Ngọc An Thành tổ chức đại hội đấu pháp, giờ khắc này chính là lúc người trong thành nhiều nhất, Tô Diệp Tử thật vất vả mới tìm thấy một ngõ nhỏ không người, vội vàng kéo Vân Khởi đi vào.
"Sư phụ cùng Khởi Nguyệt tôn giả kia..." Vân Khởi đi vào, do dự một hồi mới hỏi, "Có gì hiềm khích?"
Lúc này mấy vị đệ tử Kiếm Môn kia không có mặt, Tô Diệp Tử cũng không cố sức phủ nhận, gương mặt trắng nõn nhăn nhăn: "A, kỳ thực cũng không có gì, chính là lúc trước vi sư trẻ người non dạ đi khắp thiên hạ thuận lợi cứu sư phụ các nàng một lần, khi đó sư phụ các nàng cũng giống với các nàng hiện tại, sau đó, cái này..."
Càng về sau, Tô Diệp Tử có chút nói lắp.
Vân Khởi rũ mắt: "Bị quấn."
Tô Diệp Tử cả kinh, ngẩng đầu: "Đồ đệ ngoan sao lại biết?"
Vân Khởi mím môi, đáy mắt xẹt qua chút lạnh lẽo. Một lát sau hắn mới mở miệng, trong đông tử nhìn về phía Tô Diệp Tử thật yên lặng, đã không nhìn ra chút dị dạng: "Vân Khởi cũng chỉ suy đoán mà thôi... Tuy nhiên năm đó sư phụ danh chấn Tiên Vực, người dây dưa cũng không phải số ít, Khởi Nguyệt tôn giả này, sợ rằng còn có chuyện xưa gì khác với sư phụ đúng không?"
"..." Tô Diệp Tử vô tội trợn to mắt, sau đó mới chột dạ cười ha ha, "Đồ đệ ngoan quả nhiên có kinh nghiệm phong phú về mặt bị quấn hơn vi sư nhiều, rất tốt rất tốt..."
"Sư phụ."
Vân Khởi giọng điệu không lên không xuống kêu một tiếng, nghe không ra vui giận, lại làm cho Tô Diệp Tử xụ mặt ——
"Đồ đệ ngoan ngươi không biết đâu, vi sư hóa hình ban đầu chính là ở trên Hàn Quỳnh phong, vẫn ở trong bí cảnh rất nhiều năm mới xuống Đàn Tông. Vừa đi qua phàm trần, không thông thế sự, vi sư chỉ đem hoa cỏ cây trái được ta chỉ điểm hóa linh trên Đương Sơn của Khởi Nguyệt, thân cận như nhau... nào hiểu được..."
Tô Diệp Tử nhăn mặt, không nói tiếp.
Vân Khởi nguyên bản trong lòng nhấp nhô tâm tình không muốn đối diện, lúc này nhìn thấy dáng dấp thần tình của người kia, xác thực liền tan sạch, đáy mắt của hắn thậm chí còn hiện lên chút ý cười: "Vậy lần này, sư phụ cũng là sợ đến chạy trối chết, kiếm cũng không cần?"
Tô Diệp Tử: "..."
Ai nói đồ đệ ngoan của hắn thuần lương?... Hừ.
"Nếu sư phụ thực sự lo lắng, liền về tông cũng tốt." Vân Khởi thấy Tô Diệp Tử buồn bã ỉu xìu, hầu như có thể tưởng tượng ra được nguyên hình đối phương hóa thành nhất định cũng ỉu xìu rũ cái đầu tròn be bé, mím môi nói rằng. "Vân Khởi có thể tự tiến vào."
"Như vậy sao được?" Tô Diệp Tử trợn tròn con ngươi đen láy, "Đông Thổ sâm lâm, vốn không hề an toàn, các loại linh vật hóa linh cùng hung thú đều ở trong đó; hơn nữa Linh Lung Mộc xuất thế, tu giả tán tu nhất định cũng đi không ít, trong đó có mấy người hung ác cùng cực, vi sư cũng không dám để đồ đệ ngoan tự đi một mình!"
Tuy biết lời ấy của Tô Diệp Tử chỉ xuất phát từ góc độ quan tâm của trưởng bối —— Giả như đối phương có tự giác người làm trưởng bối —— nhưng Vân Khởi vẫn nhu hòa tâm tình dưới đáy mắt: "Không bằng trực tiếp đi đường vòng?"
