Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 84: Tân hôn ( 3 )

Trước Sau

break
ŧıểυ Ngưu nghe được, bị dọa đến nỗi thân thể run lên, bởi thanh âm này chính là của sư phụ Xung Hư đa͙σ trưởng. ŧıểυ Ngưu nghĩ tới nếu để hắn phát hiện ra, sau này sẽ thảm rồi. Trong lúc hốt hoảng, không dám trả lời, vung tay lên dập tắt tất cả nến, sau đó đẩy cửa sổ, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Sau cửa sổ chính là phía sau núi, hắn hiển nhiên không thể chạy lên, đó là tự tìm đường chết. Vì vậy, hắn vòng qua mặt bên, định nhảy tường chạy ra. Nào biết được Xung Hư quả nhiên lợi hại, sau khi vào nhà, dựa vào nhãn lực, chứng kiến bộ dạng của Mạnh Tử Hùng và Nguyệt Ảnh, biết quả nhiên đã xảy ra chuyện. Hắn nhìn cửa sổ đang mở, vội vàng đuổi theo.

Khi ŧıểυ Ngưu nhảy qua tường, ở phía sau Xung Hư la lớn: "Súc sinh, ngươi chạy đi đâu? Mau mau chịu chết đi." Vừa nói, tay điểm một cái, một đa͙σ hồng quang mãnh liệt bắn tới. ŧıểυ Ngưu chạy càng nhanh, hồng quang bắn tới càng mau. Đầu ŧıểυ Ngưu rụt lại, hồng quang bay xẹt qua chỏm tóc, khiến hắn một phen tê dại cả da đầu.

Chân hắn vừa chạm đất, Xung Hư như quỷ mỵ đã đứng ngay trước mặt. Ngoài bờ tường là đồi núi, ŧıểυ Ngưu ở trên sườn núi, Xung Hư ở trước mắt.

"Súc sinh, ta vừa nghe được tin tức ngươi đang có mưu đồ bất chính, liền vội vàng tới. Không nghĩ tới được, ngươi lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. Hôm nay ta đành phải thanh lý môn hộ." Xung Hư cười lạnh một tràng.

ŧıểυ Ngưu vội vàng khoát tay: "Sư phụ, người nghe ta giải thích, ta không phải cố ý, ta có nổi khổ tâm, ta..."

Xung Hư lửa giận ngập đầu: "Còn giải thích cái gì. Chuyện mình làm, trong lòng rõ ràng nhất. Nếu như không trừ ngươi, mặt mũi chưởng môn ta đây để vào đâu? Tử Hùng còn có mặt mũi làm người sao?" Dứt lời, hai tay vung lên, hồng quang bay đến tới tấp, mỗi một đa͙σ quang đều là trí mạng.

ŧıểυ Ngưu ỷ vào thân pháp linh xảo, nhảy lên nhảy xuống, tránh trái né phải, cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, hồng quang kia có thể đốt hắn thành than bất cứ lúc nào. Trong khi hắn đang lăn lộn trên đất, Xung Hư phóng một đa͙σ hồng quang như cái lưới lớn bao vây hắn, bất kể như thế nào cũng tránh không khỏi.

Xung Hư cười điên cuồng: "Súc sinh, tìm chết đi."

ŧıểυ Ngưu dưới tình thế cấp bách, cả người nhảy lên, không né không tránh, rút ma đao ra. Hắn nhẹ nhàng chém một nhát, những hồng quang kia liền biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

ŧıểυ Ngưu mừng rỡ, không ngờ tới ma đao này hữu dụng như vậy.

Sắc mặt Xung Hư biến đổi, không hiểu sao pháp thuật của mình lại không có hiệu quả? ŧıểυ tử này dùng cái loại đao gì đây?

"Sư phụ, đệ tử đi đây." ŧıểυ Ngưu nói một tiếng, lao người về phía trước. Xung Hư mặc dù trong lòng có một dấu hỏi to đùng, nhưng sao có thể để cho hắn chạy trốn đây? Từ trên lưng, Xung Hư rút ra trường kiếm của mình, đuổi theo ŧıểυ Ngưu.

ŧıểυ Ngưu huy động ma đao, nhắm Xung Hư chém tới. Xung Hư đưa thân kiếm ra đỡ, chỉ nghe "keng" một tiếng, kiếm của Xung Hư không ngờ bị chém thành hai khúc, rơi trên mặt đất.

Xung Hư ồ một tiếng. Thanh kiếm này đã theo hắn nhiều năm, là bảo kiếm khó gặp, chém sắt như chém bùn, ai dè bị dính một đao của ŧıểυ Ngưu, rơi rụng như cắt đậu hũ.

Thừa dịp Xung Hư một phen sững sờ, ŧıểυ Ngưu vọt qua người hắn, hướng phía trước phóng tới. Xung Hư hận đến nghiến răng ken két, song chưởng theo phương ŧıểυ Ngưu đang chạy trốn đẩy ra, lập tức hai đa͙σ kình phong như rồng ngâm bay đi. ŧıểυ Ngưu không kịp xoay người, luýnh quýnh nhảy qua một bên, đa͙σ kình phong kia chỉ sượt qua, khiến nơi ŧıểυ Ngưu vừa rồi đang đứng thành hai cái hố to tướng, dọa hắn tay chân mềm nhũn.

Xung Hư lao lên mấy bước, song chưởng cùng vung lên, gió lớn rít lên không ngừng. ŧıểυ Ngưu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người nghênh chiến. Hắn cầm ma đao quét một đường, kình phong vù vù, không ngừng gào thét. Hai người đứng tại chỗ, bắt đầu đấu phép.

Công lực Xung Hư quả nhiên cao cường, từng cỗ từng cỗ lực lượng cuồn cuộn không ngừng, mang sức dời non lấp bể, nhưng gặp phải ma đao của ŧıểυ Ngưu, lại không chút hiệu quả. Mà ŧıểυ Ngưu là lần đầu dùng đao, không phải công pháp kia, hoàn toàn bằng cảm giác của chính hắn.

ŧıểυ Ngưu hiểu rằng không đánh ngã được hắn, bản thân đừng mong thoát thân, nhưng hắn không biết làm thế nào cho tốt, chỉ đành giữ thế giằng co. Giây phút này, một thanh âm trầm thấp vang lên: "Chủ nhân, mau dùng công lực của người xuất ra, truyền vào thanh đao, như vậy mới có thể thắng." Đây chính là thanh âm ưu mỹ của ŧıểυ Đao.

ŧıểυ Ngưu không kịp nghĩ nhiều, lập tức đem công lực bản thân huy động. Hiệu quả tức thì, kình phong từ phía ŧıểυ Ngưu đột nhiên phóng lên, đánh Xung Hư bay ra ngoài như diều đứt giây, trên không trung còn phun vài ngụm máu.

"Sư phụ, sư phụ..." ŧıểυ Ngưu kêu lên.

Xung Hư nằm trên mặt đất, thanh âm yếu ớt mắng: "Súc sinh, ngươi dám giết sư phụ, không thể chết tử tế."

ŧıểυ Đao nhắc nhở: "Hắn không chết được đâu, mau chạy."

"Sư phụ, ngươi nhiều khá bảo trọng, đệ tử cáo từ." ŧıểυ Ngưu chào hắn một cái, đoạn men theo bờ tường bên ngoài Lao Sơn phái, hướng thẳng chân núi chạy đi.

Bước qua sơn môn, ŧıểυ Ngưu dừng lại cước bộ, quỳ xuống cung kính dập đầu mấy cái, nhẹ giọng: "Sư nương, Nguyệt Lâm, thật xin lỗi, ŧıểυ Ngưu ta sẽ còn trở lại."

Sau đó bò dậy, chạy một mạch như bay.

Khi hắn đi tới giữa sườn núi, bỗng phía trước có người cản đường. Trong bóng tối không thể đoán được là ai, một thoáng khi hắn đến gần, dựa vào cái mũi của mình, lại nhìn thân ảnh đối phương, lòng hắn mới sáng tỏ.

"Là sư nương phải không?" ŧıểυ Ngưu lòng căng như dây đàn.

Đối phương thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cuối cùng còn có chút lương tâm, vẫn có thể nhớ đến ta."

"Sư nương, ân tình nàng đối với ta cả đời cũng không quên được. Ta vì nàng, có thể không cần cả tánh mạng của mình." ŧıểυ Ngưu một bộ dáng chân thành.

Sư nương đến gần hắn: "ŧıểυ Ngưu à, chàng làm sao có thể gây ra chuyện thương phong bại tục thế này? Ban ngày mới vừa xử lý Tôn Lương, chàng chẳng lẽ không nhìn thấy ư? Chàng tại sao lại còn ham muốn Nguyệt Ảnh? Thiếp và Nguyệt Lâm còn chưa đủ sao?" Sư nương nói đến đây, thanh âm có phần nghẹn ngào.

Trong lòng ŧıểυ Ngưu bỗng thấy đau xót, hắn nói: "À... Đúng rồi, nàng và sư phụ sao lại biết được chuyện này?"

Sư nương nhìn chằm chằm ŧıểυ Ngưu, đáp lời: "Tối nay chúng ta chuẩn bị đi nghỉ, có một nha hoàn vào báo, nói chàng chạy vào hoa phòng, có ý đồ xấu với Nguyệt Ảnh."

"Nha hoàn nào?" ŧıểυ Ngưu a một tiếng.

"Nha hoàn đó gọi là Thúy Trúc, chuyên đưa rượu và thức ăn. Tối nay chính là nàng đưa rượu giao bôi cho chú rể và tân nương uống."

ŧıểυ Ngưu gật đầu một cái, đã hiểu tại sao bọn họ trở nên bất tỉnh nhân sự.

Không cần phải nói, là đại sư bỏ thuốc vào rượu. Chẳng qua không rõ là hắn cùng nha hoàn hợp mưu, hay là tự hắn lén bỏ thuốc.

