Ngụy Vô Tiện nói: "Kim Lăng, trước tiên ngươi buông kiếm xuống đi."
Kim Lăng nói: "Ta không buông!"
Ngụy Vô Tiện còn định tiếp lời, ai ngờ Kim Lăng bỗng nhiên cao giọng òa lên khóc.
Cậu vừa khóc, mọi người đều ngây ra.
Ngụy Vô Tiện dợm bước về phía hắn, nói: "Này... Sao đây?"
Kim Lăng tuy khóc đến mặt mũi đều tèm lem nước mắt, vẫn nghẹn ngào gào lên: "Đây là kiếm của cha ta. Ta không buông!"
Thanh kiếm này, là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho hắn.
Thiếu niên lớn bằng Kim Lăng, có đứa đã thành thân, có đứa đã có con rồi. Khóc lóc đối với bọn hắn mà nói là một chuyện rất nhục. Bật khóc trước đám đông, như vậy trong ngực hẳn phải ủy khuất biết bao nhiêu.
Lúc này Kim Lăng sướt mướt khóc trước mặt mọi người, khiến hắn như thấy lại dáng dấp Giang Yếm Ly năm ấy cao giọng gào khóc khi đã đau lòng đến cùng cực, mà thứ cô gắt gao ôm trong ngực, là thanh trường kiếm kim quang chói lọi của Kim Hiên.
Trong giây lát, Ngụy Vô Tiện lại có chút luống cuống.
Đúng lúc đó, một thanh âm vọng đến từ trên sông: "A Lăng!"
Năm sáu chiếc thuyền lớn có xu hướng vây tới bốn phía, bao vây thuyền đánh cá kia, trên mỗi thuyền đều đầy tu sĩ, đầu thuyền một vị gia chủ thẳng lưng đứng. Thuyền lớn của Vân mộng Giang thị ở bên phải thuyền đánh cá nhỏ, cập tới gần nhất, khoảng cách ở giữa có mỗi năm trượng, vừa lên tiếng chính là Giang Trừng bên mạn thuyền.
Kim Lăng hai mắt rưng rưng đẫm lệ, vừa thấy cậu liền lập tức lung tung chùi mặt, khịt khịt mũi, ngó qua rồi ngó lại, cắn răng bay qua đáp xuống bên người Giang Trừng. Giang Trừng nắm hắn nói: "Ngươi bị sao? Ai khi dễ ngươi!"
Kim Lăng hung hăng quệt mắt, không chịu lên tiếng. Giang Trừng ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía thuyền thuyền đánh cá, hai mắt bén ngọt đảo qua Ôn Ninh, đang chuẩn bị dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chẳng biết vô tình hay cố ý bước một bước, vừa vặn che chắn thân hình Ngụy Vô Tiện.
Một vị gia chủ buột miệng: "Các ngươi còn dám quay lại!"
Ngụy Vô Tiện vốn còn đang lo Kim Lăng, nghe một câu như vậy bỗng vui vẻ: "Sao mà chúng ta không dám trở lại? Vừa rồi ta và Hàm Quang Quân hai người chúng ta dụ bầy thi khổng lồ như vậy đi giùm các người, xin hỏi chúng ta sao lại không dám quay lại?"
Gã gia chủ kia ngẩn người. Mới vừa rồi hắn đơn giản là hô hào mà chẳng nghĩ ngợi gì*, chẳng qua nhiều năm qua đã thành thói quen, thấy Di Lăng lão tổ nhất định trước tiên phải dùng giọng điệu lên án mở miệng thị uy chút, dường như chỉ có vậy dưới chân mới có thể đứng vững, tỏ rõ lập trường đúng đắn của mình. Giờ đây mặt gã lộ vẻ lúng ta lúng túng.
Lam Vong Cơ vẫn đứng trước người Ngụy Vô Tiện, cách thuyền thi lễ với Lam Khải Nhân: "Thúc phụ."
Gió đêm từ trên sông thổi tới lay động ống tay, tà áo, cùng dải băng trán của hắn. Bạch y dẫu nhuốm máu nhơ bẩn, vẫn không đánh mất nghi thái*. Môn sinh Cô Tô Lam thị cũng đều vô cùng chỉnh tề hướng hắn hoàn lễ.
