Tô Diệp Tử và Vân Khởi là một đường sóng vai trở về tông môn. Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh đi theo sau hai người phí hết tâm tư, mới có thể miễn cưỡng dời sự chú ý từ trên cổ tay của sư phụ và sư huynh phía trước đi.
Chờ đến khi rốt cục cũng trở về Hàn Quỳnh phong, sau khi Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh cáo lễ thì không nửa điểm do dự, lòng bàn chân bôi dầu chạy về động phủ, chỉ lo chờ chút nữa lập tức sẽ bị tai bay vạ gió bởi sư phụ lúc nào cũng đang nằm ở ranh giới tâm tình của bọn họ.
Đứng trước hai động phủ liền nhau, Tô Diệp Tử ngừng chân trước tiên.
Vân Khởi dừng lại theo, không lên tiếng, nghiêng mắt nhìn về phía hắn.
Tô Diệp Tử hít vào một hơi, nhìn Tỏa Kim hoàn siết vô cùng khít không để lại khe hở trên cổ tay hai người, lại nhìn hai động phủ: “Sang chỗ ta đi.”
Khóe môi Vân Khởi cong lên: “Được.”
Cửa động phủ mở ra, hai người đi vào. Cửa khép lại phía sau.
Vân Khởi đột nhiên dừng lại bước chân.
Tô Diệp Tử không hề hay biết đi về phía trước không được hai bước, liền bị cổ Tỏa Kim hoàn trên tay phải kéo. Tô Diệp Tử sững người lại, đứng tại chỗ quay đầu trở lại: “Sao vậy?”
“Sư phụ còn nợ ta một phần thưởng.” Vân Khởi nâng tầm mắt lên, một đôi con ngươi đen láy vào thời khắc này trong động phủ tối tăm trong trông có vẻ rạng rỡ sáng người, giọng nói cũng bị cố ý ép tới trầm thấp ái muội, “Sư phụ quên rồi sao?”
“…” Tô Diệp Tử mặt không hề cảm xúc quay trở lại, “Hừm, cao tuổi trí nhớ không tốt, đã quên.” Nói xong Tô Diệp Tử liền mím thật chặt môi đi vào động phủ.
Chỉ tiếc kế sách chưa thành, Tô Diệp Tử nghe thấy bên phải mình có tiếng gió, sau đó vòng kim loại va chạm ra vài tiếng rõ ràng, tay phải của hắn bị động cùng người mười ngón giao nhau, trên eo căng thẳng.
Khi trong động phủ lại yên tĩnh lần nữa, Tô Diệp Tử đã bị Vân Khởi vịn sau lưng, ép lên vách động phủ đá lởm chởm. Mà tay phải của hắn, cũng bị Vân Khởi dựa vào Tỏa Kim hoàn đồng thời đặt lên vách đá trên đỉnh đầu.
“Sư phụ…”
“…” Môi Vân Khởi cách hắn không hơn tấc, gần trong gang tấc hô hấp hai người có thể nghe.
“Sư phụ…” Vân Khởi lại đè thấp thanh tuyến gọi một tiếng, trong đôi mắt đen láy khoảng cách quá gần mà nhìn không rõ, đến cùng cất giấu tâm tình dày đặc thế nào, Tô Diệp Tử cũng không biết được.
“Ta thích ngươi, sư phụ.”
Tô Diệp Tử trầm mặc không hề ảnh hưởng đến hứng thú bày tỏ của Vân Khởi. Khác với trước kia chính là, sau khi nói xong câu này, bờ môi Tô Diệp Tử rốt cục bị người mơ ước hắn đã lâu chiếm lấy.
Tô Diệp Tử không hiểu rõ cho lắm nhíu nhíu mày lại. Nụ hôn này không biết tại sao lại thô bạo rất nhiều, không giống với hôn nhẹ vừa chạm vào là thôi như mấy lần trước, lại khiến hắn nhớ lại ký ức không được vui lúc ở Hàn Quỳnh bí cảnh mấy tháng trước.
Mãi đến khi bàn tay kiềm chế trên eo càng dùng sức vuốt ve, đáy lòng Tô Diệp Tử hít vào một hơi, giơ lên tay trái buông xuống bên người, xoa bóp đỉnh đầu Vân Khởi, thừa lúc nghiêng môi sang một bên thấp giọng:
“… Đừng phát rồ.”