Sư nương kể tiếp: "Thiếp liền hỏi, nàng làm sao biết được? Nàng nói khi nàng đưa rượu, phát hiện chàng lẻn vào hoa phòng. Thiếp lại hỏi nàng tại sao không la lên, nàng nói nàng sợ. Vì vậy thiếp mới cùng sư phụ chàng chạy tới, hắn phụ trách đi bắt chàng, thiếp ở giữa sườn núi chặn chàng. Thiếp vốn nghĩ, chàng sớm muộn cũng bị sư phụ bắt được, thiếp căn bản không cần ra tay. Chỉ là không ngờ rằng, chàng vẫn có thể trốn ra được, lại không hề bị thương. Chàng thật là lợi hại, thật có bản lĩnh."

ŧıểυ Ngưu rơi vào trầm tư. Hắn nhủ thầm: "Lúc ta lẻn vào phòng, căn bản không hề thấy bất cứ nha hoàn nào a. Giả sử có người ẩn nấp trong viện, hơn nữa nghe trộm được ta nói, lấy sự cảnh giác cùng bản lãnh của ta, nàng nhất định không tránh được. Chẳng lẽ, nàng có thể biết trước ta sẽ tới sao? Huống hồ nếu như lúc đó nàng nhìn thấy ta, lập tức báo cáo cho sư nương, bọn họ kịp thời chạy tới, ta sao có đủ thời gian để làm chuyện tốt chứ."

"ŧıểυ Ngưu, cùng thiếp trở về nhận tội đi." Sư nương nghiêm nghị nói.

ŧıểυ Ngưu lui về phía sau một bước: "Không, sư nương, ta không thể về."

Sư nương bước lên một bước, chất vấn: "Chàng đã không tuân theo môn quy, chàng tại sao vẫn không biết lỗi? Không nhận tội hả?"

ŧıểυ Ngưu hồi đáp: "Là lỗi của ta, ta xin nhận. Nhưng ta không thể quay về. Nếu như ta trở về như nàng nói, ta còn có thể sống được sao?"

Sư nương nói: "Chàng dù gì cũng là nam nhân ta thích. Thiếp sẽ không để chàng chết."

"Cho dù dưới sự thỉnh cầu của nàng, sư phụ không giết ta, ta vẫn có thể bình an vô sự sao? Nguyệt Ảnh sẽ bỏ qua cho ta sao? Mạnh Tử Hùng hắn sẽ bỏ qua cho ta sao? Cho dù không giết ta, cũng sẽ giam ta lại, không tự do, không vui vẻ, như vậy thì sống không bằng chết đi cho xong." ŧıểυ Ngưu cười khổ.

Sư nương nói: "Là một nam nhân, chàng phải chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình chứ."

ŧıểυ Ngưu kiên quyết: "Không, không, trách nhiệm này ta không gánh vác nổi. Coi như là ép buộc, cũng không phải bây giờ."

"Vậy chàng muốn thế nào?"

ŧıểυ Ngưu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta muốn rời khỏi Lao Sơn, ta muốn xông pha giang hồ."

"Chỉ cần một câu nói của sư phụ chàng, trên giang hồ chàng sẽ không còn đất dung thân. Chàng tưởng có thể sống tiêu dao được sao, không thể nào. Khả năng chàng còn bị bắt trở lại, mà nếu bị người giang hồ đuổi giết, chàng tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Những nhân sĩ chánh đa͙σ đó tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho một tên súc sinh gian dâm sư tỷ mà còn sống." Sư nương nhắc nhở.

ŧıểυ Ngưu bày tỏ: "Ta thà chết trên giang hồ, cũng không quay trở về."

Sư nương nói: "Nếu như vậy, chàng trước tiên giết thiếp đi, chỉ cần thiếp còn sống, sẽ không để cho chàng đi. Chàng có thể qua cửa sư phụ, cũng có nghĩa chàng là một cao nhân rồi."

"Nếu không có ma đao giúp ta một tay, ta sao có thể chạy trốn đây?" Hắn nhủ thầm, đoạn nghiêm sắc mặt nói: "Sư nương, nàng mau tránh ra, ta không muốn động thủ với nàng."

Sư nương cố chấp: "Chàng không được phép đi."

ŧıểυ Ngưu không hề ra tay, hắn thở dài một tiếng, quỳ xuống nói: "Sư nương, nàng đây là ép ta đi chết ư! Nếu như nàng không để ta đi, ta sẽ chết trước mặt nàng." Dứt lời, rút ma đao ra, đặt ở trên cổ.

Sư nương thoáng chốc lòng mềm nhũn, nàng không nghĩ tới ŧıểυ Ngưu sẽ làm như vậy. Nàng thở dài mấy tiếng, chợt tránh sang một bên, chỉ chỉ con đường phía sau lưng, nói: "Ngươi mau cút cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi." Nói xong, xoay người sang một bên.

ŧıểυ Ngưu bò dậy, thu đao vào vỏ, đi về phía trước. Lúc đi ngang qua nàng, ngập ngừng một chút, không nhịn được từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay chuẩn xác đặt trước bộ ngực vểnh cao của nàng, động lòng nói: "Ta sẽ không quên nàng, ta nhất định sẽ trở về tìm nàng, nàng vĩnh viễn là nữ nhân của ta."

Sư nương không kìm được rơi lệ, nàng òa khóc: "Chàng đi nhanh đi, một lát nữa sư phụ chàng sẽ tới đó, chàng tốt nhất tìm một chỗ trốn đi, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hẵng tính. Ưm, chàng phải nhớ đến thiếp đó."

ŧıểυ Ngưu ừ một tiếng, ôm chặt tấm thân kiều diễm của nàng, trên môi của nàng tham lam mυ"ŧ điên cuồng một lúc, mới nhanh chóng chạy đi như đào phạm. Mà phía sau hắn, là tiếng khóc ô ô của sư nương...

ize="5">Ma Đao Lệ Ảnh

Xuống Lao Sơn, ŧıểυ Ngưu thở dài ra một hơi. "Nhà" ngày xưa bây giờ trở thành "lò lửa" khiến hắn không dám lưu lại. Hắn thở hổn hển một lúc rồi vội vàng lên đường, hắn không dừng lại lâu vì sợ sư phụ dẫn người đuổi đến.

Hắn không sợ đánh không lại bọn họ, chỉ là bọn họ dù sao cũng là người mình, động thủ với bọn họ thật sự không đành lòng mà.

Hắn chạy một hơi hết trăm dặm cho đến khi không nhìn thấy Lao Sơn nữa hắn mới hơi yên tâm. Lúc này trời đã sáng rồi, nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn vừa hưng phấn lại vừa khổ sở. Hưng phấn chính là mộng đẹp cuối cùng trở thành sự thật, chiếm được đêm đầu của Nguyệt Ảnh, khổ sở chính là mình đã trở thành Lao Sơn phản đồ, trở thành địch nhân của chính đa͙σ. Mình cùng với Tôn Lương ŧıểυ tử kia không có gì bất đồng, đều là cá mè một lứa, chẳng qua Tôn Lương không có bản lãnh nên bị giết chết, còn mình bởi vì có chỗ dựa Ma Đao nên tạm thời còn sống.

Sau khi rời khỏi Lao Sơn, hắn phải đi đâu đây? Hắn ngồi ở trên không tảng đá lớn ven đường trâm tư. Hắn muốn về nhà, lại có chút không dám, nêu như Trùng Hư đuổi đến nhà, thì mang đến bất hạnh đến cho người nhà. Bọn họ một khi biết việc mình làm, chỉ sợ ai cũng thống hận mình, mình là một xú cẩu thỉ (*** chó thối), ai cũng không thích.

Không trở về nhà thì đi đâu đâu? Phải bước chân vào giang hồ sao? Nếu như Trùng Hư đem tội của mình công bố cho mọi người, người của chính đa͙σ có thể xem trọng mình sao, bọn họ có thể mang dây thừng trói mình lại không? Tốt hơn hết là không nên vào. Sư nương không phải đã nói, mình nên tìm chỗ an toàn trốn đi, chờ phong thanh (tin tức) giảm bớt rồi mới quyết định. Như vậy, nơi nào mới là chỗ an toàn đây?

Suy nghĩ một lúc, ŧıểυ Ngưu lại nhớ tới Ngưu Lệ Hoa. Nàng ở Tây Vực, nơi đó cách Trung Nguyên khá xa, lại hoang vắng, không ai nhận ra mình, mình đến trốn tạm ở chỗ nàng hẳn là không tệ. Ở chỗ nàng chẳng những là nơi lánh nạn tốt, lại còn có thể nhân cơ hội này luyện xong Ma Đao đao pháp. Mình mặc dù có được Ma Đao, nhưng mà uy lực của Ma Đao chưa phát huy hết mức, còn phải học đao pháp, như vậy mới có thể trở thành nhân trung chi long.

Đúng, cứ làm như thế. Nghĩ vậy, ŧıểυ Ngưu đầu tiên lấy tro cốt Hắc Hùng Quái, sau đó một mình theo hướng Tây Vực mà đi. Hắn đã đáp ứng Hắc Hùng Quái, phải mang tro cốt của hắn giao cho nữ nhân yêu dấu của hắn, lại còn phải chiếu cố nàng cả đời.

Mình đã đáp ứng, vậy thì phải lo thực hiện thôi. Mang tro cốt đến thì không có vấn đề gì, về phần có thể chiếu cố nàng cả đời hay không thì phải xem tình hình thực tế.

Đi mấy ngày, hắn liền thấy khó khăn, Thì ra hắn vội vã xuống núi nên quên mang theo ngân lượng. Không có tiền thì làm sao đi xa đây? Ăn cơm phải trả tiền, ở trọ phải trả tiền, mua quần áo phải trả tiền, mua giàu cũng phải trả tiền. Không có tiền, chẳng lẽ phải đi ăn xin mà đến Tây Vực sao?

ŧıểυ Ngưu vốn là xuất thân đại thiếu gia, tự nhiên là chưa trải qua cuộc sống nghèo khổ.

Cũng may hiện giờ hắn có chút bổn sự, muốn kiếm ít tiền cũng không khó. Chuyện trộm gà bắt chó hắn cũng làm được, trước khi gia nhập Lao Sơn, hắn cũng thường xuyên rèn luyện rồi, bất quá khi đó chỉ là muốn chơi đùa một chút cho vui chứ không phải để kiếm sống. Lúc này khinh công cùng bản lĩnh thâu đa͙σ (trộm cắp) của hắn phát huy tác dụng, mà hắn chỉ nhằm vào nhà giàu có, cũng chỉ lấy đủ để tiêu pha. Dù sao ŧıểυ Ngưu cũng không phải là đa͙σ tặc, thông thường chỉ lấy đi mấy lượng bạc cho xong việc, cũng không đả thương người, không phá đồ, đạt được mục đích thần không biết quỷ không hay.

