"Sư điệt vào lúc như thế này... còn giấu người trên giường?" Khởi Nguyệt tôn giả cau mày, "Không biết vị trên giường này đệ tử tiên môn nào, ngay cả quy củ thấy trưởng giả thì phải xuống giường hành lễ cũng không hiểu sao?"
Đối mặt với vẻ chỉ trích "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa" viết đầy mặt Khởi Nguyệt tôn giả, đáy mắt Vân Khởi xẹt qua nét lạnh lẽo. Hắn bất động thanh sắc, tầm mắt lướt lên người Tô Diệp Tử đang đưa về phía mình trên giường.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của hắn, Tô Diệp Tử do dự, sau đó trượt trượt vào trong giường.
"Đồ đệ ngoan..."
Truyền âm thần thức đè thấp trũng đến mềm nhũn, mang theo một chút lấy lòng oan ức mà đối phương không tự biết, truyền vào trong tai Vân Khởi.
Vân Khởi không trả lời Khởi Nguyệt tôn giả, cũng không trả lời truyền âm thần thức của Tô Diệp Tử, đột nhiên hắn đứng dậy, đi về phía giường.
Tô Diệp Tử hốt hoảng, có chút khẩn trương nắm lấy y bào không thuộc về mình trên người ——Lần trước ở Thiếu Vọng Thai bên ngoài Tôn gia, đối mặt với các nữ đệ tử Kiếm Môn, chẳng phải hắn cũng bị đồ đệ ngoan xoay mặt liền bán luôn à... Lẽ nào lần này thực sự là tại họa khó tránh sao...
Tô Diệp Tử đang ai oán suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân trong phòng ngừng lại, ngay sau đó áp suất phía sau hạ xuống, bóng tối phủ xuống, một hô hấp ấm áp phất qua tóc dài của hắn, mang theo một chút nhiệt độ man mát hôn lên thùy tai hắn.
Toàn thân Tô Diệp Tử đột nhiên cứng đờ.
"Đừng sợ, nếu ngươi còn mệt, thì không cần dậy."
Giữa lúc tinh thần hỗn loạn, hắn nghe thấy Vân Khởi phía sau nhẹ giọng ôn nhu nói, kèm theo một chuỗi âm thanh sột soạt của y vật, giây lát sau, thân thể mang theo nhiệt độ xa lạ từ phía sau đưu mình tiến vào một khuôn ngực ấm áp.
Âm thanh trầm thấp êm tai lần này là dán vào sau tai hắn vang lên:
"Tôn giả đại khái đã hiểu lầm, dựa theo bối phận tông môn mà nói, dù sao ngài cũng không tính là trưởng bối của ta... Người của ta, tự nhiên cũng không cần phải hành lễ với ngài."
Đại khái là bị hành động lời nói lần này của Vân Khởi dọa cho cả kinh không nhẹ cũng tức giận không nhẹ, một lát sau Khởi Nguyệt tôn giả mới có chút khí tức bất ổn lạnh giọng mở miệng: "Dù vậy, hành vi phóng đãng như vậy của ngươi ở ngoài tông môn, sư phụ ngươi có biết không?!"
Tô Diệp Tử mặt già đỏ ửng, sau đó liền nghe thấy chất giọng trầm thấp bên tai trầm thấp nhiễm chút ý cười trêu tức, mang theo lồng ngực dán sát vào mình nhẹ nhàng chấn động ——
"Nếu tôn giả không phải trưởng bối sư môn ta, sư phụ có biết hay không, cũng không liên quan gì đến ngài."
"Ngươi ——!... Tô Diệp Tử thật đúng là dạy dỗ được một đồ đệ tốt!"
Trong phòng tĩnh mịch một chốc, sau đó cánh cửa "Rầm" một tiếng bị người đóng lại, rồi lại quay về an tĩnh.
Trong bóng tối vắng lặng, Tô Diệp Tử vẫn cứng đờ thân thể.
