báo đến ——
“Bệ hạ, Cảnh tướng quân nói, có chuyện quan trọng liên quan đến Thất Sắc Kim, cần báo cáo với ngài.”
Đuôi mắt của Vân Khởi cũng không đảo một chút, “Không gặp.”
“Tìm được Thất Sắc Kim rồi?” Tô Diệp Tử cả kinh nói, “Lúc trước ta về Đàn Tông, ở vực Tây tên Tiên vực hỏi thăm rất lâu, đều không có tin tức đây.”
“Không vội.” Vân Khởi đưa canh bích ngọc nấu từ linh vật quý hiếm tới trước mặt Tô Diệp Tử, “Uống.”
Tô Diệp Tử than thở: “Ta tự làm được, ngươi đi đi… Ta đều để ngươi quan sát mấy tháng rồi, cho chút không gian được không vậy?”
Vân Khởi vốn muốn cự tuyệt, khi nghe đến câu cuối, đành nuốt trở vào.
Hắn nhìn Tô Diệp Tử một cái, gật đầu, nhỏm người dậy: “Không cho chạy loạn.”
Tô Diệp Tử ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Khởi đứng thẳng lên đi về phía cung điện nghị sự.
Nửa canh giờ sau.
Hạ nhân run rẩy vào trong điện, trước tiên quỳ xuống dập đầu với người trên điện ——
“Bệ hạ, Ma hậu điện hạ ngài ấy…”
Vân Khởi sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy: “Hắn làm sao?!”
Người kia dùng giọng nói sắp khóc nói ——
“Ma hậu điện hạ ngài ấy… ngài ấy đến Mỹ Nhân Các trong thành!”