"Đông Thổ sâm lâm ngay ở địa bàn Kiếm Môn không xa, những đệ tử nội môn này hơn phân nửa cũng là vì việc Linh Lung Mộc mới xuống núi, nếu Khởi Nguyệt là sư phụ các nàng, cho dù tránh được lúc này, sau này vẫn sẽ chạm mặt." Tô Diệp Tử nói, vẻ mặt dần dần xác định.
"Vậy sư phụ chuẩn bị ứng phó như thế nào?" Nhìn ra Tô Diệp Tử có chủ ý, Vân Khởi mở miệng hỏi một câu.
Tô Diệp Tử không vội đáp lời, nâng ánh mắt đen nhánh nhìn Vân Khởi một cái.
"..." Trong lòng Vân Khởi bỗng nhiên có thêm loại linh cảm quái lạ.
Một giây sau, giống như là muốn nghiệm chứng suy đoán của hắn, bóng người đứng trước mặt hắn lay động một chút, ánh sáng lóe lên, sau đó y bào thuần trắng kia liền rũ xuống trước mặt Vân Khởi, nằm trên mặt đất.
Vân Khởi kinh ngạc mà nhìn đống y phục kia ——
Giữa đống y phục trên đất, nhú lên một cục tròn vo giống như đã từng quen biết —— thân thể nho nhỏ uốn cong bên trong, cố sức lui cui nửa ngày, tựa hồ cũng không thể tìm phương hướng để đối phương chui cái đầu nhỏ ra.
Lúc này Vân Khởi mới hoàn hồn, không nhịn được bật cười khom người xuống, đưa tay cầm y bào thuần trắng bị chủ nhân vứt bỏ lên, thu hồi vào nhẫn giới. Mà bị ŧıểυ linh thú lông xù trắng tuyết được y bào che chắn nửa ngày rốt cục cũng lộ ra thân hình, nâng đầu nhỏ, trong hai con ngươi như trân châu đen ánh lên bóng người cao to rất nhiều của Vân Khởi.
Thân thể Vân Khởi hơi khựng lại, vẫn nhịn không được đưa tay xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ sau gáy mềm mại của thú nhỏ.
Hắn cười cười rũ tầm mắt.
"... Sư phụ đáng yêu."
"Phải nói sư phụ uy vũ." Con thú nhỏ trắng tuyết kia rung rung lỗ tai bầu bầu khéo léo, giơ chân trước gạt bỏ động tác "đại bất kính" của Vân Khởi, sau đó khẽ nheo mắt, đáy mắt cất giấu một ý cười giảo hoạt, "Đồ đệ ngoan, về sau ngươi chính là người đẩy xe của vi sư, không cho nói chuyện với vi sư, chỉ có thể giao lưu thần thức, miễn cho bị Khởi Nguyệt hoặc là người khác phát hiện, hiểu được không?"
Vân Khởi theo thế nâng chân trước của thú nhỏ trắng tuyết, đưa tay cẩn thận từng li từng tí đưa nó đặt vào lòng bàn tay, ôm lấy, ý cười dưới đáy mắt thâm trầm biến ảo: "Vân Khởi sẽ che chở sư phụ."
"Vi sư còn cần ngươi bảo vệ sao, rõ ràng là vi sư che chở ngươi." Thú nhỏ trắng như tuyết bị Vân Khởi ôm vào lồng ngực, trượt trượt theo phản xạ, sau đó hơi co thân thể lại, "... Đừng làm vi sư ngã."
"..." Đáy mắt Vân Khởi đều là ý cười tràn lan. "Vâng."
——
Chờ khi hai người lại phóng tầm mắt lên đài, đại hội đấu pháp đã bắt đầu rồi.
Nữ đệ tử Kiếm Môn nhìn Vân Khởi độc thân đi tới, đối diện nhau vài lần, thần sắc phức tạp. Vân Khởi không để ý đến ánh mắt của các nàng, đi tới phóng tầm mắt đến vị trí tít ngoài bìa, ngồi xuống.
"Vị sư huynh này, tôn sư là đã về tông rồi sao?"
Sư tỷ trong đệ tử Kiếm Môn lúc nãy đã bắt chuyện trước do dự mở miệng hỏi.
Vân Khởi nghe vậy, nhìn về phía nàng gật gật đầu.
"..." Mấy người tỷ muội đối diện vài lần, trong lòng sinh ra day dứt —— Tính ra, có phải là các nàng dọa người chạy không?