(*nghi trong lễ nghi, thái trong hình thái)
Qua một hồi, Lam Khải Nhân đáp: "Ừ. Bầy thi, các ngươi xử lý ra sao?"
Thấy ánh mắt và giọng nói Lam Khải Nhân không còn ý thất vọng trách cứ nữa, Ngụy Vô Tiện đáy lòng không khỏi hoan hỉ một trận, nhịn không được ló ra từ sau lưng Lam Vong Cơ, đoạt lời: "Lam lão tiền bối, này kể ra cũng dài lắm. Hai chúng ta tốn cả đống sức mới dẫn được bầy thi tới trên một ngọn núi khác chín dặm về phía tây Loạn Táng Cương, bố trí lại một trận vây khốn. Sau đó thì chúng ta liền bó tay, chỉ có chúng ta thì nhất định là giết không hết, nên quay lại báo với chư vị một tiếng, phía sau giao cho mấy người đó."
Ngụy Vô Tiện người mang triệu âm kỳ, phụ trách làm bia sống hút bầy thi, Lam Vong Cơ lại phụ trách đánh chết. Bọn họ vốn cũng không nghĩ đám người kia sẽ ở trong Phục Ma điện chờ bọn hắn quay lại, nên không lên Loạn Táng Cương mà đi thẳng đến trấn trên Di Lăng, kiếm dọc đường hỏi dọc đường, ở bến tàu biết được có một nhóm lớn người bao cả đội thuyền muốn chạy qua Vân Mộng, thừa lúc đêm tối ngự kiếm đuổi kịp, ở trên không phát hiện tình hình trên thuyền đánh cá này, liền đáp xuống.
Lam Khải Nhân nhìn thấy Ngụy Vô Tiện liền nổi cáu, sắc mặt vốn dịu đi một chút lại bắt đầu dựng ngược lông mày lạnh lùng đối đáp, quát: "Ta hỏi hắn, không có hỏi ngươi!"
Ngụy Vô Tiện tự rước về một phen bẽ mặt, nói: "Xin lỗi. Ta không nên nói leo bậy bạ, ta câm miệng đây."
Lam Khải Nhân càng phát hỏa, Lam Vong Cơ lắc đầu, lại đứng ra trước người Ngụy Vô Tiện. Niếp Hoài Tang ở trên thuyền khác vừa gặm táo vừa cười, nói với hộ vệ bên cạnh: "Năm đó lúc còn đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là như thế, nhiều năm rồi mà lão... Lam lão tiên sinh vẫn còn ghét cay ghét đắng Ngụy Vô Tiện như vậy. Hắc hắc."
Những gia chủ khác nhìn hắn ăn táo xem kịch cao hứng bừng bừng, đều hết nói nổi: "Tên này lại có thể là gia chủ giống chúng ta ư..."
Không nhìn thấy mặt Ngụy Vô Tiện nữa, Lam Khải Nhân lại bình tĩnh trở lại, nói: "Tẩu thi kia, chúng ta sẽ tự tay xử lý. Dù sao cũng không thể đợi đến lúc chúng nó lại gây họa cho người ngoài."
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Đa tạ thúc phụ."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ mình nói tiếng cám ơn chung quy cũng không đến mức tức giận đi, theo Lam Vong Cơ nói: "Cảm tạ thúc... Cảm tạ Lam tiền bối."
(Có tinh thần tự giác theo chồng ghê, thúc phụ của chồng nên mình cũng gọi thúc phụ luôn ha ha ha)
Lam Khải Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi còn việc gì không!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Nghe nói giờ chư vị tính đi Liên Hoa Ổ, là muốn tới đó thảo luận kế sách đáp trả lần này đi? Dư ra hai người chúng ta thì làm sao?"
Một tu sĩ nói: "Ngụy Anh! Ngươi đã từng phạm sai lầm lớn, hôm nay coi như là làm được việc tốt. Nhưng... Nhưng muốn chúng ta kết giao cùng ngươi, việc đó thì chắc chắn không được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có ai bảo các ngươi kết giao với ta đâu! Có điều hiện giờ chúng ta coi như là chung một chiến tuyến đi. Cái vị đại nhân vật hôm nay bố trí vây giết các ngươi kia, trong tay đúng là có âm hổ phù, các ngươi đối phó ra sao?"