—— Cánh tay đang ôm eo hắn không hề có ý muốn thu lại.
Tô Diệp Tử há miệng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, dù sao từ khi có ký ức tới nay, hắn cũng chưa từng thân cận với ai như thế —— Ở phía sau lồng ngực của Vân Khởi kề sát gắt gao trên người hắn, giữa hai người hầu như không có phân nửa kẽ hở hòa hoãn tồn trữ.
"Đồ đệ... ngoan?"
Do dự một lát, Tô Diệp Tử vẫn mở miệng, tiếp xúc hoàn toàn không có khoảng cách như thế làm hắn rất mất tự nhiên.
"Ta có chút mệt, sư phụ." Vân Khởi dán vào mái tóc dài như lông quạ của Tô Diệp Tử, giữa cánh mũi đều là mùi thơm ngát dễ ngửi trên người đối phương, không kìm lòng được liền mê say trong đó. Mà vào lúc tinh thần hoảng hốt thế này, cũng mang cho hắn một cảm giác quen thuộc không cách nào nắm giữ.
Tô Diệp Tử vẫn cứng đờ thân thể: "Cho nên...?"
Vân Khởi cười nhẹ một tiếng, đem lời trêu ghẹo trước đó của Tô Diệp Tử đưa nguyên văn trở lại: "Đêm nay... Đại khái phải oan ức sư phụ ngủ cùng một cái giường với ta rồi."
Tô Diệp Tử không nhịn được lại là mặt già đỏ ửng, tâm nói thấy quỷ à, trên thất phong Đàn Tông cùng cả đống cáo già ngươi tới ta đi vui cười giận mắng mấy trăm năm đều chưa từng có nửa điểm xấu hổ, sao đều gom góp vào đêm nay?
Chỉ có điều sau khi tư duy phát tán, cảm giác khẩn trương vô danh trước đó của Tô Diệp Tử cũng tản đi gần như không còn, trong bóng tối sắc mặt dần dần trở về tự nhiên của thường ngày tự nhiên, sau khi bình tĩnh lại, hắn còn cười tủm tỉm trả lại Vân Khởi một câu: "Đây không thể xem là oan ức, nếu để cho các đệ tử trên Hàn Quỳnh phong biết, sợ rằng ước gì đổi chỗ với vi sư ấy chứ?"
Lần này Vân Khởi không trả lời.
Tô Diệp Tử không để ý lắm, cười nhắm mắt, lại một lần nữa chìm đắm trong khí tức trên người đồ đệ ngoan khiến hắn thấy thư thích thả lỏng nhất, rồi ngủ say sưa.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tô Diệp Tử tỉnh lại trong vài tiếng gõ cửa mềm nhẹ.
Đối với loại tình huống biết đó là đồ đệ ngoan liền có thể cấp tốc tiến vào trạng thái ngủ say này, Tô Diệp Tử đã hoàn toàn mất cảm giác, hắn dùng thần thức nhận biết một hồi, xác định ngoài cửa chỉ là nữ đệ tử Kiếm Môn phổ thông, cũng không cần kiêng kị khí tức khi chuyển đổi hình thái bị phát hiện —— Thế là trên chiếc giường trong phòng lóe sáng, y bào xanh lam rơi xuống, một con ŧıểυ linh thú trắng tuyết ở trong y phục áo ủi nửa ngày mới bò ra.
Trong ngực Vân Khởi trống trơn, đáy lòng tiếc nuối hít vào một hơi, rồi mở mắt ra.
Đối với chuyện có thể bò ra khỏi y bào của mình, tựa hồ ŧıểυ linh thú rất cao hứng, cái đầu tròn trong nâng lên cao cao, đắc ý giằng có với Vân Khởi cũng mở mắt nhìn hắn, chỉ có điều động tác này mới kéo dài một giây, hình như nó nghĩ tới điều gì, quay đầu lại đi cắn lam bào trên giường tha đi, y bào kia đột nhiên liền biến mất tại chỗ —— Hiển nhiên là bị ŧıểυ linh thú nhét vào trong nhẫn giới đang đeo trên cổ rồi.
