Vân Khởi đi trên đường lát đá ở nɠɵạı tông Đàn tông, phía sau đi theo một đám ŧıểυ cô nương líu ra líu ríu.
Các ŧıểυ cô nương đều là đệ tử mới vừa tuyển vào trong điển lễ khai sơn nạp đồ lần này, ba cửa kiểm tra kết thúc, các nàng cũng thành huyết dịch trẻ trung nhất trong tông môn —— Đáng tiếc những tân huyết này còn chưa biết mình nên đi hướng nào, mà nhiệm vụ dẫn dắt gian khổ này liền giao cho đệ tử nội tông phụ trách lần này.
Sau ba cửa ải, đội ngũ nguyên bản chỉ còn lại hơn một trăm người, theo quy củ lần trước, sẽ phân ra mười mấy đệ tử nội tông, mỗi người dẫn theo mười đệ tử mới tả hữu, trong phạm vi nɠɵạı tông Đàn sơn, giới thiệu vị trí và tác dụng của các điện, còn có một vài thường thức cơ bản của việc sinh sống ở nɠɵạı tông.
Lần này cũng phải tuân theo thường quy, tối thiểu ban đầu là như vậy.
Trưởng lão nɠɵạı tông vừa chia ra hai mươi đệ tử mới cho hai đệ tử nội tông, trong nhóm thứ ba có một ŧıểυ cô nương ngẩng mặt cười với trưởng lão cười như đóa hướng dương: "Lâm trưởng lão, xin hỏi chúng ta có thể tự chọn sư huynh dẫn đầu không?"
"Việc này..." Vị Lâm trưởng lão của nɠɵạı tông này có chút do dự, có điều vừa nhìn dáng vẻ thiên chân khả ái của ŧıểυ cô nương kia, hơn nữa điều này xác thực cũng không phải đại sự gì, liền gật gật đầu đồng ý rồi.
Sau đó mọi người liền nhìn vị ŧıểυ cô nương này vui cười hớn hở kéo đồng bạn có chút e lệ bên cạnh, lạch bạch chạy đến trước mặt đệ tử trẻ tuổi đang đứng trong góc: "Sư huynh, ngài có thể dẫn chúng ta lên núi nhìn thử không?"
Vân Khởi hồn bay về Hàn Quỳnh phong vừa mới hoàn hồn, liền nhận được ánh mắt nóng bỏng của hai vị ŧıểυ cô nương, hắn không khỏi ngẩn ra, nhìn về phía trưởng lão nɠɵạı tông phụ trách phân phối.
Lâm trưởng lão cũng nhìn sang bên này của hắn, thần tình lúng túng trên mặt còn chưa thối lui, lúc này chạm mắt với Vân Khởi, cũng chỉ đành cười khổ —— Dựa theo bản ý của hắn, hắn cũng sẽ không phân chia đệ tử mới cho vị tổ tông này, nhưng vừa rồi cũng nói ra hết rồi, thu hồi thì làm sao cũng không thích hợp...
Tựa hồ là xem hiểu Lâm trưởng lão bị làm khó, Vân Khởi quay đầu lại nhìn hai ŧıểυ cô nương trong phút chốc đã có chút ủ rũ thất vọng này, "Có thể."
Người có tính cách hoạt bát suýt chút nữa đã nhảy lên, cười đến ánh mắt đều cong thành hai kẽ hở: "Thật cảm ơn sư huynh!"
Bên kia Lâm trưởng lão thở ra một hơi, sau đó lại nghiêm nghị: "Không thể gọi sư huynh, theo bối phận ——"
"Trưởng lão không cần để ý." Vân Khởi lại chặn đứng lời nói của đối phương trước tiên.
Trưởng lão kia chỉ đành nuốt lời còn lại vào trong bụng, quay trở lại tiếp tục phân phối đệ tử còn lại, nhưng mà ——
"Lâm trưởng lão, ta cũng muốn qua chỗ vị sư huynh kia..."