Thân hình Vân Khởi hơi cứng lại, một lát sau thấy Tô Diệp Tử không có động tác khác, hắn mới cẩn thận mà nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn khóe môi Tô Diệp Tử…
——
Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn hẹn lên Hàn Quỳnh phong, là chuyện hơn một canh giờ sau.
Tô Diệp Tử mời người đến Hồ Tâm đình ở sườn núi, học theo trong phủ của Tông chủ Phủ dùng cây mây làm bàn, châm hai cốc rượu ngon thuần hương nồng đầm, mùi rượu như hương bay mười dặm này trực tiếp khiến Thái Thượng trưởng lão mừng rỡ không khép miệng được.
“Đây chính là Lê Hoa nhưỡng mà Thiên Đấu trưởng lão trong tông chúng ta cất giấu mấy trăm năm.” Tô Diệp Tử nâng bầu rượu lên cười đến mắt xụp xuống, như con hồ ly giảo hoạt, “Ngày hôm nay đặc biệt mời Thái Thượng trưởng lão đến đây uống chút ít, thế nào?”
Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn giơ cao cốc rượu, nhắm mắt lại ngửi một lát, khi mở mắt ra lần nữa gương mặt đầy nếp nhăn đều là nụ cười vui mừng khôn nguôi: “Rượu ngon! Quả nhiên rượu ngon! —— Có rượu ngon thế này mà còn nhớ tới lão đầu nhi ta đây, ta đúng là quá vinh hạnh, ha ha ha…”
“Xem ngài nói kìa.” Tô Diệp Tử một mặt thuần lương, “Ngài là một người có bối phận cao nhất một thế hệ, lại là một trong những người lớn tuổi nhất trong Tiên vực bây giờ, ai quên thì quên nhưng ta cũng không dám đã quên ngài đâu.”
Thái Thượng trưởng lão mắt thấy định đưa rượu lên môi, lại dừng ở câu nói này.
Lão đầu râu bạc một xấp dày nâng cốc ổn định, nghiêng người về phía trước, nheo lại mắt tinh tế nhìn Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử ngồi ngay đến mức tám ngọn gió thổi tới cũng không động đậy: “Ngài làm sao vậy? —— Rượu này không ngon?”
“… Rượu này không phải không ngon, mà là quá ngon.” Thái Thượng trưởng lão ngồi thẳng người, đưa ánh mắt rơi lên cốc lưu ly được cầm trong lòng bàn tay nân, sau đó cười tủm tỉm nhìn Tô Diệp Tử, “Ngon đến mức khiến ta có chút bất an a…”
Trong lòng Tô Diệp Tử thầm than một câu “Cáo già”, trên mặt vẫn thuần lương vô tội: “Ta mà lại hại ngài sao?”
“Phàm giới có một câu châm ngôn thế nào ấy nhỉ? À, đúng rồi, được gọi là ‘Vô sự hiến cân ần, phi gian tức đa͙σ*’.” Thái Thượng trưởng lão có chút lưu luyến nhìn Lê Hoa nhưỡng trong cốc lưu ly một chút, nhưng vẫn là đặt cốc lên cái bàn trúc làm từ cây mây, “Ta biết Diệp Tử ngươi sẽ không hại ta, nhưng nếu ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc gì, ta dù gì cũng phải xác định mình làm được không —— mới dám quyết định uống cốc rượu này không chứ?”
*tự nhiên lấy lòng, không phải gian trá thì cũng trộm cắp
“Ha ha, không hổ là lão tổ tông Kiếm môn.”
Tô Diệp Tử nở nụ cười, “Nếu ngài đã trực tiếp như vậy, ta cũng bất quanh co lòng vòng với ngài —— ta quả thật có việc muốn cùng ngài hỏi thăm một chút.”
“Hỏi thăm sự việc?” Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn nghe vậy thì hơi sửng sốt, khi phục hồi tinh thần thì đưa tay ra hiệu trước, sau khi cản câu nói của Tô Diệp Tử trở lại rồi, liền cầm cốc rượu lên, cười đến con mắt biến thành khe hở, “Nếu chỉ là hỏi thăm sự việc, phàm là chuyện ta biết, ta nhất định sẽ nói cho ngươi; cho dù ta không biết, cũng coi như hết lòng —— vậy cốc rượu nay, ta nhưng lại được uống đến thanh thản ổn định rồi.”
Thái Thượng trưởng lão cũng không chối từ, cầm cốc rượu đưa đến bên môi nhấp một miếng, nhắm mắt lại còn liên tục than thở không dứt, nhìn nét mặt kia người không biết còn tưởng rằng đã bị thần kinh gì rồi.