Chúng gia chủ đưa mắt nhìn nhau. Quả thật Ngụy Vô Tiện nói không sai, bọn họ quả thật cần Ngụy Vô Tiện tinh thông đạo này, Di Lăng lão tổ giờ hẳn cũng không tính là địch nhân. Nhưng hô đánh hô giết đã lâu năm, thoắt cái muốn bọn họ hợp tác cùng hắn, có phần buông không nổi cái sĩ diện xuống.
Ngụy Vô Tiện dứt khoát nói: "Các ngươi không phải lo ta ép các ngươi báo đáp. Muốn báo thù thì tùy. Không thù thì báo ân cũng không cần, chỉ cần sau này các ngươi gặp phải ta trên đường thì vờ như không thấy là được, được chưa?"
Nghe vậy, có thiếu niên đứng một bên lắc đầu, nói: "Có ơn báo ơn, có thù báo thù. Chỉ mang thù không nhớ ơn, thế còn ra thể thống gì?"
Nghe câu "Thế còn ra thể thống gì" kia của hắn, không ít người mặt dày cũng đỏ bừng. Lam Tư Truy lập tức nói: "Tử Chân nói không sai!" Còn có vài niên thiếu lác đác mà phụ họa. Những đứa này đều là đệ tử thế gia lúc trước ở Nghĩa thành được Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt đi qua, lúc này đứng chung một thuyền với bọn họ, công khai bày tỏ ủng hộ. Giang Trừng quay sang một vị gia chủ đi cùng thuyền với hắn nói: "Âu Dương tông chủ."
Âu Dương tông chủ bị gọi tên mí mắt với tim cùng nhau giật thình thịch không ngừng, chỉ nghe Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Nhớ không lầm, người lên tiếng kia là con trai ngươi đi. Có ơn báo ơn, có thù báo thù? Rất có cốt khí."
Âu Dương tông chủ vội nói: "Tử Chân! Quay lại đây, đến bên cạnh cha!"
Âu Dương Tử Chân chính là đứa trẻ "mầm mống đa tình" đấm ngực giậm chân khóc thương A Thiến kia, ngơ ngác nói: "Cha, không phải ngươi bảo ta qua thuyền này, chớ làm phiền các ngươi sao?"
Âu Dương tông chủ lau mồ hôi nói: "Đủ rồi! Hôm nay ngươi chơi trội còn chưa đủ sao, tới đây cho ta!" Nhà mình ở trấn Tam Lăng, gần với Vân Mộng, không tài nào so được với thế lực Giang thị, hắn cũng không muốn bởi vì nhi tử nói hộ Ngụy Vô Tiện mấy câu đã bị Giang Trừng ghi sổ.
Lam Vong Cơ đối Lam Khải Nhân nói: "Thúc phụ, ta muốn cứu đại ca."
Bây giờ Lam Hi Thần nói không chừng còn bị quản chế bởi kim quang dao, Lam Vong Cơ thế nào cũng không yên tâm được. Nghe hắn nhắc tới Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân thở dài một tiếng, nói: "... Tùy ngươi đi."
Những người còn lại lập tức nhìn về phía Giang Trừng. Thân phận hiển hách nhất trong số ba gia tộc ở đây, Lam Khải Nhân đã tỏ rõ thái độ, Niếp Hoài Tang có ý kiến hay không thì cũng vậy, hiện tại chỉ còn xem Giang Trừng. Người người đều biết vị này rất không muốn nhìn mặt tên Ngụy Vô Tiện phản bội Giang tông chủ, thầm nghĩ chắc chắn là tèo* rồi.
(* nguyên gốc là chữ băng trong băng hà, chỉ sự sụp đổ, chết, bắn bỏ...)
Giang Trừng cười lạnh nói: "Ngươi cứ thử quay về Liên Hoa Ổ xem."
Ném lại câu này, hắn nắm vai Kim Lăng, trở vào trong khoang thuyền.