"Ta, ta cũng vậy."
"..."
Và rồi, một nén nhang sau đó, Vân Khởi cùng một hàng ŧıểυ cô nương môn phía sau hắn liền thành một phong cảnh mỹ lệ trên Đàn Sơn, các đệ tử nɠɵạı tông đi ngang qua đều không nhịn được quăng tới ánh mắt kinh dị.
Vân Khởi đối chú ý của người bên ngoài đã sớm tập mãi thành quen, chỉ có khiến hắn có chút đau đầu, chính là phong cảnh phía sau hắn này thật sự ầm ĩ hơi quá —— Chờ khi dẫm theo các ŧıểυ cô nương này quen thuộc gần như các điện vũ quan trọng của nɠɵạı tông cả rồi, Vân Khởi đã không nhớ rõ chính mình trả lời bao nhiêu vấn đề.
"Đây là nơi cuối cùng của chuyến đi này rồi."
Khi đứng bên ngoài Truyền Tống điện, mặc dù tính tình Vân Khởi xưa nay vạn sự không lo, cũng không nhịn được khẽ thở ra một hơi, hắn chuyển hướng sang các ŧıểυ cô nương đang có chút tiếc nuối, "Nơi này là Truyền Tống điện của bản tông, có việc quá đột xuất hoặc đã sớm báo cáo với tông môn, có thể đến Truyền Tống điện sử dụng pháp trận truyền tống."
Nói đến đây, Vân Khởi không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày đó được sư phụ của hắn đưa vào Truyền Tống điện, hắn đang nghĩ, chợt nghe phía sau có âm thanh tựa như huyễn thính vang lên ——
"Nửa canh giờ không gặp, diễm phúc của đồ đệ ngoan cũng không phải cạn nha."
Vân Khởi xoay người lại, thấy người vừa còn ở trong đầu mình cười đột nhiên xuất hiện trước mặt mình —— tuy rằng sắc mặt vẫn chưa tính là đẹp đẽ, ý cười cũng mang theo chút trào phúng, nhưng tâm tình của Vân Khởi bỗng nhiên liền sáng sủa lên.
Các ŧıểυ cô nương lúc này cũng nhìn rõ đây chính là nhân vật vừa rồi giáo huấn sư huynh các nàng một trận ghê gớm ở sân kiểm tra, dồn dập cúi đầu im lặng, không tiếp tục nghị luận nữa.
Trước đó Tô Diệp Tử chỉ nghe thấy ngoài cửa điện có không ít tiếng ồn ào của nữ hài, lúc này mới đi ra nhìn thử, bây giờ đứng ở cửa Truyền Tống điện cẩn thần nhìn ra sau lưng Vân Khởi một cái, mù mịt trên mặt đều không giữ lại, phì cười một tiếng: "Đồ đệ ngoan, ngươi đều bao hết nữ oa oa lần này à?"
Không chờ Vân Khởi nói tiếp, hắn cười quay đầu mở miệng với trong điện: "Quyên Nhi sư muội, ta thấy sau này Thiền Quyên phong các ngươi sợ là khó tuyển nữ đệ tử rồi —— Ngươi nhanh van cầu ta đi, ta sẽ không cho đồ đệ ngoan kéo người về Hàn Quỳnh phong đâu."
Thiền Quyên trưởng lão đi ra theo tiếng nói của Tô Diệp Tử, vừa nhìn điệu bộ ngoài cửa cũng không khỏi ngẩn ra, sau đó tức giận đáp lời: "Hàn Quỳnh phong của ngươi đổi tên lúc nào, mau mau sửa lại miễn cho con cháu nó nhầm người."
Tô Diệp Tử không sầu não, mà cười đến không tim không phổi: "Nếu hâm mộ, đến sau này khi thu người lúc thi đấu nɠɵạı tông kết thúc, ta cho Thiên Quyên phong các ngươi mượn đồ đệ ngoan mấy ngày."