... Lần này cũng biết nhớ rồi nha. Nhìn động tác của linh thú, trong đồng tử thâm trầm của Vân Khởi đều là ý cười chuyên tâm lại ôn nhu.
Tô Diệp Tử ở hình thái linh thú nhấc mắt ngay vào lúc này, chạm vào ánh mắt của Vân Khởi, hắn ngẩn ra, trong ý thức có báo động gì đó tìm tới. Chỉ là không chờ hắn nghiền ngẫm, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.
Vân Khởi liền ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo, khoanh tay lại có hơi mất tự nhiên đưa ŧıểυ thú be bé trên giường ôm vào ngực, đi đến cửa phòng, mở cửa.
Nắng sớm mờ nhạt chiếu vào, mây mỏng từng tia từng sợi tại chân trời, sắc trời xanh lam như tẩy như nhuộm, thế giới ngoài cửa xanh trong yên tĩnh.
"... Sư huynh."
Thấy Vân Khởi môn, nữ đệ tử đứng ngoài cửa sắc mặt ửng đỏ, chính là vị sư tỷ trong nhóm các nữ đệ tử Kiếm Môn, Tô Quyên Nhi.
"Tô đa͙σ hữu."
Vân Khởi không nói không cười gật đầu với đối phương.
Hình dáng lãnh đạm này khiến sắc mặt Tô Quyên Nhi có chút mất tự nhiên, chỉ là rất nhanh những biểu hiện nữ nhi gia này liền nhạt đi, nàng hơi nghiêm nghị: "Chuyện Tôn gia cơ hồ bị diệt tộc lần này đã truyền ra toàn bộ Tiên Vực rồi. Hai vực đã bình tĩnh nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên có tu giả Ma Vực hung hăng ngang ngược hoành hành ở Tiên Vực như vậy. Bản môn rất xem trọng chuyện này, mấy vị trưởng lão đã đến Ngọc An Thành, theo ý của họ, Vân Khởi sư huynh làm cao đồ của đệ nhất tiên môn phải tham gia, cố ý kêu ta tới mời."
Vân Khởi nghe xong sắc mặt không có biến hóa gì: "Tham gia?"
Tô Quyên Nhi sững sờ, sau đó hơi ngượng ngùng giải thích: "Ta đã quên nói rõ —— là thương nghị nên xử trí Tống Thanh Vũ đã nhập ma như thế nào, đã định vào giờ Mão hôm nay, thỉnh Vân Khởi sư huynh cùng tham dự."
Vân Khởi sắc mặt bất động, đáy mắt xẹt qua một tia tâm tình dị dạng, hắn không có dị nghị, gật đầu với Tô Quyên Nhi: "Đã như vậy, thời gian cũng không nhiều, phiền Tô đa͙σ hữu dẫn đường, ta theo đi theo ngươi là được."
Tô Quyên Nhi vội vàng đáp ứng, nhìn linh thú lười biếng nheo mắt mà Vân Khởi đang ôm trong ngực, đi ra xoay người một tay khép cửa phòng lại, tầm mắt của nàng hơi đảo quanh căn phòng một chút, có chút vui mừng bật thốt lên: "Vân Khởi sư huynh hôm qua chưa từng giữ ai ngủ lại sao?"
Lời vừa nói ra Tô Quyên Nhi mới đột nhiên hoàn hồn, biết được ngôn ngữ của mình đường đột, vội vàng thẹn thùng cúi đầu nói xin lỗi với Vân Khởi: "Là Quyên Nhi vô lễ mạo phạm."