Âu Dương tông chủ thở phào một hơi, rồi quay qua nhi tử quát tháo: "Ngươi ngươi ngươi! Thực sự là càng lớn càng không nghe lời! Ngươi rốt cuộc có qua hay không! Còn không qua thì ta qua bắt ngươi!"
Âu Dương Tử Chân săn sóc mà nói: "Cha, cha cũng đi vào nghỉ ngơi đi, linh lực cha còn chưa có khôi phục kìa, đừng tùy tiện ngự kiếm nha."
Giờ nhiều người linh lực vẫn còn đang trong lúc chầm chậm tăng trở lại, cố ngự kiếm nói không chừng còn to đầu lộn cổ xuống, vậy nên bọn họ mới chỉ có thể đi thuyền. Âu Dương tông chủ vóc người lại đặc biệt cao to, cân nặng không nhỏ, bây giờ đúng thật là không thể bay qua bắt hắn, bị nhi tử chọc giận đến phất tay áo quay vào khoang thuyền. Lam Khải Nhân đứng ở đầu thuyền, hướng Lam Vong Cơ nói: "Ngươi vẫn ở lại bên đó?"
Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu. Lam Khải Nhân cũng xoay người đi vào. Lục tà lục tục, tất cả tu sĩ vào khoang thì vào, ngồi xuống thì ngồi. Đợi đám thuyền lớn không vây quanh thuyền đánh cá nữa, lục tục kéo giãn ra một khoảng xong, chạy như bình thường rồi, Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Ngay khi khẩu khí kia xẹp xuống, vẻ mặt hắn thoắt bị nét mệt mỏi cực độ chiếm giữ, người bỗng nhiên lảo đảo qua một bên.
Hắn vừa nghiêng ngả cũng không phải bởi việc thuyền đánh cá chòng chành, mà là hắn đã thực sự mệt mỏi đến đứng cũng không vững.
Đám niên thiếu cũng không ngại máu me đáng sợ trên người hắn, rất muốn giống như lúc nãy đỡ Lam Tư Truy ba chân bốn cẳng chạy qua đỡ hắn. Nhưng hoàn toàn không cần đến bọn trẻ, Lam Vong Cơ hơi khom lưng, một tay kéo tay hắn, một tay luồn dưới gối, thoắt cái đã bế ngang Ngụy Vô Tiện lên.
Hắn cứ như vậy bế Ngụy Vô Tiện vào khoang thuyền. Trong khoang thuyền không có sẵn chỗ nằm, chỉ có bốn băng ghế dài, Lam Vong Cơ liền một tay ôm eo Ngụy Vô Tiện, để đầu hắn tựa trên vai mình, tay kia xếp bốn băng ghế lại thành một chỗ rộng đủ nằm, nhẹ nhàng đặt Ngụy Vô Tiện lên, lấy ra khăn tay từ trong ngực giúp Ngụy Vô Tiện chậm rãi lau đi máu đông trên mặt. Vừa nãy vội vàng bay tới bay lui không rảnh để ý tới mặt mũi, chẳng mấy chốc chiếc khăn tay trắng như tuyết đã bị nhuộm thành một mảnh đỏ đỏ đen đen. Mà hắn giúp Ngụy Vô Tiện lau sạch mặt, bản thân lại chẳng thèm lau. Thấy vậy, Lam Tư Truy vội vàng lấy khăn tay của mình ra, hai tay dâng lên, nói: "Hàm quang quân."
Lam Vong Cơ nói: "Ừ."
Lam Tư Truy nghe được ý khen thưởng nhàn nhạt, vui vẻ vô cùng. Lam Vong Cơ cúi đầu, cầm khăn tay ở trên mặt mình lau một cái liền lộ khuôn mặt trắng như tuyết, đám thiếu niên lúc này mới thở phào một hơi. Quả nhiên, Hàm Quang Quân chính là phải mặt núi băng như vậy nhìn mới bình thường.
Một thiếu niên nói: "Hàm Quang Quân, sao Di Lăng lão... Di lăng tiền bối lại ngã xuống vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Mệt mỏi."
Một thiếu niên khác ngạc nhiên nói: "Mệt mỏi? Ta còn tưởng rằng..."
Hắn chưa nói tưởng rằng vì sao, nhưng mọi người đều đã biết: Di Lăng lão tổ trong truyền vậy mà cũng sẽ bởi vì đối phó tẩu thi mà mệt mỏi nằm vật xuống, bọn họ đều tưởng rằng Di Lăng lão tổ hẳn là tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay liền có thể giải quyết rồi.
Lam Vong Cơ lại lắc đầu, chỉ nói ba chữ: "Cũng là người."
Cũng là người cả. Có người nào sẽ không mệt, làm sao mà vĩnh viễn không ngã xuống được.
Băng ghế dài đều bị Lam Vong Cơ ghép lại một chỗ, đám thiếu niên chỉ có thể đỏ mắt trông mong ngồi xổm thành một vòng. Nếu Ngụy Vô Tiện còn tỉnh, bày trò tấu hài mồm năm miệng mười, đùa hết cái này tới cái kia, lúc này trong khoang thuyền hẳn sẽ rất náo nhiệt, nhưng giờ hắn lại nằm, chỉ có một vị Hàm Quang Quân lưng thẳng tắp mà ngồi bên hắn.
Thế này phải có người buôn chuyện tào lao một hai câu hâm nóng bầu không khí, nhưng Lam Vong Cơ không nói gì, người khác cũng không dám nói lời nào. Ngồi chồm hổm một lát, trong khoang thuyền vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Bọn họ buồn chán đến mức bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi: "Sao Hàm Quang Quân không nói gì? Sao Ngụy tiền bối còn chưa tỉnh?"
Âu Dương Tử Chân hai tay nâng má, lặng lẽ chỉa chỉa cái này, chỉa chỉa cái kia, bày tỏ: "Hàm Quang Quân lúc nào cũng cạy miệng không ra một lời như vậy sao, Ngụy tiền bối sao mà chịu nổi chung sống cả ngày với hắn được nhỉ..."
Lam Tư Truy nặng nề gật đầu, im lặng khẳng định: "Hàm Quang Quân, thật sự vẫn luôn luôn như vậy đó!"
Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, đầu nghiêng qua một bên. Lam Vong Cơ khẽ khàng chỉnh đầu hắn lại, tránh cho vẹo cổ. Ngụy Vô Tiện kêu lên: "Lam Trạm!"
Cả đám cho là hắn sắp tỉnh, mừng như điên, ai dè Ngụy Vô Tiện hai mắt vẫn nhắm nghiền. Lam Vong Cơ thì vẻ mặt không đổi nói: "Ừ. Ta đây."
Ngụy Vô Tiện lại không lên tiếng. Dường như rất an tâm vững bụng, ngủ tiếp.
Mấy đứa nhóc tì ngơ ngẩn nhìn hai người này, không biết tại sao bỗng nhiên lại đỏ mặt.
Lam Tư Truy tiên phong đứng lên, lắp bắp nói: "Hàm, Hàm Quang Quân, chúng ta đi ra ngoài trước một chút..."
Bọn họ gần như chạy trối chết, vọt ra boong thuyền, bị gió đêm thổi qua mới tiêu tan được cái loại cảm giác nghẹn phát hoảng vừa rồi. Một người nói: "Có chuyện gì vậy, sao chúng ta phải lao ra ngoài! Vì sao chứ!"
Âu Dương Tử Chân che mặt nói: "Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tự dưng thấy rất không nên ở lại bên trong!"
Mấy đứa nhóc chỉ vào mặt nhau kêu la: "Ngươi đỏ mặt cái gì!"
"Ta thấy ngươi đỏ mặt nên ta mới đỏ mặt!"
"Nói vậy đỏ mặt là bệnh sẽ lây nhiễm sao!"
Ôn Ninh ngay từ đầu đã không qua đỡ Ngụy Vô Tiện, cũng không đi theo vào trong khoang thuyền, bó gối ngồi trên boong thuyền. Mấy đứa vừa rồi còn thấy kỳ quặc vì sao hắn không đi vào, giờ mới nhận ra, Quỷ tướng quân quả thật là rất sáng suốt.