Đã chót miệng bị mượn trước Vân Khởi bất đắc dĩ nâng mắt nhìn sang hướng Tô Diệp Tử đang đứng: "Sư phụ... Ta đưa các nàng trở về, sau đó lại về phong thỉnh tội với ngài."
Tô Diệp Tử mang nụ cười miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt lướt qua người Vân Khởi một cái, nhưng không lên tiếng.
Vân Khởi một lần nữa nghiêng người thi lễ một cái, xoay người dẫn các ŧıểυ cô nương rời đi.
Phía sau ngoài Truyền Tống điện, Thiền Quyên trưởng lão không hiểu nhìn về phía Tô Diệp Tử: "Thỉnh tội? Thỉnh tội gì?"
Tô Diệp Tử dăm ba câu kể sự tình ở sân kiểm tra cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong Thiền Quyên trưởng lão ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Tô Diệp Tử: "Trước đây tuy rằng ngoài miệng ngươi không khiến người yêu thích, tuy nhiên không giống không tim không phổi như thế nha. Vân Khởi sư điệt rõ ràng chỉ là không muốn ngươi lưu lại đầu đề gì với đệ tử cùng trưởng lão nɠɵạı tông thôi, vậy mà ngươi cũng phải trách tội?"
Tô Diệp Tử không giải thích, chuyển mắt nhìn về phía bóng người đã đi xa ngoài điện.
"Hừ," Thiền Quyên trưởng lão lắc lắc đầu, xoay người đi vào trong Truyền Tống điện, vừa đi vừa chế nhạo, "Ta chờ xem, không biết ngươi còn được bị đồ đệ độc đinh kia của ngươi chiều thành bộ dáng gì..."
Tô Diệp Tử ngoài điện sửng sốt một chút, không khỏi bật cười: "Là hắn chiều ta sao? Ta mới là sư phụ mà..."
——
Tông Chủ phong, động phủ ở sườn núi, Thanh Trúc lâm.
"... Vực sâu vô tận bạo động?"
Sa hồ trong tay Tô Thanh Liên ngừng lại, ngay cả nước trà trút xuống đều ngưng giữa không trung, sau chớp mắt này, nước trà tiếp tục rơi vào trong bôi, sắc mắt của Tô Thanh Liên cũng khôi phục bình tĩnh như trước, "Cách bạo động lần này còn bao lâu?"
Tô Diệp Tử nằm nghiêng trên tháp chế bằng nhuyễn đằng (sợi mây mềm), nhìn hai con hồng đỉnh bạch hạc truy đuổi nhau ở chân trời, "Trong vòng ba năm đi."
Tô Thanh Liên thả sa hồ trong tay xuống, "... Sau đó ta sẽ kêu bọn họ bắt đầu chuẩn bị."
"Sau đó không thể được." Tô Diệp Tử xoay mặt sang cong mắt cười, "Ngày mai ta muốn xuống, tông chủ vẫn nên nhanh chóng đi."
Tô Thanh Liên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Diệp Tử, thấy đối phương tuy nói cười nhàn tản, đáy mắt cũng không có nửa điểm đùa giỡn. Tô Thanh Liên sững sờ, lập tức cả giận nói: "Hồ đồ! Vực sâu vô tận là nơi nào ngươi không rõ ràng sao?! Không cẩn thận một chút là mạng của ngươi cũng phải lưu lại chỗ ấy —— Làm sao có thể nói đi là đi?!"
"Vì lẽ đó không phải ta đến xin tông chủ ngài hỗ trợ sao?" Tô Diệp Tử vô tội trừng mắt nhìn, "Mai này sau khi lần này kết thúc, ta sợ chưa chắc còn sức. Thiền Quyên sư muội muốn ȶᏂασ túng đại trận, Húc Dương sư huynh còn phải phân tâm an nguy của thất phong, còn Thiên Đấu sư đệ cùng Hồng Hoang sư đệ, về mặt tu vi bọn họ vẫn hơi kém một ít, e sợ không kịp cứu viện. —— Vì lẽ đó, đến lúc cũng chỉ có thể làm phiền tông chủ đại nhân ngài tự mình kéo ta lên."