Nhìn phản ứng của người kia khi rời đi, đúng là không giống không quen biết sư phụ của các nàng đâu...
Ngay vào lúc này, một người có mắt sắc trong nữ đệ tử Kiếm Môn nữ đệ tử khẽ hé miệng, nhìn nơi hơi nhô lên trên lồng ngực Vân Khởi, dụi mắt: "Sao ta nhìn thấy như...?"
Không chờ nàng nói xong, cổ áo trước người Vân Khởi chui ra một cục tròn vo trắng tuyết.
Không quan tâm các nữ đệ tử Kiếm Môn đang kinh ngạc đến ngây người, Vân Khởi mỉm cười cụp mắt, truyền âm thần thức: "Sư phụ?"
Truyền âm thần thức của Tô Diệp Tử nghe vào có chút sầu còn có chút mềm: "Không được, ngợp quá, ngợp chết đi được."
Nhìn đôi mắt mơ màng của ŧıểυ linh thú trắng tuyết, ý cười dưới đáy mắt Vân Khởi lần thứ hai tràn lan, hắn đưa bàn tay ra, đặt ở vị trí cổ áo.
Kiếm Môn các nữ đệ tử liền tận mắt nhìn thấy, thú nhỏ trắng tuyết kia từ trong áo Vân Khởi chui ra, rơi lên trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng rung lỗ tai, sau đó thoải mái nheo mắt lại.
Có nữ đệ tử có vẻ hơi nhát gan cũng không nhịn được nhìn ŧıểυ linh thú kia mở miệng: "Vị sư huynh này, đây là...?"
Vân Khởi không nâng mắt, dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trên vành tai của Tô Diệp Tử:
"... Đây là linh sủng của ta."
"..."
Tô Diệp Tử thoải mái được vuốt lông nheo mắt thân hình cứng đờ:... Hừ, đại nghịch bất đa͙σ!
Tuy rằng Tô Diệp Tử không truyền âm thần thức, nhưng Vân Khởi từ trên thân thể cứng đờ của ŧıểυ linh thú cũng đoán được phản ứng của sư phụ hắn, ý cười dưới đáy mắt nhất thời càng thêm dày đặc.
Các nữ đệ tử nhìn một màn giống như đã từng quen biết này, trong lòng đều không hẹn mà cùng mà dâng lên suy nghĩ kinh hãi, chỉ là chưa kịp cân nhắc độ khả thi, cũng đã không chút do dự mà chối bỏ sự thật này.
... Giỡn à, thầy trò nhà ai mà lại có hình thức ở chung này chứ —— Các nàng nhất định đã nghĩ nhiều quá rồi!
Vân Khởi một lòng vương vấn trên người ŧıểυ linh thú trong lồng ngực, tự nhiên không rảnh để ý sẽ đến biểu cảm và suy nghĩ của các nữ tử kia, hai bên yên tĩnh hồi lâu, đấu pháp bên dưới cũng kết thúc một trần rồi lại tiến hành một trận tranh tài mới, cuối cùng chỉ còn lại một công tử mặc trường bào màu mực thân thể như ngọc đứng giữa võ đài.
Với bàn thắng của người này, bên dưới dần dần có vài tiếng bàn luận vang lên.
Ở một phía khác, gia chủ Ngọc An Tôn gia làm chủ sự cùng mấy vị trưởng lão chấp sự sắc mặt có thể xem là không đẹp đẽ, nguyên nhân rất đơn giản, hậu bối lần này mà bản thân Tôn gia bọn họ kỳ vọng nhất không thể thắng đến cuối cùng thì cũng thôi, đệ tử lần này bọn họ mời đến cũng không có một ai có thể thắng được vị công tử hắc bào này —— Người này là tự tìm đến cửa tham gia đại hội, nếu thật sự để một thanh niên danh tiếng như thế chiến thắng, sợ rằng Tôn gia bọn họ phải thành chuyện cười ồn ào hết một quãng thời gian.
Nghĩ như thế, bên phía lão tổ Tôn gia có người phóng tầm mắt về phía trên đài bên này.
Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi cảm nhận được dao động thần thức kia sớm nhất, chỉ có điều hai người này, một người dùng chân trước xoa mặt, mở mắt rồi lại nhắm mắt, người còn lại từ đầu đến cuối đều thờ ơ làm thinh, chỉ rũ mắt lẳng lặng nhìn thú nhỏ được mình ôm trong ngực, không biết đang nghĩ gì.