Đi theo phía sau Tô Quyên Nhi, trong thần thức của Vân Khởi truyền đến truyền âm trêu tức của linh thú trong lồng ngực, hắn bất đắc dĩ đưa tay bóp bóp sau gáy linh thú, mãi đến tận linh thú trong lồng ngực mở rộng tứ chi nhuyễn vô cùng yên tĩnh lại, hắn mới thu tay về.
Hai người một trước một sau, lại cộng thêm một con linh thú được ôm vào ngực nhưng có thể bỏ qua không tính, ra khỏi khách sạn một đường đi về hướng Đông. Vì trước đó đã lưu truyền sự tích đến mức mọi người đều biết, hơn nữa tướng mạo mang tính biểu trưng tiêu chí của Vân Khởi kia, cùng nhau đi tới hấp dẫn vô số ánh mắt mang tính kính ngưỡng tự phát của bách tính trong thành.
May mà đa số mọi người đều kính, cũng là sợ, cũng không phát sinh đoạn nhạc đệm chặn đường gì cả, hai người một thú rất nhanh đã đến nơi quyết nghị nên xử trí Tống Thanh Vũ thế nào mà Tô Quyên Nhi nói đến —— Cũng là trong phủ Tô gia đã bị diệt tộc.
Lúc này trong sảnh đã có mấy vị trưởng lão Kiếm Môn đang ngồi, vị Khởi Nguyệt tôn giả cũng ở trong đó, sau khi nàng nhìn thấy thân ảnh Vân Khởi đi tới, sắc mặt ngay lập tức có chút khó coi, nhưng cũng không nói gì không thích hợp vào lúc này, chỉ chuyển tầm mắt đi.
Đối với phản ứng của Khởi Nguyệt tôn giả, Vân Khởi cũng không để ý, tầm mắt của hắn trước tiên quén lên bóng lưng thẳng tắp của Tống Thanh Vũ trong sảnh một cái, sau đó mới rơi lên người mấy vị trưởng lão Kiếm Môn đang ngồi.
Vân Khởi thấy từng người đều gật đầu, sau đó thần sắc bình tĩnh nói: "Nội tông Đàn Tông, Hàn Quỳnh phong, Vân Khởi."
Mấy người này đối diện nhau vài lần, người ngồi ở giữa mở miệng, nhìn ánh mắt Vân Khởi rồi cảm thán vô ngần: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên a. Trước kia nghe đồn rằng Tô trưởng lão trong Hàn Quỳnh phong của Đàn Tông vậy mà phá lệ thu nhận đồ đệ, mấy lão già chúng ta còn không chịu tin —— Mãi đến tận mấy ngày trước nghe ŧıểυ Khởi Nguyệt nhắc đến tình cảnh đấu pháp giữa ngươi cùng ma tu, lúc này mới cảm thấy có thể hiểu được."
"Đại trưởng lão nói không sai." Trung niên nam tử ngồi bên phải đại trưởng lão Kiếm Môn gật đầu, tán thưởng nhìn về phía Vân Khởi, "Đồ đệ có tư chất trác tuyệt đến như vậy, có thể làm cho Tô trưởng lão cũng động tâm thu làm môn hạ cũng phải thôi."
Vân Khởi chưa kịp khiêm tốn câu nào, ŧıểυ linh thú trong lồng ngực hắn vốn không tinh thần gì đã kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt đen lay láy kia rõ ràng viết một câu: Đồ đệ của bản trưởng lão, đương nhiên là đệ nhất thiên hạ.
Bị hình dáng kiêu ngạo của Tô Diệp Tử chọc cho đã quên đáp lời, sau khi hoàn hồn Vân Khởi mới qua loa dẫn đề tài này đi: "May mắn mà thôi, mấy vị trưởng lão quá khen."
Vân Khởi nói xong, liền tự giác đi sang một bên tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó cũng không nói lời nào chỉ nghe mấy vị trưởng lão Kiếm Môn thẩm vấn Tống Thanh Vũ trong sảnh.