"Nếu như cuối cùng thật sự sẽ suy yếu thành như vậy, ngươi đi tới có gì khác với chịu chết đâu!?"
Sắc mặt Tô Thanh Liên càng khó coi.
"Ta còn sống, sẽ không để mình chết." Tô Diệp Tử trở mình, nằm nhoài trên nhuyễn tháp mu bàn tay lót cằm, rũ mắt đánh giá cỏ nhỏ nhú chồi non dưới đất, "Tông chủ đại nhân không cần phải lo lắng."
Tô Thanh Liên ngồi đăng kia trừng mắt Tô Diệp Tử, một hồi lâu sau mới bình tĩnh một chút, âm điệu nhưng vẫn lạnh nhạt: "Cho ta một lý do."
Tô Diệp Tử đưa tay khều mầm cỏ trên đất: "Nếu tông chủ đã đoán được, cũng không kêu ta lãng phí tâm tư biên một cái cớ khác mà ngươi sẽ không tin tưởng để lừa ngươi."
Tô Thanh Liên bị vô lại lẽ thẳng khí hùng của người này làm cho sắc mặt biến mấy lần, "Tu vi của Vân Khởi bị tắc nghẽn lại không phải là chuyện trong thời gian ngắn, nếu mười một năm đã qua, ngươi cần gì phải nóng lòng ba năm nay?"
"Ta không vội, nhưng Linh Lung Mộc chờ không được." Tô Diệp Tử nâng mắt lên, "Rừng rậm Đông Thổ trăm năm mới xuất thế một gốc linh vật thần mạch "mộc hệ", bỏ qua thì phải chờ trăm năm. Suy tính theo tin tức xuất hiện lần trước, đại khái trong vòng hai năm ŧıểυ tử kia sắp ra rồi —— Nếu bỏ qua, ai bồi đồ đệ ngoan của ta?"
Tô Thanh Liên nhướng chân mày, hầu như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Vậy nếu ngươi xảy ra chuyện, ai bồi ngươi?!"
Tô Diệp Tử ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu, cười đến không tim không phổi: "Tông chủ đại nhân, ta thấy tính nết này của ngươi còn rất dông dài đó —— Lần này sau khi kết thúc ngài chuyên tâm bế quan, ta nhất định không đến quấy rối."
Cùng lúc đó, trên Hàn Quỳnh phong.
Vân Khởi nhìn Thiền Quyên trưởng lão ở nơi liên kết, xuống thuyền bay thi lễ một cái: "Thiền Quyên sư thúc."
Thiền Quyên trưởng lão chẳng biết vì sao nhìn thần sắc hơi trầm, lúc này nhìn thấy Vân Khởi cũng chỉ gật gật đầu: "Tô sư huynh không muốn gặp ngươi, kêu ta tới truyền lời —— Hắn lệnh ngươi tiến vào Hàn Quỳnh bí cảnh, cấm túc một tháng, trong lúc đó không cho bước ra khỏi bí cảnh nửa bước." Không chờ Vân Khởi phản ứng, Thiền Quyên trưởng lão lại nói, "Hàn Quỳnh bí cảnh nơi cao nguy hiểm, ta sẽ đích thân bảo vệ ngươi tiến vào bên trong, sau một tháng, sư huynh sẽ đón ngươi đi ra. Vì ngươi chưa đến cảnh Hàm Nha, vẫn chưa thể ích cốc không ăn, trong phong sẽ có thị đồng mỗi ngày đến đưa thức ăn nước uống cho ngươi, điểm này ngươi liền không cần bận tâm."