Mấy ngày sau hắn đã đến địa giới Thiểm Tây. Lúc này trên giang hồ đồn đại Ma Đao tái hiện giang hồ, hơn nữa còn nằm trong tay ŧıểυ Ngưu, tin tức đó khiến cho võ lâm Trung Nguyên rung động. Những người tham lam đó đào ba thước đất tìm kiếm nơi ŧıểυ Ngưu hạ lạc, người người đều muốn trở thành chủ nhân Ma Đao, người người đều muốn trở thành thiên hạ đệ nhất. Vì Ma Đao, trên giang hồ lại nổi lên một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), lại có thêm nhiều người mất mạng.

Sau khi ŧıểυ Ngưu nghe được tin tức kia nhất thời kinh hãi, hắn không minh bạch, nơi hạ lạc của Ma Đao như thế nào lại truyền ra. Chuyện này cho đến bây giờ hắn cũng chưa nói cho người bên cạnh, bao gồm cả Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh. Như vậy duy nhất chỉ có thể chính sư phụ Trùng Hư đa͙σ trưởng tiết lộ bí mật này. Đêm hôm đó, hắn đã cùng Trùng Hư giao đấu, nhưng đánh bại được một đại tông sư, với kiến thức của Trùng Hư, hắn dĩ nhiên có thể đoán ra đó là thanh đao gì rồi, tin tức nhất định là do hắn truyền ra. Hắn truyền ra tin tức này có ích lợi gì đây? Có thể là dĩ dật đãi lao, khiến cho ŧıểυ Ngưu rơi vào vòng đuổi giết không ngừng của hai phái chính tà, khiến cho ŧıểυ Ngưu không thể bình an, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Khi hắn nghĩ thông suốt chuyện này, hắn liền sinh ra thống hận đối với Trùng Hư. Hắn vốn cho rằng Trùng Hư không giống nhi tử của hắn Mạnh Tử Hùng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ rốt cuộc cũng giống nhau.

Vì an toàn, ŧıểυ Ngưu không thể không cải trang giả dạng, đem mặt bôi đen, dán thêm hai chòm ria mép, lại mặc áo choàng đen, giả trang thành một người trung niên. May mắn là trên giang hồ có ít người biết đến ŧıểυ Ngưu, người gặp qua hắn cũng rất ít, vì vậy, trong lúc nhất thời cũng không có người gây phiền toái. Điều này khiến ŧıểυ Ngưu cảm thấy thoải mái không ít. Nếu như mỗi ngày đều sống trong vòng vây tiễu trừ của người khác, như vậy thật không thoải mái chút nào.

Hôm nay, hắn rời khỏi Thiểm Tây đi đến Cam Túc. Đến nơi trước mặt hắn không có một thôn làng, sau lưng là vùng núi không có một phòng trọ, hắn cảm thấy vô cùng tịch mịch vô cùng nhàm chán. Mặc dù có lúc cũng có thể cùng ŧıểυ Đao trò chuyện, nhùng dù sao cũng không thấy bóng dáng nàng, lại cũng không phải là người trong lòng mình.

Hắn đi đến một sơn đa͙σ gập ghềnh, chỉ thấy đâu đâu cũng là hoang vu xám xịt. Rốt cuộc hắn cũng rời khỏi vùng núi, cảm thấy thoải mái như vừa thoát khỏi lao tù.

Trước mắt hắn là một bình nguyên, nhìn xa xa, trên đường đã có một vài nhà cửa rồi, mặc dù người ở không đông đúc nhưng cũng hắn cũng coi như thoải mãn.

Đang bước nhanh trên đường, đột nhiên bên trong rừng cây truyền ra một tiếng kêu quái dị, sau đó từ trong chạy ra một hán tử cao lớn. Mắt của hắn to như mắt trâu, giơ tay chặn ŧıểυ Ngưu lại, giơ lên cái búa lên phía trước.

ŧıểυ Ngưu không ngờ ở chỗ này lại gặp thổ phỉ, liền dừng bước hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

Đại hán kia nhếch miệng cười một tiếng, huơ huơ cái búa lớn trong tay, nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Đường nhiên là lấy cái mạng nhỏ của ngươi."

ŧıểυ Ngưu nghiêng đầu nói: "Người này thật kỳ quái nha. Ta với ngươi không thù không oán, sao lại muốn giết ta?"

Đại hán kia nói: "Không giết ngươi cũng được, đem Ma Đao giao ra đây."

ŧıểυ Ngưu cả kinh, rất ngoài ý muốn, địa phương văng vẻ như vậy lại có người biết đến Ma Đao. ŧıểυ Ngưu nhìn khuôn mặt mập mạp của hắn, hỏi: "Ngươi biết ta lại ai?"

Đại hán kia cười to hắc hắc, nói: "Ngươi không phải là Lao Sơn phái Ngụy ŧıểυ Ngưu sao, sau khi có được Ma Đao, trốn ra khỏi Lao Sơn phá. Ngươi giả làm bộ dạng quỷ quái này, ta vẫn dễ dàng nhận ra được ngươi."

ŧıểυ Ngưu lại hỏi: "Vậy ngươi là a? Trước hãy xưng tên ra. Còn nữa, ngươi chỉ có một mình sao?"

Đại hán bĩu môi, nói: "Ta là Lưu Huyền Đức phái Điểm Thương, người ta gọi là 'Cự Phủ Trình Giảo Kim'. Ta đây tới một mình, thu thập ngươi chỉ một mình ta là đủ rồi."

ŧıểυ Ngưu nghe thấy liền cười haha, trong lòng tự nhủ: 'Sao ngươi lại có thể cùng tên với Lưu Bị được? Nếu như Lưu Bị biết ngươi dùng tên của hắn, chỉ sợ sẽ tức hộc máu' Lưu Huyền Đức cả giận nói: "Ngươi cười cái gì? Có cái gì buồn cười?"

ŧıểυ Ngưu ngưng cười, nói: "Một mình ngươi đến, vạn nhất bị chết, người nào nhặt xác cho ngươi đây?"

Lưu Huyền Đức hừ nói: "Cá này không cần ngươi quan tâm. Nếu ngươi không giao Ma Đao ra, ta liền chém chết ngươi." Dứt lời xông lên, nhắm đầu ŧıểυ Ngưu mà bổ xuống một búa.

ŧıểυ Ngưu thân thể linh hoạt như hầu tử (con khỉ), dễ dàng né tránh. Cái búa lớn không thu lại được, chém xuống đát, bùn đất văng lên tung tóe.

ŧıểυ Ngưu cười ha ha, nói: "Trình Giảo Kim dùng ba búa là có thể tung hoành thiên hạ. Ngươi so sánh với hắn chỉ sợ ngay cả xách giày cũng không xứng nha."

Lưu Huyền Đức tức giận kêu hừ hừ, vung cái búa lớn lên, lại từ trên cao chém xuống. Đừng xem thường hắn cao to, động tác không hề chậm, không hề ngu ngốc. ŧıểυ Ngưu phải hết sức cẩn thận tránh bị hắn bổ trúng. Kể từ khi ŧıểυ Ngưu ở Lao Sơn chuyên tâm tu luyện, công phu đột nhiên tăng tiến mạnh, cao thủ tầm thường như thế nào là đối thủ của hắn được?

Đại hắn kia không đánh trúng đối thủ, lại nâng búa lên, nhằm ŧıểυ Ngưu bổ tới, mọt đa͙σ hàn quang lướt đến ŧıểυ Ngưu. ŧıểυ Ngưu cả kinh kêu lên: "Ngươi còn biết cả pháp thuật?"

Lưu Huyền Đức cười quái dị nói: "Vậy còn không mau đem Ma Đao cho ta."

Sau khi ŧıểυ Ngưu lắc mình tránh thoát, cũng hai tay vung lên, ngay sau đó hai đa͙σ hồng quang bắn ra, đánh thắng đến cái búa của Lưu Huyền Đức, bùm một tiếng, đánh trúng cái búa, thiếu chút nữa văng ngược lại làm tổn thương Lưu Huyền Đức. Lưu Huyền Đức bị dọa cho sợ đến tim đập thình thịch.

ŧıểυ Ngưu nhún vai nói: "Với bản lĩnh của ngươi, ta thấy ngươi vẫn phải học thêm mười năm rồi hãy đến đấu lại ta mà đoạt Ma Đao đi. Bất quá, ngươi đừng quên, không được nhắc tới chuyện gặp qua ta, nếu không ta không buông tha cho mạng chó của ngươi.

Lưu Huyền Đức kia nhìn thấy bản lãnh của ŧıểυ Ngưu, biết không phải là đối thủ, nhưng vẫn không cam lòng, hắn tức đến thét lên không ngừng, vung tay, lại dùng cái búa làm ám khí ném tới. Cái búa lớn mang theo kình phong hướng ŧıểυ Ngưu bay tới.

ŧıểυ Ngưu trong lòng tính toán ra oai phủ đầu hắn, vì vậy hắn cũng không tránh né, đột nhiên rút Ma Đao ra, cổ tay rung lên, cái búa lớn ka liền bị chém nát mấy khúc, chuyện này dọa hắn sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

ŧıểυ Ngưu đem Ma Đao chỉ vào hắn, nói: "Ngươi còn không cút sao? Nếu không, ngươi cũng sẽ có kết quả như cái búa này."

Lưu Huyền Đức như đột nhiên tỉnh giấc, xoay người bỏ chạy, trốn vào rừng cây, ngay cả dũng khí quay đầu lại liếc mắt nhìn ŧıểυ Ngưu cũng không có.

ŧıểυ Ngưu thấy vậy, vui vẻ cười to, nói: "
Ngay cả chút đảm sắc cũng không có mà cũng dám chủ ý cướp Ma Đao, thật không biết tự lượng sức."

ŧıểυ Đao nói: "
Chủ nhân, tại sao ngươi lại không giết hắn?"

ŧıểυ Ngưu trả lời: "
Hắn chẳng qua là cùng ta so chiếu, không có thù không có hận, tại sao ta lại phải giết hắn?"