Chỉ có điều đối với chất vất của trưởng lão Kiếm Môn, Tống Thanh Vũ trước sau một chữ cũng không chịu nói, một hồi đại hội thẩm vấn cứ thế thành vấn đề của một phía. Trong lúc đó, Tống Thanh Vũ ngay cả mắt cũng chưa từng mở, hình dáng xem thường mười phần mười khiến mấy vị trưởng lão Kiếm Môn sắc mặt đều được coi là đẹp đẽ, chỉ là bị vướng bởi khí độ tiên môn, không tính toán với một ŧıểυ bối tuổi tác vẫn chưa đạt tới số tuổi lẻ của bọn họ mà thôi.
Tô Diệp Tử trong ngực Vân Khởi cũng nghe đến yểu xìu, rũ đầu xuống yên tĩnh tựa trong khủy tay của Vân Khởi, mãi đến tận khi trong thần thức của hắn đột nhiên nhận được truyền âm của Vân Khởi ——
"Sư phụ đối với Tống Thanh Vũ, có cảm quan gì không?"
"Rất đáng thương." Tô Diệp Tử trả lời, sau đó nâng mi mắt, trong thanh âm mang theo chút như cười như không, "Làm sao, đồ đệ ngoan muốn cứu hắn?"
—— Hắn giải thích không rõ cảm giác quen thuộc của mình đối với những ma tu này đến từ đâu, cũng không muốn Tô Diệp Tử vì cứu một Tống Thanh Vũ mà vô duyên vô cớ chọc Kiếm Môn không vui.
"Như vậy sao được?" Tô Diệp Tử cười đến biếng nhác, "Đồ đệ ngoan bảo bối hiếm khi chủ động, muốn sao trên trời vi sư cũng lấy xuống toàn bộ để ngươi ném chơi."
"Tôn gia cùng Kiếm Môn quan hệ không tầm thường, Kiếm Môn không hẳn chịu thả." Vân Khởi nói, "Mà Tống Thanh Vũ đã nhập ma, e rằng thế nhân sẽ nói huyên thuyên."
Linh thú trong lồng ngực hắn nghe vậy, đưa ánh mắt chậm rãi rơi xuống thân ảnh trước sau đều ưỡn lên đến mức thẳng tắp trong sảnh, một lát sau trong truyền âm thần thức Tô Diệp Tử lạnh nhạt cười một tiếng: "Người của Kiếm Môn, được vi sư cứu không ít; người của Ma Vực, chết dưới kiếm của ta cũng không ít. Bây giờ chính là lấy một Tống Thanh Vũ, qua hôm nay ai cũng không nói lời ong tiếng ve về vi sư được."
"... Sư phụ." Cụp mắt nhìn linh thú trong lồng ngực cùng đồng tử lạnh lẽo hoàn toàn tương phản với thân thể ấu ŧıểυ của nó, Vân Khởi ngẩn ra, sau đó trầm mắt nở nụ cười, đáy mắt có một điểm hào quang tưng bừng di động.
Thế là, chỉ chốc lát sau, khi mấy vị trưởng lão Kiếm Môn đang thảo luận nên xử trí nghiệt dư Ma Vực để răn đe như thế nào, liền nghe thấy Vân Khởi từ khi tiến vào đại sảnh đã không nói lời nào bỗng dưng mở miệng ——
"Trước khi gia sư về tông có nói," Vân Khởi nâng mắt, đón nhận ánh mắt của mọi người, cười nhạt, "Để Tống Thanh Vũ theo ta về tông, sau đó hắn sẽ đích thân thu Tống Thanh Vũ làm đồ đệ."
Một lời nhẹ rơi trong sảnh, nhưng không khác gì kinh động thiên hạ.
Mọi người của Kiếm Môn đều dồn dập ngạc nhiên, mà ngay cả Tống Thanh Vũ trước sau nhắm hai mắt một lòng chờ chết trong sảnh cũng không thể tin tưởng mở mắt nhìn sang.