Hai người bọn họ không phản ứng, những người khác thì lại không thế.
Nữ đệ tử Kiếm Môn ngồi bên cạnh than nhẹ một tiếng, Ngọc An Tôn gia cùng hai gia tộc còn lại của khu Đông Tiên Vực có thể phát triển lớn mạnh dưới phóng xạ của Kiếm Môn, tự nhiên sau lưng có Kiếm Môn nâng đỡ, đối mặt với cầu viện của lão tổ, các nàng bất đắc dĩ nhắm mắt làm ngơ, trên thực tế vốn cũng có ứng cử viên để phòng ngừa vạn nhất.
"Sư tỷ, người kia quả thật có chút lợi hại," ŧıểυ sư muội Kiếm Môn nguyên bản chính là ứng cử viên cuối cùng có chút sợ hãi mở miệng, "Ta không có lòng tin chắc chắn thắng được hắn."
Sư tỷ Kiếm Môn kia nhăn chân mày, nhìn về phía công tử hắc bào ở bên dưới —— Công pháp của đối phương nàng cũng không quen thuộc, sư muội có cảm giác lo lắng này là thực sự bình thường, dù sao đệ tử của đại tông môn như bọn họ, tuy rằng thiên tư trác tuyệt vượt xa người tu hành bình thường, nhưng cũng thiếu hụt rất nhiều kinh nghiệm thực chiến cùng liều mạng tranh đấu chân chính...
Nghĩ như vậy, vị sư tỷ này đứng lên, đi tới phóng tầm mắt về phía bên bìa, dưới ánh mắt khiếp sợ của vài người bên dưới chú ý sang bên này, phi thân rơi xuống, trực tiếp giẫm lên vị trí lôi đài đối diện công tử hắc bào.
Sư tỷ Kiếm Môn giơ tay hành kiếm lễ: "Nhìn đấu pháp của đa͙σ hữu, tại hạ có chút ngứa tay, mong đa͙σ hữu chỉ giáo."
Đây chỉ là lý do thoái thác hơi khách khí cho việc khiêu chiên, mọi người bên dưới vào lúc này đều phản ứng lại —— Chỉ nhìn dáng người nữ tử này bồng bềnh hạ xuống, thì có thể đoán được tu vi của đối phương không cạn, một hồi tranh đấu tiếp theo, chắc hẳn mười phần thú vị.
"Muốn đánh cứ đánh, cần gì nói nhảm nhiều vậy."
Công tử hắc bào thấy đến lúc kết thúc, lại có người chặn ngang một cước, hiển nhiên rất bất mãn, cũng không kiêng kị đối phương là hạng nữ lưu gì, nâng kiếm liền tấn công tới.
Sư tỷ Kiếm Môn kia không kém chút nào, cũng xuất kiếm, dưới chân giẫm lên bộ pháp, vận chuyển chân nguyên, tương tự tấn công đối phương, hai người rất nhanh đã đánh thành một đoàn.
Lại nói hai người này đều dùng khoái kiếm, từng chiêu từng thức vốn nhanh vào nhanh ra, hơn nữa thân pháp phối hợp, càng làm cho người ta hoa cả mắt, chỉ cảm thấy thần tiên đánh nhau, xem cho náo nhiệt thôi.
Chỉ có mấy vị đệ tử Kiếm Môn trên Thiếu Vọng Thai mặt mày dần dần nghiêm nghị, mà Tô Diệp Tử trong lồng ngực Vân Khởi cũng chầm chậm mở mắt ra, làm như vô tâm nhìn về phía võ đài.
"Sư phụ?" Vân Khởi thấy Tô Diệp Tử không nghỉ ngơi nữa, mở miệng ngờ vực hỏi.
Tô Diệp Tử truyền âm thần thức, ánh sáng dưới đáy mắt hơi đổi: "Trước đó người này chưa xuất toàn lực, ta cũng không phát giác. Lúc này hắn bị nữ đệ tử Kiếm Môn kìa làm cho hơi bại lộ, tựa hồ..."
Đến đây, Tô Diệp Tử do dự dừng lại, hiển nhiên cũng không xác định.
Vân Khởi đã từ từ đưa mắt, nhìn về phía nam tử hắc bào trên võ đài, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí cũng không hề dao động ——
"Là Ma Vực tu giả."
Khi tiếng nói rơi xuống, một tia hắc khí tĩnh mịch dưới đáy mắt từ trong con ngươi quỷ dị tìm tới.