ŧıểυ Đao nói ra lo lắng của mình: "
Ngươi không giết hắn, chẳng lẽ không sợ hắn đem tung tích của ngươi nói cho người khác sao?'

ŧıểυ Ngưu cũng đã nghĩ đến chuyện này, nói: "Vậy cũng không thể tùy tiện giết người a! Ngươi cũng nên biết, ta không phải là ngươi coi rẻ mạng người. ŧıểυ Ngưu ta không tùy tiện giết người, trừ phi hắn là người đáng chết." Sai khi nói xong, ŧıểυ Ngưu tra đao vào vỏ, sải bước đi về phía trước.

Hắn nhìn sắc trời một chút, đã thấy mặt trời ngã về phía Tây rồi, vội vàng tìm nơi ngủ trọ, nếu không, chỉ có thể qua đêm chốn dã nɠɵạı. Tư vị đó cũng không dễ chịu.

ŧıểυ Ngưu đến một cái thôn nhỏ. Thôn này quả nhiên rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy nhà. ŧıểυ Ngưu cẩn thận quan sát chung quanh, cảm thấy cái nhà ở rìa đường kia là thích hợp cho mình. Nguyên là là nhà này có phòng ốc lớn nhất, cũng có vẻ được nhất. Xem ra ở chỗ này có thể thoải mái hơn một chút.

ŧıểυ Ngưu đứng ngoài gõ cửa, hô: "Bên trong có ai không?' Sau khi hô mấy tiếng, bên trong mới có một người ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, bên trong có một thiếu phụ mặc đồ bẳng vải thô đang đứng. Thiếu phụ này khiến cho hai mắt ŧıểυ Ngưu lóe sáng, hắn không ngờ tới ở địa phương quỷ quái này còn có thể nhìn thấy nữ nhân đẹp như thế.

Nữ nhân kia hơn hai mươi tuổi, mái tóc suôn dài, đầu tóc màu hồng nhạt, không giống với phái nữ Trung Nguyên. Nàng mắt phượng mày liễu, sóng mũi cao vút, chỉ là hơi gầy, cằm hơi nhọn, cũng khá được, bộ ngực của nàng cũng rất nẩy nở, rất hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.

ŧıểυ Ngưu không tiện nhìn nhiều bộ ngực, liền mỉm cười nói: "Đại tỷ, ta vốn lỡ đường, muốn xin trọ ở đây một đêm, không biết có được không?"

Thiếu phụ sau khi nhìn ŧıểυ Ngưu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, nói: "
Vào đi."

ŧıểυ Ngưu nói cảm ơn rồi bước qua cánh cửa. Nhà này có ba phòng, sân không nhỏ, có đống cỏ khô, chuồng lợn, hiển nhiên đây là nhà của nông dân. Chẳng qua là ŧıểυ Ngưu cảm thấy thiếu phụ này không giống như một nông dân.

Thiếu phụ đưa ŧıểυ Ngưu vào đông phòng, ngồi bên mép giường. ŧıểυ Ngưu hỏi: "
Căn nhà thật rộng nha, trong nhà của ngươi còn có người nào không?"

Thiếu phụ chỉ chỉ tây phòng, nói: "
Trừ ta ra, còn có nam nhân của ta. Hắn đang ở tây phòng."

ŧıểυ Ngưu lại nói: "
Nếu vậy ta đi bái kiến hắn một chút."

Thiếu phụ nhẹ nói: "
Không cần, hắn đang ngã bệnh, không rời khỏi giường, tâm tình không tốt, tính tình lại tệ, không muốn gặp người."

ŧıểυ Ngưu ồ một tiếng, nói: "
Vậy nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?"

Thiếu phụ hồi đáp: "
Ta tên là Hồ Lâm."

ŧıểυ Ngưu lập tức kêu lên: "
Hồ đại tỷ hảo, rất hân hạnh được biết ngươi. Ta tên Ngưu ŧıểυ Vĩ, đã làm phiền ngươi rồi."

Thiếu phụ mỉm cười đáp: "
Không cần khách khí, xuất nɠɵạı nhờ bằng hữu mà! Ngươi nhất định là đói bụng rồi, ta đi hâm nóng ít đồ ăn cho ngươi."

ŧıểυ Ngưu trong lòng ấm áp, nói: "
Cảm ơn, cảm ơn nhiều." Thiếu phụ cười một tiếng, lả lướt đi ra ngoài.

Nàng vừa đi, ŧıểυ Đao lại hỏi: "
Người này, ngươi cảm thấy thế nào?"

ŧıểυ Ngưu hồi đáp: "
Rất xinh đẹp, rất nhóng bỏng, chẳng qua lời nói cử chỉ không giống dân quê một chút nào."

ŧıểυ Đao ừ, nói: "
Ta cũng thấy nàng không giống dân quê, phải cẩn thân một chút nha!" ŧıểυ Ngưu đáp ứng một tiếng, rồi không nói gì nữa."

Một lát sau, Hồ Lâm bưng một tô cháo gà nóng hôi hổi, nói: "Xin lỗi Ngưu công tử nha, địa phương nhỏ không có gì ngon để ăn, ngươi dùng tạm cái này nha."

ŧıểυ Ngưu đem tay nhận lấy, luôn miệng nói cảm ơn, vừa muốn húp nhưng lại do dự bỏ xuống, đặt trên bàn. Hồ Lâm hỏi: "Sao thế, Ngưu công tử, bát cháo này không ngon sao?"

ŧıểυ Ngưu híp mắt cười nói: "Không phải, là do quá nóng, một lát nữa ăn."

Hồ Lâm cười nói: "Thì ra là vậy, ta còn tưởng rằng Ngưu công tử chê chúng ta nông dân làm không sạch nữa."

ŧıểυ Ngưu vội nói: "Không phải như vậy." Khi bốn mắt nhìn nhau, ŧıểυ Ngưu sắc tâm đại động. Bởi vì Hồ Lâm cười lên, lộ ra hai cái má lúm đông tiền vô cùng quyến rũ. Cây gậy củaŧıểυ Ngưu cũng rục rịch ngóc đầu lên. Cũng khó trách hắn được, kể từ đêm đó làm Nguyệt Ảnh xong, cũng chưa có ăn "thịt" qua. Trên đường cực khổ, thật mong ước có một thân thể thơm tho an ủi một chút.

Hồ Lâm thấy trong phòng tối, liền đốt cây nến sáng lên. Ở dưới ánh nến, Hồ lâm càng lộ vẻ thành thục động lòng người, giống như mồi câu hấp dẫn ŧıểυ Ngưu. ŧıểυ Ngưu nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng lại càng say mê. Hắn trong lòng tử nhủ: 'Đây không phải là mùi vị nông dân có.' chẳng qua là hắn chỉ dùng ánh mắt chấm mυ"ŧ, không nghĩ đến chuyện khác.

Một lát Hồ Lâm nói: "Ta đi xem nam nhân của ta một chút." Sau đó liền đi ra ngoài. ŧıểυ Ngưu vừa nghĩ tới nụ cười cùng thân thể của Hồ Lâm cảm thấy có chút thất thường. Hắn trong lòng thầm nhủ: 'Ai, nếu có thể ngủ một đêm, vậy nhất sẽ sướиɠ vô cùng.' Hắn bưng cái tô lên, vừa muốn húp cháo, ŧıểυ Đao lập tức ngăn cản nói: "Đừng ăn, chủ nhân, coi chừng trong cháo có vấn đề."

ŧıểυ Ngưu hỏi: "Chẳng lẽ bên trong có độc sao?"

ŧıểυ Đao đáp: "Ta cũng không rõ, chẳng qua nữ nhân này rất khả nghi, không nên tùy tiện tin tưởng nàng."

ŧıểυ Ngưu hỏi: "Nàng không giống nông dân, nhưng cũng không thấy giống người xấu nha."

ŧıểυ Đao trầm mặc một lát, nói: "Nàng cũng chưa chắc là người tốt."

ŧıểυ Ngưu cảm thấy ŧıểυ Đao nói có lý, liền không húp cháo nữa, từ trong bọc hành lý của mình lấy bánh bao còn dư lại ra ăn.

Lại nói đến phía tây phòng, hồ Lâm đang cùng 'nam nhân' của nnagf nhỏ giọng thầm thì. Nam nhân kia nằm trên giường, nhưng không có ngã bệnh, khí sắc rất tốt, hé ra khuôn mặt mập mạp. Ngươi này không phải ai khác, chính là đệ tử phái Điểm Thương Lưu Huyền Đức mới vừa gặp ŧıểυ Ngưu trên đường. Mà Hồ Lâm kia cũng chính là nữ đệ tử phái Điểm Thương, mặc dù chưa có thành thân nhưng cũng sớm không còn là đại cô nương rồi, nàng làʍ t̠ìиɦ phụ của chưởng môn nhân phái Điểm Thương được mấy năm. Lúc này, hồ Lâm chủ động xin đi giết địch, giúp chưởng môn nhân lấy Ma Đao, mà Lưu Huyền Đức cũng không cam chịu thất thế, cũng muốn ra ngoài hỗ trợ, chưởng môn không tin bọn họ có năng lực như thế, nhưng tinh thần của bọn họ thật đáng khen, nên mới đồng ý.

Bọn họ theo dõi ŧıểυ Ngưu một thời gian ngắn rồi, mai phục trong căn nhà này, cũng là chuyện mấy ngày qua. Bọn hỏ giả trang thành vợ chồng chính là vì muốn che dấu tai mắt người ta.

Lúc này, Lưu Huyền Đức nói: "Không nghĩ tới ŧıểυ tử thúi này rất lợi hại, đem phá hủy cả búa của ta."

Hồ Lâm mang theo nụ cười âm hiểm, nói: "Hắn nếu như không có bản lĩnh này, làm sao có thể có được Ma Đao. Bất quá ngươi cũng thật vô dụng, mới ra ngoài nhận nhiệm vụ đã bị người ta đánh cho tè ra quần, nếu để cho chưởng môn biết, nhất định sẽ cảm thấy mất mặt."

Lưu Huyền Đức mặt đỏ lên, nói: "Ta không được, chẳng lẽ ngươi được sao? Bát cháo thuốc mê kia của ngươi hắn đã uống chưa?"