Chờ đến khi cốc Lê Hoa nhưỡng được nếm đến thấy đáy, Thái Thượng trưởng lão cuối cùng mới coi như lưu luyến không rờ thả cốc xuống, nhìn về phía Tô Diệp Tử, cười đến hòa ái hiền lành vuốt vuốt râu bạc: “Nói đi, ngươi muốn hỏi lão phu chuyện gì? Chỉ cần lão phu biết, vì cốc Lê Hoa nhưỡng này, nhất định cũng tỉ mỉ nói cho ngươi nghe.”
Ánh mắt Tô Diệp Tử khẽ động, độ cong khóe môi độ lại ba phần, đầu ngón tay của hắn vô thức gõ gõ trên ghế mây, mở miệng hỏi:
“Trung Thiên thành giữa đại lục, nghe đồn có một tảng đá, tên là Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ, chính là một linh vật thổ hệ trong năm loại thần mạch linh vật—— chuyện này ngài có biết không?”
Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn tựa hồ còn chìm đắm trong dư vị của Lê Hoa nhưỡng kia, rung đùi đắc ý một hồi lâu mới đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Diệp Tử: “Ta đây đương nhiên biết.”
“Nhưng ta nghe nói, này Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ hơn một ngàn năm trước đã bị người cướp đi rồi.” Tô Diệp Tử ánh mắt bình tĩnh, “Hơn một ngàn năm trước lão gia ngài lại chính trực phong nhã, lẽ nào cũng không tham dự tranh cướp Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ?”
Thái Thượng trưởng lão Kiếm môn nghe vậy, vẻ mặt liền trở nên quái lạ, sau khi Tô Diệp Tử nói xong, Thái Thượng trưởng lão trầm mặc một hồi lâu, mới rất bất đắc dĩ hỏi: “Đừng bảo là ngươi muốn hỏi ta tung tích hiện tại của Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ này đó chứ?”
Tô Diệp Tử bị ánh mắt cổ quái của lão đầu này nhìn cho nghi hoặc, trên mặt lại gật gật đầu: “Tin tức hiện tại của vật này, đại khái cũng chỉ có mấy vị giống ngài biết thôi.”
“Vấn đề là, ngươi phải rõ ràng hơn ta mới đúng!” Thái Thượng trưởng lão cười khổ chỉ vào Tô Diệp Tử, không chờ Tô Diệp Tử hiểu được liền nói tiếp, “—— Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ này, năm đó không phải đã bị vị trưởng lão khách khanh Đàn tông các ngươi lấy đi rồi sao?”
Tô Diệp Tử sững sờ, cố rượu trong tay rơi giữa không trung.
Thái Thượng trưởng lão vội vã điều động chân nguyên đỡ cốc lưu ly, trong miệng nhắc tới: “Rượu ngon quý giá như thế —— Diệp Tử sao lại không quý trọng như thế hả… Suýt chút nữa đã lãng phí rồi, may mà ta đỡ kịp. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật…”
Tô Diệp Tử lại không rảnh bận tâm đến Lê Hoa nhưỡng cực kỳ quý giá này, nhìn Thái Thượng trưởng lão mặt mày căng thẳng: “Trưởng lão khách khanh lấy đi —— ngài xác định sao?”
“Đương nhiên,” Thái Thượng trưởng lão gật đầu, “Đại chiến Trung Thiên thành là ta tận mắt chứng kiến, vị trưởng lão khách khanh này của Đàn tông các ngươi chính là ở trong trận chiến đó triệt để ổn định vị trí đệ nhất nhân Tiên vực, chỉ là hắn đến vội vã đi cũng vội vã, nɠɵạı trừ mấy lão già của tứ đại tiên môn chúng ta, không ai biết là hắn có được.”
“Vậy ngài có biết hắn xử trí Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ như thế nào không?” Con ngươi Tô Diệp Tử thu nhỏ lại.
Lần này Thái Thượng trưởng lão trầm ngâm chốc lát, sau đó mới do dự nói: “Hình như ta nghe nói… Hắn muốn dùng Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ kia, để củng cố vững chắc một ŧıểυ thiên địa?”
Tô Diệp Tử hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt đại động xoay người cách không nhìn tới.
—— Phương hướng tầm mắt của hắn, chính là Hàn Quỳnh bí cảnh bên trong mây mù lượn lờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Thiên: Linh vật Tiên vực, ta bao hết —— đặc biệt là cái cây ta nuôi thật nhiều năm kia