Tô Diệp Tử chờ ở ôn truyền trong rừng trúc cả đêm.
Mãi đến khi tóc dài xõa trên tảng đá tròn không điều động chân nguyên đều tự nhiên từ ẩm thành khô, hắn vẫn không chờ được đồ đệ ngoan của mình lần thứ hai xuất hiện.
“Vậy là quên sư phụ mình không còn một mống rồi ha…”
Tô Diệp Tử lẩm bẩm, khoác nɠɵạı bào lên người, tùy ý cột xong rồi cài móc, tóc đen như lông quạ, hắn đứng dạy dọc theo lối đi của rừng trúc đi xuống núi.
Chân núi cũng có người đang đứng chờ hắn.
Vẫn là Cảnh Thất.
“… Sao ngươi lại ở đây?” Tô Diệp Tử hơi kinh ngạc nhíu mày, theo hắn suy đoán, cho rằng người này nên đi theo Vân Khởi thương lượng tới những sự việc về Vô Căn Thủy không thể cho một “người ngoài” như hắn nghe thấy.
Sự xa lánh của Tô Diệp Tử không hề che lấp, trái lại còn biểu hiện thoải mái, thẳng thắn gọn gàng.
Cảnh Thất đứng đây chờ cũng không phải là ngắn.
Nếu như hôm qua không thấy một màn kinh thế hãi tục kia, hắn chắc chắn sẽ không tự mình chờ ở đây —— dù sao lấy thân phận của bệ hạ, bái sư trong đệ nhất tiên môn của Tiên vực, vài hôm nữa khi bệ hạ nhớ lại, nghĩ thế nào cũng sẽ không cho tiên tu đồng lứa đè bẹp mình đồng lứa có kết quả gì tốt —— mặc dù người này là trưởng lão đốc sát của đệ nhất tiên môn, vẫn là tu giả đại năng tu vi hàng đầu trong Tiên vực.
Nhưng nếu như hai người đã hơn xa quan hệ sư đồ, vậy thì Cảnh Thất cũng không dám thất lễ.
“Tô trưởng lão, ta là thay… Vân đa͙σ hữu ở đây chờ ngài.”
“‘Vân đa͙σ hữu’?” Tô Diệp Tử như cười như không, “Ta thấy thái độ ngươi đối với Vân Khởi, lại không giống đối một đa͙σ hữu bèo nước gặp nhau nha.”
Cảnh Thất không hề để tâm đến lời chế nhạo của Tô Diệp Tử, vẫn ôn hòa còn nở nụ cười.
Tô Diệp Tử từ hôm qua đã biết được tính nết của người này, cũng lười nhiều lời với đối phương: “Kêu người tới truyền lời gì? Kêu hắn tự đến đây.”
“…”
Mặc dù biết rõ địa vị của người này ở trước mặt nhất định cực kỳ đặc biệt, nghe Tô Diệp Tử nói như thế, đáy mắt Cảnh Thất vẫn là xẹt qua một tia lệ ý.
Tựa hồ phát hiện tâm tình của Cảnh Thất, Tô Diệp Tử nghiêng mắt liếc hắn một cái, khóe môi đỏ bừng hơi cong, xem thường khẽ nói từng chữ: “Đừng tìm đường chết… vì nể mặt hắn, ta mới không làm gì ngươi.”
Cảnh Thất cũng không buồn bực, ổn định tâm trạng, cúi người hành bán lễ: “Vân đa͙σ hữu đã đi lấy Vô Căn Thủy rồi, vì bộ dạng và khí tức của Tô trưởng lão có độ nhận biết quá cáo trong tứ đại tiên môn, không tiện đồng hành cũng ngài, lúc này mới tự mình khởi hành. Vân đa͙σ hữu dặn dò ta, nhất định phải phụng dưỡng ngài ở Thái Hành Thành ít lâu; nếu trong vòng một năm vẫn không lấy được, Vân đa͙σ hữu sẽ tự mình trở về.”
Nghe vậy, Tô Diệp Tử đã không lo thèm đôi co về mâu thuẫn xưng hô và giọng điệu của đối phương nữa, mà là khẽ nhíu mày: “Tự hắn đi? Đi đâu, Bồ Đề Tự?”
Cảnh Thất gật đầu.
“Bộ dạng của hắn chẳng phải có độ nhận biết càng cao hơn ta?” Tô Diệp Tử tức quá hóa cười, “Lần trước ở Thiên Hương Cư gặp ma tu gây hấn, người bị nhận ra cũng chẳng phải ta.”
Thấy Tô Diệp Tử như vậy, Cảnh Thất ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Vân đa͙σ hữu không nói với ngài sao?”
“Nói cái gì?”
Cảnh Thất hiếm khi do dự, nghĩ tới giọng điệu của Vân Khởi khi đề cập tới Tô Diệp Tử, vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: “Vân đa͙σ hữu trước kia luyện hóa linh tinh Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ, đạt được pháp thuật bản mệnh của thần mạch linh vật thổ hệ, vô tướng.”
“… Vô tướng?” Nghe xong tên pháp thuật bản mệnh của thần vật thổ hệ, trong lòng Tô Diệp Tử nổi lên chút linh cảm, “Chẳng lẽ có thể tự do biến ảo hình mạo khí tức của mình?”
Cảnh Thất gật đầu: “Không chỉ là biến ảo, cũng có thể không hề sơ suất mô phỏng theo hình mạo khí tức của những sinh linh khác đã từng tồn tại, hơn nữa theo ký ức truyền thừa của pháp thuật bản mệnh, chắc là mặc dù tiến vào Thần giới, cũng không ai có thể nhìn thấu.”
“…”
Nhớ tới sự việc tái hiện quá khứ phảng phất như hoàn toàn chân thực trong Hàn Quỳnh bí cảnh, Tô Diệp Tử cũng hiểu. Chỉ có điều suy nghĩ không tới ba giây, hắn liền địch ý mười phần nhìn về phía Cảnh Thất, “Hắn đều chưa từng nói với ta, sao ngươi lại biết?”
Cuối câu chất chứa hàn ý, thật sự làm cho Cảnh Thất muốn giả vờ không phát hiện được cũng không được. Hắn cười khổ lắc đầu: “Tô trưởng lão, xin ngài đừng chú ý, ta chỉ là… một thuộc hạ mà thôi.”
Nghe Cảnh Thất đều không còn dùng “đa͙σ hữu” che giấu nữa, Tô Diệp Tử nhướng mi mắt ý cười nhạt nhòa, ánh mắt lại lạnh lẽo: “Có thể nói thử xem, làm sao hắn thu phục được những ma tu các ngươi làm thuộc hạ?”
Cảnh Thất đồng dạng cũng thản nhiên lắc đầu, nâng tầm mắt lên, ý cười ôn hòa nhìn Tô Diệp Tử: “Tô trưởng lão, ta chân thành kiến nghị ngài, đừng tìm kiếm đáp án của vấn đề này, vĩnh viễn đừng —— bởi vì chỉ sợ ngài sẽ không thích… Đồng dạng, kế hoạch lấy Vô Căn Thủy, cũng mong ngài đừng hỏi đến; thân là trưởng lão của tứ đại tiên môn, ta cho rằng ngài cũng sẽ không thích kế hoạch này.”
“…” Ý cười trên mặt Tô Diệp Tử hơi khựng lại, một lát sau hắn rũ mi mắt, che khuất một số tâm tình không quá thân thiện dưới đáy mắt, nhấc chân đi ra ngoài.
“Nếu hắn tin ngươi, vậy ta cũng tin ngươi.”
Đi xa mấy trượng, Tô Diệp Tử dừng bước tiến, ngẩng đầu nhìn mây ở chân trời:
“Thời gian một năm, ta thay hắn nhớ kỹ là được.”
——
Tô Diệp Tử phát hiện, mình rốt cuộc vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Vân Khởi đối với mình.
Kỳ hạn một năm chưa qua được một nửa, hắn cũng đã bắt đầu đứng ngồi không yên, ngay cả bế quan đều khó mà duy trì ổn định tâm tính. Chân nguyên vận chuyển không tới chín chín tám mươi mốt chu, hắn đã bắt đầu suy nghĩ —— Không biết mấy ngày nay đồ đệ ngoan sống thế nào, nghe nói cơm chay của Bồ Đề Tự cực kỳ thanh đạm, còn khó ăn… à không, đồ đệ ngoan đã ở cảnh Hàm Nha, có thể ích cốc không càng ăn… Cũng không biết chỗ ở trong Bồ Đề Tự thế nào, đại khái là không thể thấy cảnh tuyết trên Hàn Quỳnh Phong, đồ đệ ngoan nhất định sẽ ở không quen…
Cứ thế giày vò mình một thời gian, Tô Diệp Tử cuối cùng cũng làm cạn sạch một tia nhẫn nại cuối cùng.