Hồ Lâm trầm ngâm một lát, nói: "Lúc này hẳn là uống rồi, ta vừa rồi không để lộ sơ hở gì."

Lưu Huyền Đức da^ʍ đãиɠ cười, tà khí nói: "Sao lại không lộ ra sơ hở, ta cũng đã nhìn ra, ŧıểυ tử kia có thể không nhận ra sao?"

Hồ Lâm soi gương, nói: "Không có cái gì không đúng nha."

Lưu Huyền Đức cười hắc hắc, nói: "Bất kể ngươi có mặc như thế nào, người cũng không thể nào đem cái tính lẳng lơ che dấu đi."

Hồ Lâm sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên cho Lưu Huyền Đức một cái bạt tai, mắng: "Khốn kiếp, ngươi còn nói nhảm. ta liền báo với chưởng môn ngươi cưỡng gian tam, cho ngươi xem hắn tức giận thế nào."

Lưu Huyền Đức bưng mặt đau đến khóc, nói: "Hồ sư muội, ta chỉ nói đùa, sao ngươi lại tưởng thật đây."

Hồ Lâm hừ nói: "Lời như thế ngươi còn dám nói, khó trách ngươi không cưới được vợ. Với cái tính tình này của ngươi là sao có nữ nhân nào muốn lấy ngươi."

Lưu Huyền Đức méo miệng cười không ra tiếng, trong lòng nói: 'Ta mặc dù không cưới được lão bả, nhưng danh tiếng cũng không tệ lắm, nhưng còn ngươi, mặc dù chưa xuất giá, nhưng ai cũng biết lẳng lơ. So với ngươi, ta còn đứng đắn nhiều.' trầm mặc một lát, Lưu Huyền Đức hỏi: "Nếu như hắn không ăn cháo, ngươi nên làm gì?"

Hồ Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Nếu thật sự không được, đến nửa đêm, ta mang đao đi chém hắn." Hồ Lâm vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt ác độc, nàng lúc này có điểm giống một tay đao phủ.

Lưu Huyền Đức hỏi: "Ngươi có chắc chắn chém được hắn? Nếu như không chém được thì sao?"

Hồ Lâm gật đầu nói: "Nếu như biện pháp này không được, chỉ còn cách phóng hỏa đốt nhà, đốt chết hắn, dù sao hủy đi Ma Đao cũng không tệ."

Lưu Huyền Đức lắc đầu nói: "Biện pháp này cũng không phải biện pháp tốt nhất."

Hồ Lâm nhìn chằm chằm Lưu Huyền Đức, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn biện pháp gì tốt hơn sao?"

Lưu Huyền Đức gãi gãi đầu của mình, nói: "Sư huynh của ngươi từ trước đến giờ là người thô kệch, bất quá lúc này ta quả thật nghĩ ra một biện pháp, ta cảm thấy rất không tệ."

Hồ Lâm nói: "Vậy ngươi nói ra một chút, ta xem có được hay không."

Lưu Huyền Đức híp mắt, ánh mắt đảo qua bộ ngực Hồ Lâm. Hô Lâm trợn mắt nói: "Ngươi làm cái gì? Ngươi nghĩ ngươi là nam nhân của ta sao, ta chính là nữ nhân của chưởng môn đấy."

Lưu Huyền Đức lưu luyến đem ánh mắt dời lên trên mặt Hồ Lâm, nói: "Phương pháp của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi chịu ngủ cùng hắn, Ma Đao sẽ là của ngươi."

Hồ Lâm hừ hừ mấy tiếng, mắng: "Thúi lắm, sao ta lại có thế làm chuyện đó được. Đây không phải là cho chưởng môn đội nón xanh sao? Nếu như để hắn biết, hắn còn không giết ta?"

Lưu Huyền Đức nói: "Chỉ cần ngươi lấy được Ma Đao, chưởng môn thành đệ nhất thiên hạ, ngươi nói hắn còn trách ngươi sao? Ngươi bình thường ngủ cùng chưởng môn cũng chỉ là ngủ, cùng người khác cũng giống nhau thôi. Hơn nữa, chuyện này ngươi không nói, ta không nói, thì còn ai có thể biết đây?"

Hồ Lâm nghe xong một hồi lâu không nói, tựa hồ trong lòng đã bị Lưu Huyền Đức thuyết phục. Đúng vậy, thân thể nữ nhân mới là vũ khí lợi hại nhất, vì chưởng môn, vì phái Điểm Thương, Hồ Lâm nàng cho dù hiên thân một trăm lần cũng được. Chẳng qua nếu vạn nhất chưởng môn biết, hắn có thể giả vờ như không biết sao? Mình dù sao cũng là người của hắn.

Lưu Huyền Đức thấy nàng không lên tiếng, liền cười ha ha một tiếng, nói: "Được rồi, Hồ sư muội, ngươi cứ coi như ta đánh rắm đi, ngươi đừng để trong lòng nha."

Hồ Lâm nhíu nhíu mày, hướng bên ngoài rời đi. Lưu Huyền Đức hỏi: "Ngươi đi đâu đó, Hồ sư muội."

Hồ Lâm cũng không quay đầu lại nói: "Ta đi xem hắn có ăn cháo hay không."

Lưu Huyền Đức cười khúc khích nói: "Theo ta thấy hắn nhất định không ăn, không tin ngươi đi xem đi."

Hồ Lâm không để ý tới Lưu Huyền Đức, chậm rãi đi tới đông phòng. Vừa thấy tô cháo quả nhiên vẫn không hề bị động qua, mà ŧıểυ Ngưu còn đang ngồi trên giường ngẩn người.

Hồ Lâm nhìn tô cháo gà đã nguội, tâm tình trầm trọng, nói: "Tại sao, Ngưu công tử, cháo của ta không ngon sao?'

ŧıểυ Ngưu nhoẻn miệng cười, nói: "
Không phải đâu, không phải đâu, là ta không thích ăn cháo. Tâm ý tỷ tỷ ta xin nhận."

Hồ Lâm cũng không có miễn cưỡng nữa, đành nói: "
Vậy ngươi thích ăn cái gì, ta làm cho ngươi ăn."

ŧıểυ Ngưu có chút xấu hổ, nói: "
Cảm ơn, chờ ta nghĩ kỹ đã, ta sẽ nói cho ngươi."

Hồ Lâm lại đem tô cháo đem ra ngoài, trong lòng tự nhủ: "
Tại sao hắn lại không ăn cháo, chẳng lẽ hắn đã biết cháo này có vấn đề? Không thế nào, đây cũng là thuốc mê tốt nhất của ta, hắn làm sao có thể biết được." Hồ Lâm đi vào bếp, đem tô cháo hung hắn đổ đi, trong lòng tự nhủ: 'ŧıểυ tử quả nhiên không dễ đối phó, ta còn chưa lộ ra dấu vết gì hắn cũng đã cảnh giác. Xem ra không xuất tuyệt chiêu là không được.' Vừa nghĩ tới lời đề nghị của Lưu Huyền Đức, trong lòng nàng vừa thẹn lại vừa sợ, nàng tự nhủ trong lòng: 'Chẳng lẽ thực sự phải làm như vậy sao? Làm vậy thật lỗ vốn quá đi. Ta là một đại mỹ nữ, tại sao lại để cho một tên nhà quê xa lạ chiếm tiện nghi đây?' Hồ Lâm đi vào tây phòng, chìm sâu vào trong mâu thuẫn.

ŧıểυ Ngưu cởi áo ngoài, ngủ ở phần giường gần lò sưởi, trong chăn ấm ngủ rất ngon. Hắn đã mấy ngày không có cảm giác yên ổn khi ngủ rồi, vì vậy, cảm thấy nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ ngủ ngon đến hừng sáng.

Nhưng vẫn có chuyện ngoài ý. Đại khái là lúc nữa đêm, nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên ngoài. ŧıểυ Ngưu mở đôi mắt buồn ngủ, trong bóng đêm bò dậy, hỏi: "Ai đấy? Nữa đêm còn có chuyện gì sao?"

Bên ngoài cửa truyền tới thanh âm nhu hòa của nữ nhân: "
Ta là Hồ Lâm, Ngưu công tử, ta có mấy câu muốn nói với ngươi, không biết có được không?"

Ngay lúc này, ŧıểυ Ngưu chỉ muốn ngủ, không muốn cùng bất kể ngươi nào nói chuyện, nhưng mà đây là nhà người ta, lại là một mỹ nữ chủ động tới nói chuyện, hắn không thể cự tuyệt. Vì vậy, ŧıểυ Ngưu nói: "
Thì ra là Hồ tỷ tỷ, dĩ nhiên có thể. Chờ một chút, ta mặc quần áo đã." ŧıểυ Ngưu chộp lấy áo ngoài khoác lên người, rồi xuống đất đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một đa͙σ ánh sáng chiếu vào. Chỉ thấy Hồ Lâm cầm giá cắm nến đứng ở cửa, dưới ánh nến lay động Hồ Lâm cố gượng cười, gương mặt ửng đỏ, động lòng người không diễn tả được, một vẻ đẹp khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái. Nhất là áo khoác ngoài, lộ ra cái yếm hồng phấn, cánh tay trần trụi, giống như mới rời khỏi chăn.

Cơn buồn ngủ của ŧıểυ Ngưu lập tức tiêu tan, nuốt vài ngụm nước bọt, mang theo mấy phần khẩn trương, hỏi: "Đã trễ thế này, Hồ đại tỷ có chuyện gì không?"

Hồ Lâm do dự một chút, nói: "
Ta vào trong rồi nói được không?"

ŧıểυ Ngưu nói: "
Mời vào!" Khẽ lắc mình, Hồ Lâm nhẹ bước tiến vào, đem giá cắm nến đặt trên bàn, trong phòng liền trở nên sáng sủa. Ánh mắt Hồ Lâm đảo qua giường gạch, chỉ thấy chăn đệm xốc xếch một đống, mà thanh Ma Đao kia đặt bên cạnh gối, tim Hồ Lâm liền đập thình thình, chỉ hận không thể lập tức đoạt lấy ôm vào trong ngực.

ŧıểυ Ngưu mời Hồ Lâm ngồi ở một đầu giường, còn mình giữ khoảng cách ngồi ở đầu khác, hắn không dám cùng nàng ngồi quá gần, vì sợ khó có thể cầm lòng, lại đem mỹ nữ dọa sợ bỏ chạy.

Hồ Lâm thu hồi ánh mắt nhìn Ma Đao, nhìn ŧıểυ Ngưu nói: "Ngưu công tử, ngủ ở chỗ này có quen không?"

ŧıểυ Ngưu cười hắc hắc, nói: "
Quen, giống như ở nhà, khách sạn thượng đẳng cũng không bằng chỗ này nha!"

Hồ Lâm cười cười, nói: "
Vậy thì tốt, ta còn sợ Ngưu công tử ngủ không yên."

ŧıểυ Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Ngươi đến ta mới ngủ không được đấy.', ngoài miệng lại nói: "
Trên giường đất này thật ấm, so với giường bình thường thoải mái hơn nhiều."

Ánh mắt thủy linh của Hồ Lâm xoay chuyển, nói: "
Ngưu công tử, xem ra tuổi ngươi không lớn lắm, ngươi từ đâu đến, muốn đi đâu?"

ŧıểυ Ngưu hồi đáp: "
Ta đã mười bảy tuổi, lại đại nam nhân. Ta từ Trung Nguyên đến, muốn tới Tây Vực chơi. Từ trước đến nay chưa có đến, nên rất tò mò."

Hồ Lâm hỏi: "
Vậy ngươi đã thành thân chưa?"

ŧıểυ Ngưu xua tay ngắt lời, nói: "
Chưa."

Hồ Lâm nói: "
Ta thấy Ngưu công tử là nhất biểu nhân tài, muốn tìm hảo cô nương, hẳn là rất dễ dàng."

Ánh mắt ŧıểυ Ngưu đảo quanh khuôn mặt Hồ Lâm, nói: "
Vẫn chưa tìm được người thích hợp. Yêu cầu của ta cũng không cao, có thể tìm được mỹ nhân giống như tỷ tỷ là ta đã hài lòng rồi." Vừa nói chuyện, ánh mắt lại quét qua bộ ngực nhô cao của Hồ Lâm một chút.

Hồ Lâm cười khanh khách, nói: "
Tướng mạo ta như vầy, chỉ có thể coi là bình thường thôi, Ngưu công tử đã quá khen rồi."

ŧıểυ Ngưu ai một tiếng, nịnh nọt nói: "
Nếu giống như tỷ tỷ mà nói là bình thường thì thiên hạ này còn có mỹ nữ sao?" hắn âm thầm đem Hồ Lâm so với với những mỹ nữ kia, mặc dù không bằng Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm, nhưng cũng có thể so với Điềm Nữu và Xuân Viên. Nếu như chỉ là vui vẻ, thì càng thích hợp, vấn đề là, người ta nguyện ý sao?

Hồ Lâm nghe ŧıểυ Ngưu điềm ngôn mật ngữ, trong lòng cao hứng, liền nhích lại gần ŧıểυ Ngưu, khẽ ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "
Ngưu công tử, ngươi nói thật đi, ta cũng là mỹ nữ sao?"

ŧıểυ Ngưu không chút do dự trả lời: "
Đương nhiên rồi, tuyệt đối là mỹ nữ hạng nhất."

Hồ Lâm lại hỏi: "
Vậy ngươi có động tâm không?"

ŧıểυ Ngưu thấy nàng có ý câu dẫn, liền thuận nước đẩy thuyền nói: "
Không chỉ là động tâm, còn có hồ tư loạn tưởng (nghĩ ngợi lung tung) nữa, chỉ tiếc là không có diễm phúc đó!"

Hồ lâm ngưng mắt nhìn ŧıểυ Ngưu, nói: "
Ngươi bộ dáng vô cùng anh tuấn, sao lại còn cải trang vậy?" Câu hỏi này khiến ŧıểυ Ngưu sửng sốt, thì ra lúc hắn ngủ đã đem râu mép gỡ xuống.

ŧıểυ Ngưu giải thích: "
Ta sợ gặp nữ thổ phỉ, đem ta làm áp trại tướng công, ta đây liền thảm."

Hồ Lâm nghe vậy cười duyên không ngừng, nói: "
Ngươi người này thật biết nói đùa, ở chung một chỗ với ngươi, nhất định rất thú vị."

ŧıểυ Ngưu thấy nàng vui vẻ, liền tới sát người nàng, ôm nàng vao lòng, nói: "
Hồ đại tỷ, đã trễ thế này ngươi còn đến làm gì?"

Hồ Lâm đẩy ŧıểυ Ngưu ra, cố ý cả giận nói: "
Ngưu công tử, ngươi phải tự trọng, ta tìm ngươi là có chuyện."

ŧıểυ Ngưu mặt dày, nói: "
Xin nói đi, ŧıểυ đệ nhất định sẽ ra sức giúp đỡ."

Hồ Lâm nói: "
Ta xem cây đao kia của ngươi rất tốt, có thể bán cho ta hay không?"

ŧıểυ Ngưu liếc mắt nhìn Ma Đao, nói: "
Ngươi muốn nó làm gì?"

Hồ Lâm nói: "
Có thể dùng chẻ củi nha."

ŧıểυ Ngưu nghe vậy thiếu chút nữa bật cười, trong lòng thầm nói: 'Binh khí vô cùng trân quý như vậy lại dùng chẻ củi, thật muốn cười rụng răng.' ŧıểυ Ngưu nói: "
Xin lỗi nha, hồ đại tỷ, đao này là của bằng hữu, ta cũng không dám làm chủ."

Hồ Lâm thất vọng thở dài một hơi, nói: "
Vậy ngươi có thể cho ta xem được không?"

ŧıểυ Ngưu cười một tiếng, nói: "
Được." Dứt lời, liền đem Ma Đao đưa cho Hồ Lâm. Thời điểm Hồ Lâm cầm đao, tay kích động đến run lên. Đây là thứ đồ bao nhiêu ngươi ước mơ tha thiết nha!

Lúc nàng đem đao rút ra, cẩn thận quan sát, cảm giác không thấy có một chút gì thần kỳ. Nàng nhìn hồi lâu, không khỏi có chút hoài nghi lời đồn đại có phải là đồn nhảm hay không, hoài nghi đây có phải là Ma Đao hay không?

Lúc này nàng cầm lấy Ma Đao, liếc nhìn ŧıểυ Ngưu một cái, thật muốn lập tức chém hắn, nhưng lại không nắm chắc thành công, cho nên không thể làm gì khác hơn là trả lại cây đao cho ŧıểυ Ngưu, để cho hắn đem đao bỏ lại chỗ cũ.

Hồ Lâm trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Ngưu công tử, đêm nay ngươi có thấy tịch mịch không?" Nói xong lời này Hồ Lâm đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.

ŧıểυ Ngưu vừa nghe liền nói: "
Tịch mịch a, tịch mịch đến chết. Nếu tỷ tỷ thương xót ta, ta nhất định cả đời nhớ ơn của ngươi."

Hồ Lâm nhìn thoáng qua Ma Đao trên giường, nói: "
Vậy nếu ngươi không chê, chúng ta liền kết mối nhân duyên một lần đi."

ŧıểυ Ngưu nghe xong mở cờ trong bụng, vội vàng đem Hồ Lâm ôm vào lòng, không ngớt lời nói: "
Hồ đại tỷ, cám ơn ngươi, ngươi thật là một người tốt, nếu ai cưới được ngươi thật là có diễm phúc nha." Vừa nói xong ŧıểυ Ngưu liền cúi xuống hôn lên mặt nàng, một bàn tay cũng gấp gáp đặt trên ngực Hồ Lâm.

Hồ Lâm rên lên một tiếng, nói: "
Ngưu công tử, ngươi phải ôn nhu một chút nha."

ŧıểυ Ngưu thở hổn hển nói: "
Yên tâm đi, ta là ngươi rất biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần nam nhân của nàng không đến, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hồ Lâm nũng nịu nói: "
Hắn mà ngủ thì không khác nào lợn chết đâu."

ŧıểυ Ngưu hoan hỉ nói: "
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật sự là ông trời có mắt mà." Dứt lời, ŧıểυ Ngưu đẩy Hồ Lâm nằm xuống giường, còn chính mình cúi xuống hôn lên môi nàng. Đôi môi của nàng thật nóng bỏng lại còn thơm tho nữa. Hai tay phóng túng mỗi tay một nãi tử nắn bóp chơi đùa. Nãi tử của nàng quả nhiên không nhỏ, sờ vào thấy vừa mềm lại vừa co dãn, cảm giác không tệ. Tại địa phương hoang vắng này, có thể có hưởng thụ ngoài ý muốn như vậy thật sự là phúc khí.

ŧıểυ Ngưu vừa đưa lưỡi tiến trong thì Hồ Lâm liền hé miệng cho nó tiến vào, hai đầu lưỡi liền tham lam quấn lấy nhau, hôn đến cuồng nhiệt, triền miên. Thân mật một lúc lâu, ŧıểυ Ngưu rất lão luyện đem từng món y phục của Hồ Lâm cởi ra, nhanh chóng biến Hồ Lâm thành một con dê trắng.

Hồ Lâm thở dộc, một tay che ngực, một tay che hạ thân, ỏn ẻn nói: "Ngưu công tử nha, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà đã là một tay lão luyện chuyện trăng hoa."

ŧıểυ Ngưu cười hắc hắc, nói: "
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, ở phương diện này ta là thiên tài, vô sự tự thông." Ánh mắt của hắn đánh giá nàng, tuy rằng ánh sáng không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn đại khái. Hồ Lâm khuôn mặt hơi gầy, trên người cũng gầy nha.

Dánh người nàng cân đối, làn da nhẵn bóng, hai cái nãi tử tròn trịa vừa một cái nắm tay, bên dưới ngọc thôi mặc dù không phải rất dài nhưng cũng là vừa đủ. Còn cái chốn thần bí kia, so với nữ nhân bình thường thì lớn hơn. Nhất là nhung mao và tóc của nàng giống nhau đều là hơi đỏ.