Từ trong ŧıểυ viện độc môn cấm túc người hầu và tạp vụ trong Thành Chủ Phủ, Tô Diệp Tử tra xét khí tức của Cảnh Thất, sắc mặt khó coi đi thẳng về phía Đông Trực.
Hạ nhân của Thành Chủ Phủ đi ngang qua thoáng thấy trong ŧıểυ viện tĩnh mịch hồi lâu đột nhiên xuất hiện một người, cái khay trong tay suýt chút nữa đã không cầm chắc vì sợ, chờ Tô Diệp Tử đã đi xa, gã mới bừng tỉnh, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực ——
“Hóa ta lời đồn kim ốc tàng kiều mà các hạ nhân nói là thật sự… nhưng không nghĩ tới lại là nam tử… Tuy nhiên dung mạo xác thực không thể chê…”
Hạ nhân lẩm bẩm đi xa, bước đi dưới chân cũng cuống lên mấy phần —— gã phải nói cho Trương Thuận mới được, lần trước tên kia còn mạnh miệng đánh cược với mình…
Một phía khác, Tô Diệp Tử tự nhiên không biết mình đã trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của người khác, dò xét được khí tức của Cảnh Thất rồi tìm tới bên ngoài một căn phòng cửa gỗ đàn mộc, Tô Diệp Tử lạnh giọng nói: “Cảnh Thất, ta có việc hỏi ngươi.”
Đang trò chuyện với nòng cốt của Thái Hành Bang bên trong Cảnh Thất sững sờ, thầm nghĩ vị tổ tông này sao lại đến đây, ngoài mặt cũng không dám thất lễ, tự mình đứng lên đi ra ngoài đón.
Cửa phòng mở ra, hai người vừa gặp mặt, Tô Diệp Tử đã nghĩa khí thẳng thắn nói ——
“Lần trước đồng ý kỳ hạn một năm, ta đổi ý rồi, nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, bây giờ ta muốn đến Bồ Đề Tự tìm hắn ngay.”
Hủy ước mà lại thẳng thắn đến như vậy, thực sự khó có thể tưởng tượng đây là tác phong của trưởng lão đốc sát trong đệ nhất tiên môn —— các nòng cốt của Thái Hành Bang vào nửa năm trước từng có duyên gặp Tô Diệp Tử một lần trong phòng, không hẹn mà cùng rụt cái đầu hiếu kỳ đầu trở lại.
—— Tuy rằng không trực tiếp tiếp xúc, nhưng đối với tính tình của vị tổ tông này, họ đã sớm nghe nói rồi… Đầu của họ còn rất tốt, tạm thời không muốn vì hiếu kỳ mà chọc giận người nào đó rồi bị tay không vặn cổ.
Mà trải qua nửa năm tiếp xúc, Cảnh Thất đã có hiểu biết về bản tính của Tô Diệp Tử, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tô trưởng lão, thực sự không phải ta không muốn nói với ngài, chỉ là vị kia dặn dò, chuyện này không mong ngài tham gia vào, bằng không sau này một khi dính dáng đến Đàn Tông, chắc chắn sẽ khiến ngài khó xử.”
“Biến!”
Tô Diệp Tử không để ý tới những tầm mắt trong phòng đều muốn lòi con ngươi vì kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm Cảnh Thất, trên mặt không có nửa điểm ý cười, ngay cả đôi mắt chấm mực đều lạnh đến mức làm cho lòng người đảo loạn bên trong, “Khó xử hay không thì là chuyện của ta, từ khi nào đến lượt ngươi đến phán xét? —— Hắn cũng không được!”
Cảnh Thất khó xử: “Tô ——”
“Ngươi câm miệng.” Tô Diệp Tử mắt lạnh nhìn hắn, “Tình huống cơ thể của Vân Khởi ta đều rõ ràng hơn ai khác —— thần hồn của hắn có khuyết thiếu bất ổn, trước đó lại điều động mấy lần, vốn dĩ lúc nào cũng như đang đi trên vách núi cheo leo. Nếu như trước kia có ta bảo hộ bên cạnh, thì còn có thể chăm non một hai, không cần lo lắng —— nhưng hôm nay, hắn đang ở Bồ Đề Tự, hai nơi cách nhau hơn một nửa Bắc Cương, truyền âm cũng không kịp; nếu xảy ra sự cố gì, ngươi có thể phụ trách nổi không?!”
“…”
Cảnh Thất im lặng, nhíu chân mày.
Hắn nghe ra Tô Diệp Tử thực sự tức giận, nếu ngậm miệng không nói, hôm nay cũng khó có thể chết tử tế; hơn nữa trong chùa vẫn chưa truyền bất kỳ tin tức về việc bệ hạ quay lại, nói không lo lắng tự nhiên là không thể…
Suy nghĩ một lúc lâu, Cảnh Thất rốt cục hạ quyết tâm, khai kế hoạch ra.
Chỉ tiếc không đợi nói được một nửa, ánh mắt Tô Diệp Tử liền lạnh thấu muốn xông lên bóp chết hắn ——
“Ngươi nói —— Vân Khởi mượn danh nghĩa một đệ tử chân truyền xuống núi ‘đoạn trần’?!”
Cảnh Thất cũng chưa từng thấy biểu tình như vậy của Tô Diệp Tử, sửng sốt một chút mới gật gật đầu: “Đúng.”
Tô Diệp Tử giận dữ: “Bồ Đề Tự đệ tử xuống núi ‘đoạn trần’, chính là kết thúc hết thảy ân duyên ruột thịt thế hệ, sau khi về tông để tránh sinh tâm ma, các đệ tử đều sẽ tiến vào Vong Trần Đàm dưới sự chăm sóc của sư môn trưởng bối!”
“Vong Trần Đàm?” Cảnh Thất nói, “Đó không phải là Vô Căn Thủy ư, chẳng phải có thể trực tiếp lấy luôn?”
“Tiến vào Vong Trần Đàm là chuyện lớn gì, có thể để một một đệ tử như hắn tùy tiện ra vào?” Tô Diệp Tử lý sự, “Hay ý ngươi là, dựa vào tu vi cảnh Hàm Nha của Vân Khởi cả, thì có thể thu phục Vô Căn Thủy trước mặt nhiều cao tăng cảnh Hỗn Độn như vậy, sau đó đánh ra khỏi Bồ Đề Tự?!”
“Ma tu các ngươi cho rằng tứ đại tiên môn là nơi vui chơi của tu giả Tiên vực?” Giọng nói của Tô Diệp Tử lạnh đến mức giống như muốn rơi vụn băng, “Bên trong tứ đại tiên môn bí ẩn vô số, chẳng lẽ mỗi một việc đều phải truyền bá rộng rãi khắp thiên hạ cho mọi người biết?”
Cảnh Thất trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Bồ Đề Tự không nhốt được bệ… Chúng ta không dám ngông cuồng nhúng tay.”
“…”
Tô Diệp Tử chán nản, thực sự không nghĩ ra đám người này lấy từ đâu ra tin tự lớn như vậy dành cho Vân Khởi chỉ mới cảnh Hàm Nha, khiến người sư phụ xưa nay nâng niu đồ đệ ngoan lên hàng đệ nhất thiên hạ như hắn đều mặc cảm không bằng.
Có điều nghĩ lại, hắn vốn cũng không hy vọng dựa vào những người này —— nếu thật sự dẫn theo một đám ma tu đi cướp người, đó mới là đại họa không cách nào cứu vãn.
Nghĩ đến đây Tô Diệp Tử trầm mắt: “Đệ tử Vân Khởi thay thế, pháp danh là gì?”
Cảnh Thất: “Liễu Trần.”
“… Đệt.” Tô Diệp Tử nghe cái tên nghĩ thế nào cũng thấy xúi quẩy khó hiểu, sắc mặt khó coi xoay người đi mất.
Lúc này vừa đi, hắn cũng không quay về ŧıểυ viện độc môn, trực tiếp ra khỏi thành chạy tới Bồ Đề Tự.
Trong Thái Hành Thành, ngày hôm sau liền truyền ra tin tức ——
Vị kiều mà Thành Chủ Phủ kim ốc giấu ấy, hôm qua ở trước mặt mọi người đá thành chủ, đến Bắc Cương dựa dẫm gian phu.
Tác giả có lời muốn nói: Thuốc an thần dành cho các tiên nữ ——
Lần này Vân Khởi “bị tẩy não” chỉ ngắn ngủi thôi, hoàn toàn khác với “bị phong ấn” đến nay vẫn chưa hết; sự khác biệt giữa hai cái… emmm lấy ví dụ thực tế, “tẩy não” tương đương với xóa file trong máy tính, nó sẽ vào recycle bin, rất dễ dàng restore; mà “phong ấn” tương đương với restore file đã xóa—— thật bất hạnh, chỉ có công cụ chuyên nghiệp mới khôi phục số liệu trong ổ cứng