ŧıểυ Ngưu nhìn thấy rất thích thú, lấy tay vuốt ve, nói: "
Nàng thật không giống một mỹ nữ bình thường nha." Nói xong, ŧıểυ Ngưu nằm sấp trên người nàng, chơi đùa nãi tử của nàng. Không chỉ chơi đùa bằng tay mà còn dùng cả đầu lưỡi để khiêu khích. Khi ŧıểυ Ngưu liếʍ đến thắt lưng, Hồ Lâm nhịn không được phóng đãng rêи ɾỉ, một tiếng cao, một tiếng thấp, trầm bổng dễ nghe, tiêu hồn thực cốt.

ŧıểυ Ngưu lại đem ngón tay chọc vào chỗ thần bí của nàng vừa móc vừa khuất, khiến Hồ Lâm không thể kiềm chế được, uốn éo như rắn, xuân thủy phun ra thành một dòng suối nhỏ.

ŧıểυ Ngưu nhìn thấy liền hưng phấn nói: "Nàng thật là một người tuyệt vời nha." Nói xong, ŧıểυ Ngưu cũng cởi y phục của mình, đem thứ đồ chơi cứng rắn hướng đến gần Hồ Lâm.

Hồ Lâm khẽ rên lên nói: "
Công tử, thứ đồ chơi của ngươi thật ghê gớm nha, giống như một quả dưa chuột vậy"

ŧıểυ Ngưu cười ha ha, nói: "
Đồ chơi của ta rất tốt, chẳng những nhìn được mà còn dùng được a. Lát nữa nàng liền biết sự lời hại của nó." Nói xong, ŧıểυ Ngưu phân khai đại thối của Hồ Lâm ra, nằm sấp trên người nàng, đem đại bổng cắm vào.

Chỗ đó của Hồ Lâm vốn đã ướt át, hơn nữa ŧıểυ động rộng rãi, bởi vậy bổng tử của ŧıểυ Ngưu chỉ hơi dừng lại ở môn khẩu, sau đó chọc vào đến một nửa. Lại chuyển động liền cắm vào đến tận cùng.

Khi bổng tử của ŧıểυ Ngưu đâm vào nơi sâu nhất thì Hồ Lâm vui sướиɠ kêu lên, tứ chi giống như vòi bạch tuột gắt gao quấn chặt lấy ŧıểυ Ngưu, sợ ŧıểυ Ngưu bỏ chạy.

ŧıểυ Ngưu vừa lắc eo, vừa hỏi: "
Hồ đại tỷ, thoải mái không?"

Hồ Lâm rêи ɾỉ, nói: "
Bổng tử của ngươi thật tốt nha, chưa có người nào đâm vào sâu như vậy đâu, thật sướиɠ quá, giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy."

ŧıểυ Ngưu nghe xong kiêu ngạo hỏi: "
Nàng đến bây giờ đã cùng mấy nam nhân làm rồi?"

Hồ Lâm nhỏ giọng nói: "
Chỉ có một nam nhân làm thôi. Đồ chơi của hắn không tính là lớn nhưng mỗi lần như vậy đều làm cho ta thấy sướиɠ, bất quá so với ngươi, hắn không thể bằng được."

ŧıểυ Ngưu nghe xong mừng rỡ, mông nhấp nhô, đầu tiên là nhẹ nhàng, ôn nhu làm cho Hồ Lâm rên rĩ không ngừng, hoan ca không dứt. Sau đó, ŧıểυ Ngưu lại kích động, giống như cuồng phong bạo vũ, khí thế kinh người, làm vang lên những tiếng ba ba, khiến cho Hồ Lâm cảm thấy từng đợt sóng trào dâng, lớn tiếng rêи ɾỉ thật phóng đãng, dục tử dục tiên, khiến nàng nhìn ŧıểυ Ngưu khác xưa.

ŧıểυ Ngưu làm một hơi hơn ngàn cái, Hồ Lâm mặc dù sảng khoái vô cùng nhưng cũng không tiết thân, khiến ŧıểυ Ngưu càng thêm bội phục, biết hôm nay gặp được kình địch. Hắn thầm nói: "Nếu như không làm chết ngươi, ŧıểυ Ngưu ta cũng không còn mặt mũi." Bởi vậy, hắn phấn chấn tinh thần, không ngừng cố gắng.

Lúc này, trong phòng dường như có động đất, mái nhà có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Hồ Lâm vẫn bị đánh bại ở hiệp thứ nhất. ŧıểυ Ngưu tạm thời dừng lại, nói: "
Thế nào? Công phu của ta không tệ chứ?"

Hồ Lâm lầm bầm nói: "
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, thể lực thật tốt?"

ŧıểυ Ngưu hỏi: "
Nam nhân của nàng là lão nhân sao?"

Hồ Lâm có vài phần thất vọng nói: "
Tuy không quá già, nhưng cũng không thể so với ngươi."

Được khen như vậy, ŧıểυ Ngưu càng hưng phấn. Hăn đứng trên mặt đất, đem song thối của Hồ Lâm đặt trên vai, mạnh mẽ thúc tới, đem bổng tử ướt đẫm chọc vào. Tư thế này có thể chọc rất sâu mà có lực lượng.

"
Ư, chọc tới bụng ta rồi, thật sướиɠ quá, ta muốn ngươi chơi chết ta." Hồ Lâm thỏa thích rêи ɾỉ phóng đãng, ngay cả mục đích của chính mình thiếu chút nữa đã quên.

ŧıểυ Ngưu ôm lấy ngọc thối, thở hổn hển nói: "
Nàng đừng chết nha, ta còn chưa chơi đủ đâu!" Ngoài tiếng nói chuyện cùng tiếng rêи ɾỉ, chỗ kết hợp cũng phát ra âm thanh do va chạm nghe cũng êm tai.

Ở tư thế này, ŧıểυ Ngưu có thể nhìn thấy nhục bổng của mình ra vào ŧıểυ động, cũng thấy được xuân thủy cuồn cuộn chảy ra không ngừng, thấm ướt cả giường.

ŧıểυ Ngưu khen ngợi: "
Nàng thật là một vưu vật nha, thực khiến người ta mê muội." ŧıểυ động của Hồ Lâm khá lớn, không chỉ tiếp nhận hết thứ đồ chơi của ŧıểυ Ngưu, ŧıểυ Ngưu chẳng những không cảm thấy quá to, mà còn thấy rộng rãi nữa. Hắn có thể chọc vào một mạch mà không gặp trở ngại nào, có thể chọc thẳng, cũng có thể đâm bên phải, chọc bên trái mà không sợ làm bị thương đối phương.

Hồ Lâm thống khoái mà kêu lên từng hồi, đến cổ họng cũng muốn khản đặc. Từ sau khi thể hiện chuyện này, nàng chưa bao giờ sướиɠ như vậy, mãi đến hôm nay nàng mới biết được cái gì gọi là nam nhân.

Không lâu sau, ŧıểυ Ngưu lại xoay thân mình Hồ Lâm lại, để nàng cũng đứng trên mặt đất, hai tay đặt trên mép giường, còn hắn vừa vuốt vè mông nàng, vừa hung hăng tấn công, thể hiện uy lực của nam nhâm, phát huy hùng phong của nam nhân.

Hồ Lâm cũng là một nữ nhân phong tình, tuyệt nhiên không an phận, trong chốc lát lúc thì vặn vẹo ŧıểυ yêu, lúc khi uốn éo kiều đồn.

ŧıểυ yêu của nàng như cây dương liễu, rất linh hoạt, vặn vẹo trông rất đẹp. Kiều đồn mặc dù không phải phì nhiêu, nhưng cũng không thiếu thịt, xem ra sờ cũng rất thoải mái.

ŧıểυ Ngưu khi thì làm chậm rãi, khi thì chơi điên cuồng, hai tay không phải niết mà là vỗ bách bách, bạch đồn bị hắn làm cho đỏ lên.

ŧıểυ Ngưu cười nói: "Thật tốt quá, gặp được nữ nhân như nàng, ta thực không muốn sống nữa, muốn chết trên người nàng."

Hồ Lâm cũng cười da^ʍ đãиɠ nói: "
Nếu ngươi chết trên người ta, ngươi nhất định sẽ hối hận."

ŧıểυ Ngưu nói: "
Ta sẽ không, ngươi cũng không phải yêu tinh, cũng sẽ không hút máu của ta."

Hồ Lâm vừa vặn vẹo thân người, vừa nói: "
Không hắn như thế."

Làm thêm hơn ngàn cái nữa, ŧıểυ Ngưu nhịn không được bắn ra, bắn rất mạnh mẽ. Hồ Lâm hưng phấn kêu lên thật to khiến ŧıểυ Ngưu vô cùng hài lòng.

Lúc sau, ŧıểυ Ngưu cùng Hồ lâm vào chăn, nằm song song nhau, nói mấy câu, rồi nhịn không được buồn ngủ. Lúc này, thanh âm ŧıểυ Đao vang lên: "
Chủ nhân, ngàn vạn lần đừng ngủ nha, ta cảm giác nữ nhân này muốn hại ngươi." Cảnh bảo này khiến ŧıểυ Ngưu cả kinh. Hắn thầm nói: 'Ta có thể nghe được, chẳng lẽ Hồ Lâm không nghe được sao?' Hắm vừa mở mắt ra nhìn, Hồ Lâm không có chút động tĩnh, cũng nhắm mắt lại. Bởi vậy, hắn biết ŧıểυ Đao nói, chỉ có hắn mới có thể nghe được. Hắn trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật muốn giết ta sao?

Cho nên, hắn giả bộ như ngủ. Một lúc sau, Hồ Lâm nhẹ giọng kêu: "
Ngưu công tử, ngươi đã ngủ chưa?" ŧıểυ Ngưu không lên tiếng, nàng còn gọi mấy tiếng, ŧıểυ Ngưu vẫn không lên tiếng.

Hồ Lâm có chút yên tâm, lúc này mới lén lút lấy Ma Đao vào tay. Sau khi cầm được Ma Đa, nàng chính là muốn trừ đi hậu hoạn, rút đao gio lên cao, đã muốn chém xuống, chỉ là nghĩ đến tình cảnh hoan ái vừa rồi, nàng thật không hạ thủ được, nhưng suy nghĩ vì đại cục, nàng đánh phải chém.

Nàng trong lòng kiên quyết, cắn răng rồi cái, liền chém xuống. Thân thể ŧıểυ Ngưu lăn một vòng, đao chém xuống giường gạch, vừa trúng vào đã làm vỡ tan, tro bụi mù mịt.

ŧıểυ Ngưu cười nói: "Muốn giết ta đâu có dễ dàng như vậy a! Ngươi cho rằng ta thật sự là phế vật sao?" Vừa nói xong, ŧıểυ Ngưu đã nhảy lên, hướng tay Hồ Lâm chộp tới.

Hồ Lâm thu đao lại, rồi hướng ŧıểυ Ngưu chém tiếp. ŧıểυ Ngưu xoay người tránh né, lại chợt xuất hiện phía sau Hồ Lâm, đánh một quyền vào gáy nàng. Hồ Lâm lăn về trước một vòng, sau đó lập tức đứng dậy. Ha người thân thể đều trần truồng đánh nhau thật đẹp mắt.

Đang lúc đánh nhau kịch liệt, Lưu Huyền Đức ở tây phòng cũng ôm đao chạy tới. Hắn vừa nhìn thấy hai ngươi trần truồng, không khỏi sửng sốt, cũng quên cả hỗ trợ.

Trong lúc hắn đang ngây người, ŧıểυ Ngưu đã đánh một chưởng vào cánh tay Hồ Lâm. Hồ Lâm bị thương, ŧıểυ Ngưu thuận lợi đem đao đoạt lại trong tay.

Hồ Lâm không cam lòng, lại xông lên cướp lại, ŧıểυ Ngưu cười ha ha một tiếng, chợt vung đao lên, một đa͙σ hồng quang bắn tới, Hồ Lâm liền ngã xuống. Lưu Huyền Đức nhìn thấy liền giơ đao xông vào. ŧıểυ Ngưu cười một tiếng, nói: "Bái tướng dưới tay, ngươi còn dám xuất thủ."

Vung đao lên, đao Lưu Huyền Đức chỉ còn lại cán.

ŧıểυ Ngưu đưa tay vỗ sau ót hắn, Lưu Huyền Đức cũng ngã xuống. ŧıểυ Ngưu lắc đầu nói: "
Chỉ bằng công phu của các ngươi cũng dám đoạt đao, thật không biết tự lượng sức mình!" Dứt lời, ŧıểυ Ngưu đi mặc quần áo vào. Hồi tưởng mới vừa rồi cùng Hồ Lâm phiên vân phúc vũ, trong lòng có cổ tư vị rất khó tả. Mới vừa rồi còn ân ái như vậy, trong nháy mắt liền thủy hỏa bất dung. Nhân tính mà, thật là quá phức tạp.

Khi trời vừa sáng, Hồ Lâm tỉnh lại trước. Trời sáng rõ, Lưu Huyền Đức cũng tỉnh. Bọn họ nhìn thấy ŧıểυ Ngưu đứng ở trước mặt, giật nảy mình. Hồ Lâm đã mặc quần áo tử tế, căm tức nhìn ŧıểυ Ngưu, trong lòng thống khổ. Mình để cho ngươi ta chơi, nhưng không đạt được mục đích, lại còn trở thành tù nhân của ngươi ta, thật không đáng giá.

ŧıểυ Ngưu nhìn hai người, nói: "Ta và các ngươi chưa từng gặp nhau, tại sao các ngươi lại muốn hại ta?"

Hồ Lâm không lên tiếng.

ŧıểυ Ngưu chỉ vào Lưu Huyền Đức, nói: "
Lưu Huyền Đức, ngươi nói thử xem."

Lưu Huyền Đức cũng không dấu giếm, liền đem thân phận cùng với mục đíchcủa mình và Hồ Lâm nói ra. hồ Lâm cũng nói: "
Xem ra chúng ta đã thất thủ rồi, muốn chém muốn giết tùy ngươi."

ŧıểυ Ngưu nhìn Lưu Huyền Đức, hỏi: "
Ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Như vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Các ngươi không phải vẫn muốn Ma Đao sao? Ta sẽ dùng Ma Đao để thử trên cổ các ngươi."

Hồ Lâm hừ một tiếng, không chút sợ hãi. Lưu Huyền Đức sắc mặt đại biến, nói: "
Không, không, ta không muốn chết."

Hồ lâm mắng: "
Lưu Huyền Đức, ngươi bình thường rất kiên cường, sao bây giờ lại trở nên hèn nhát vậy? Ngươi có phải là nam nhân không? Có phải là đệ tử phái Điểm Thương nữa hay không?"

Lưu Huyền Đức nhìn Hồ Lâm, vẻ mặt xấu hổ, nói: "
Ta cũng không phải sợ chết, chỉ là mẹ già của ta đã tám mươi tuổi, nếu nhưu ta chết, nàng sống thế nào đây?"

ŧıểυ Ngưu nói: "
Không ngờ ngươi cũng là một hiếu tử nha."

Lưu Huyền Đức ra sức gật đầu, nói: "
Đương nhiên rồi. Một người bất hiếu thì có khác gì cầm thú."

ŧıểυ Ngưu nghiêm nghị nói: "
Ta bất kể các ngươi có lý do gì, hôm nay nếu như ta không cẩn thận, ta liền bị các ngươi hại chết, món nợ này ta phải đòi."

Vừa nói xong, giơ Ma Đao lên, đi tới chỗ Hồ Lâm.

Hồ Lâm khoát tay chặn lại, nói: "
Không, nếu như ngươi muốn giết, trước hết giết Lưu Huyền Đức đi."

Lưu Huyền Đức kỳ quái hỏi: "
Hồ sư muội, tại sao phải giết ta trước?"

Hồ Lâm hừ một tiếng, nói: "
Cái chủ ý thối tha kia cũng là của ngươi, bây giờ, chẳng những đao không lấy được, mà còn bị người ta chiếm tiện nghi, làm ô uế thân thể."

ŧıểυ Ngưu sau khi nghe xong cười to, nói: "
Thế nào là ô uế thân thể nha, ta thấy ngươi lúc đó rất sung sướиɠ." Hắn cầm đao chỉ Lưu Huyền Đức, hỏi: "Ngươi có nghe được tiếng kêu của nàng không?'

Trên mặt Lưu Huyền Đức hiện ra nụ cười da^ʍ đãиɠ, nói: "Cũng nghe được. Thanh âm Hồ sư muội khá lớn, chỉ sợ chưởng môn phái Điểm Thương cũng nghe được."

Mặt Hồ Lâm đỏ lên, mắng: "Các ngươi vô sỉ, hạ lưu, không phải thứ tốt."

ŧıểυ Ngưu cười nói: "Lưu Huyền Đức, chủ ý này của ngươi xem ra không tệ, lại làm cho ta được vui vẻ. Nếu như được thêm mấy đêm nữa, thì càng tốt."

Hồ Lâm hừ nói: "Ngươi nằm mơ! Ta cũng không phải loại đàn bà da^ʍ đãиɠ. Lúc đó không phải vì Ma Đao, ta cũng không hi sinh lớn như vậy."

ŧıểυ Ngưu lại nghiêm mặt lại, do dự không biết làm sao. Hành động của hai người cũng đáng chết, chỉ là hắn có chút không hạ thủ được, hắn vốn mềm lòng. Đó là một khuyết điểm, nhưng hắn vẫn không sửa được.

ŧıểυ Ngưu thở dài mấy tiếng, cất đao rời đ. Lưu Huyền Đức kêu lên: "Ngươi không giết chúng ta sao? Bây giờ ngươi phải đi sao?"

ŧıểυ Ngưu quay đầu lại nói: "Ta thấy ngươi cũng không xấu xa, sau này không nên hại người nữa, tự giải quyết chuyện cho tốt đi. Ngươi dù sao cũng là danh môn chính phá, không nên giống như người tà phái làm chuyện xấu. Nếu như sau này ngươi còn làm như vậy, lần sau rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ không tha."

Lưu Huyền Đức kích động đến muốn khóc, nói: "Sau này ta sẽ không làm chuyện xấu."

ŧıểυ Ngưu lại nhìn Hồ Lâm, nói: "Hồ cô nương, ngươi cũng vậy. Ta xem như chúng ta đã cùng ân ái một đêm, ta không tính toán với ngươi. Nếu như còn có lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không nương tay."

Hồ Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta không cần ngươi nể tình. Nếu đã thất bại, ta tình nguyện chịu chết."

ŧıểυ Ngưu nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Nếu như ngươi muốn chết, ta cũng không cản. Bất quá hai ngươi các ngươi phải nhỡ kỹ, không cho phép các ngươi nhắc tới chuyện gặp ta, cũng không được nói Ma Đa trong tay ta, nếu không cho dù có trốn tới chân trời góc biển, ta cũng đích thân tìm các ngươi tính sổ."

Hồ Lâm nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ không để ý tới. Lưu Huyền Đức luôn miệng đáp ứng, hắn nói: "Ngươi tha cho chúng ta, trong lòng chúng ta hiểu rõ, nếu như còn gây loạn, thật không phải là người. Chúng ta nhất định biết tốt xấu."

ŧıểυ Ngưu nói xong những lời cần thiếu, cẩn thận nhìn qua Hồ Lâm, rồi xoay người rời đi.

Khi hắn ra khỏi sân, Hồ Lâm ngồi không yên, liền chạy theo tới cửa, nhìn bóng lưng ŧıểυ Ngưu, vẻ mặt ngây ngốc.

Lưu Huyền Đức cũng không hiểu được, ở bên cạnh hỏi: "Hồ sư muội, thật là kỳ quái, mới vừa rồi ngươi không phải rất kiên cường mà, bây giờ tại sao lại muốn khóc đây."

Hồ Lâm hừ nói: "Nhiều lời, không cần ngươi lo."

Lưu Huyền Đức hỏi: "Hồ sư muội, chúng ta làm sao bây giờ?"

Hồ Lâm nhìn bóng lưng ŧıểυ Ngưu đi xa, trên mặt bi thương, hữu khí vô lực nói: "Còn có thể làm sao, trở về núi, báo tin cho chưởng môn. Bất quá có những chuyện không được nói."

Lưu Huyền Đức gật đầu nói: "Cái này ta hiểu." Sau đó, hai người không ai nói gì, cùng nhìn ŧıểυ Ngưu, cho đến khi bóng lưng ŧıểυ Ngưu biến mất ở góc rẽ đường.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc